“Kia. . . vì sao Hoàng thượng lại ở chỗ này?” Những phi kia cho dù bị bệnh thì cũng có người khỏe mạnh, tuy là yêu kiều yếu ớt, nhưng lúc
này Hoàng Thượng không phải là tại chỗ của Hoàng hậu cùng nhau dùng đồ
ăn sáng sao?
Mà lúc này trên người mình như thế bủn rủn vô lực, nhìn cũng biết
được là đêm hôm qua hắn làm “Chuyện tốt” gì rồi! Hắn chẳng lẽ lại còn
gọi Tiểu Lưu Tử cầm cái đồ giả kia đi làm với Hoàng hậu hay sao?! Hoàng
Thượng và Hoàng hậu sinh hoạt vợ chồng, nhưng là phải đi Tâm Phương Cư
của Hoàng hậu a!!!
“Ai kêu đêm qua có người không nghe lời, lại uống rất nhiều rượu, lại còn chạy đi đâu không thấy.” Nói xong, đầu tiến đến sau tai nàng, miệng ngậm chặt vành tai của nàng, đầu lưỡi cọ xát, mơ hồ nói, “Nếu không
phải trẫm đến tìm nàng, không chừng nàng bị té chết rồi! Cho dù là không té, thì ở đây ngủ một đêm, cho dù nàng không muốn bệnh cũng không
được.”
Ặc!!! Hôm qua mình lại bò lên núi a!!! Sao lại không nhớ được gì hết a?
Liễu Mạn Nguyệt liên tục suy nghĩ, cũng không thể nghĩ ra cái gì,
nàng say rượu thật đúng là dọa người, uống say xong chính mình cái gì
cũng không nhớ rõ!
“Về sau. . .sẽ không uống rượu…nhiều như vậy nữa.” Liễu Mạn Nguyệt hơi cong bờ môi, thấp giọng mơ hồ nói.
“A, vậy mà buổi tối hôm qua có người còn cùng trẫm phàn nàn, nói xưa
nay không để cho ngươi uống rượu đây?” Tại bên tai nàng thấp giọng giễu
cợt, thấy đôi má nàng lại đỏ lên, trong lòng nhịn không được mà lại
nóng lên.
“Hoàng Thượng, thiếp phải đi về. . . Rửa mặt.” Cảm nhận được có thứ
cứng rắng đang chạm vào trên đùi, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt biết không
ổn, buổi tối ngủ thì lăn lăn sao cũng được, nhưng giờ là ban ngày a, tối qua cũng đã lăn lăn nhiều rùi, nếu lại tiếp tục nữa sợ là mình sẽ không còn hơi sức mà xuống núi a! Cũng không thể tại đây ở lại mấy ngày a!
Hai người sơ lược chuẩn bị một chút cho người sạch sẽ, lúc này mới
mặc quần áo trở về. Biết rõ Hoàng Thượng ở đây qua đêm, phía lân cận sớm bị người âm thầm bảo vệ. Những ngày này trong Thu Thủy Các chuyện ma
quái lại nổi lên, làm cho không ai dám chạy loạn về hướng này. Cho dù có người đi ngang qua làm việc truyền lời, cũng đều là vội vàng tới, vội
vàng rời đi.
Hôm nay Liễu Mạn Nguyệt lại bị bệnh, giống như ba phi tử khác cũng bị bệnh, trước có hai người chưa khỏe, sau lại thêm một người mới bị bệnh. Đều nói là do trời tối tiệc tan muộn, Liễu mỹ nhân sau khi từ trở về
lại về trễ như vậy, chắc là trên đường gặp ma bằng không thì làm sao lại bệnh được?
Hơn nữa lúc trời tối tổng cộng có bốn người bị bệnh, lại có người
nói, bốn người kia đều là ở phía bắc đấy, chính là phía bắc vẫn không
sánh bằng phía nam, hơn nữa lúc trời tối Hoàng Thượng đại hôn, không
chừng là “Có người muốn nhìn một chút” nên mới liên tiếp có năm người bị bệnh a!
Ai lại muốn nhìn cái gì đâu? Có người chết ở mặt phía bắc sao? Mặc dù không ai dám nói, nhưng mỗi người đều biết rõ, đích thị là lão hoàng đế đây này! Còn đang mạnh khỏe, lại tự nhiên chết một cách không minh
bạch, nên có chuyện không sạch sẽ cũng là tự nhiên đấy.
Thái Hậu không có thời gian để ý tới mấy cái lời đồn này, khuôn
mặt bình tĩnh, lạnh lùng ngồi ở bên trong Điện Hòa Di, chờ người bên
ngoài tới báo tin.
“Thái Hậu, Hoàng Thượng đã rời Thu Thủy Các, đang hướng về phía này đi tới.”
Nghe vậy, Thái Hậu lúc này mới khẽ buông lỏng tâm, quay đầu nhìn thấy Hoàng hậu Lưu thị ngồi ở một bên, trong lòng bực tức lại tăng thêm mấy
phần, đêm đại hôn, lại vứt bỏ Hoàng hậu hồi trở lại Thính Vũ Các ngủ,
đây là chuyện gì xảy ra? ! Mặc dù Hoàng hậu ngày thường cũng không tính
thật đẹp, nhưng lại đoan trang hiền thục, đối với chính thê đó là điều
cần thân thiết, thân thế Hoàng hậu cũng là con gái đại thần, lớn lên
cũng xuất chúng, hắn còn muốn như thế nào nữa? !
Nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù tướng mạo xuất chúng đấy, hắn
bình thường lại không để ý! Hẳn là Ngọc Phương Nghi thực sự có thủ đoạn
gì, có thể mê được hắn nên hắn không muốn chạm vào người khác?
Hoàng Thượng đi vào trong điện, sau khi kêu một tiếng “Mẫu hậu”, cũng không đợi người nói chuyện, thì đã ngồi xuống bên tay phải Thái Hậu.
Muốn mở miệng giáo huấn hắn hai câu, lại thấy Hoàng hậu và Chu Thái
Phi ngồi ở bên cạnh, lời muốn nói ra lại ngừng ở cửa miệng, nghĩ nghĩ,
mới nói: “Hoàng Thượng hôm qua gấp trở về, chắc là trên đường mệt nhọc,
nên cũng không sao, đêm nay. . .”
Không đợi Thái Hậu nói xong, Hoàng Thượng liền mở miệng nói: “Hôm nay hậu cung đã có chủ vị, thì ứng theo như quy củ làm việc, nhi tử trước
đó đã lật bài thiếp của Ngọc Phương Nghi.”
Lời Thái Hậu muốn nói lại bị kẹt ở nửa đường, không thể nói gì thêm để cho đỡ sượng mặt.
Hoàng Thượng vừa nói ra, chớ nói Thái Hậu, ngay cả Chu Thái Phi cũng
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng thượng, Hoàng hậu chỗ đó cũng khẽ
ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Thượng.
” Sau giờ ngọ hôm nay, triều thần vẫn còn trên điện chờ trẫm, nhi tử
xin được cáo lui trước rồi.” Dứt lời, không đợi hắn ngồi ấm chỗ, Hoàng
Thượng liền đứng dậy rời đi. Giống như hắn tới bất quá là thông báo một
tiếng, người cũng đã đi.
Hoàng hậu đứng dậy lui ra, Chu Thái Phi cũng cười nhẹ nhàng cùng Thái Hậu xin lỗi ly khai, đợi cho Điện Hòa Di yên tĩnh, Thái Hậu tức giận
tới mức làm bể cái ly, lúc này mới dễ chịu chút ít.
“Trước khi Bổn cung vào cung, Ngọc Phương Nghi hầu hạ tối đa mấy lần?” sau khi Hoàng hậu trở lại Tâm Phương Cư, thì hỏi Xuân Vũ.
Xuân Vũ khẽ gật đầu, nhìn xung quanh một chút, thấy lân cận lại không có người bên ngoài,liền thấp giọng nói: “Trước lúc tuyển tú, Hoàng
Thượng sủng hạnh nữ tử trong nội cung, biết được chỉ còn lại có ba cái
mỹ nhân, ngay lúc đó tiểu Ngọc Mỹ Nhân và Liễu mỹ nhân đều hầu hạ qua
một đêm, chỉ có Ngọc Mỹ Nhân bởi vì trước đó gặp phải Tiểu Nhật Tử, lại
không có hầu hạ qua. Về sau, Hoàng Thượng liền độc sủng một người là
Ngọc Phương Nghi.”
Xuân Vũ không có đi theo Hoàng hậu cùng đi Điện Hòa Di, mà ở tại chỗ
này là để nghe ngóng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nội cung, lúc này đương nhiên là bẩm báo tất cả những gì nghe được.
“Liễu mỹ nhân kia chỉ hầu hạ qua một lần?”
“Vâng.” Xuân Vũ nhẹ gật đầu, “Nghe nói Liễu mỹ nhân kia ngày thường
là đẹp nhất đấy, ngay từ lúc nhân vật mới vào cung, cũng không có ai có thể so được nàng đấy, thủ đoạn của Ngọc Phương Nghi kia chắc hẳn là
rất cao siêu, bằng không thì sao có thể sẽ khiến Hoàng Thượng độc sủng
như vậy?”
Sắc mặt Hoàng hậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không lộ một chút hỉ nộ ái ố, liễm hạ mi mắt trầm tư một chút, mới nói: “Mà thôi, ngày mai sáng sớm gặp thấy các nàng rồi nói sau.”
“Nương nương. . .” sắc mặt Xuân Vũ khó xử, giương mắt nhìn Hoàng hậu, thấp giọng nói, ” Liễu mỹ nhân kia đêm qua trở về bị thụ phong hàn, sợ
là mấy ngày đều không đứng dậy nổi. Ngọc Phương Nghi. .Tối nay nhận ân
sủng, chỉ sợ. . . Chỉ sợ. . .”
Lúc ban đêm thị tẩm, chỉ sợ là ngày kế tiếp Hoàng Thượng thương tiếc, sẽ không ép nàng phải đi thỉnh an, đây chính là ân điển chỉ có phi tần
được nhận ân sủng mới có thể có được. Mà không chừng Hoàng hậu nương
nương còn phải ban thưởng một ít nữa.
Hoàng hậu nghe xong, đưa tay lấy chén trà nhỏ bên cạnh, cầm ở trong
tay nhẹ nhàng thổi, hồi lâu, mới nói: “Trời tối ngày hôm trước có mấy
người ngã bệnh?”
“Năm người.”
“Hừ.” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, nhướng mắt lên nhìn nhìn về phía mặt phía bắc, “Chết đều chết hết, hồn phách Thượng Thiên không thu,
xuống đất không nạp, chính là Hoàng đế thì như thế nào? Còn không phải
kết quả như vậy! Chỉ có thể ở chính địa phương trước khi chết của mình
mò mẫm quay trở ra, ngay cả đầu thai đều tìm không ra cửa địa phủ!”
“Nương nương!” Lời nay không thể nói ra, Xuân Vũ trên mặt trắng bệch, vội vàng quay đầu lại, thấy không có người tiến đến, lúc này mới hơi
nhẹ nhàng thở ra, “Nương nương biết rõ những thứ này thì chỉ nên để
trong lòng, sau này không thể tùy tiện nói ra như vậy! Nếu có người nghe được, thì…thì…” Biết rõ cho dù nàng có nói thì cũng là vô dụng, nhưng
Xuân Vũ vẫn nói ra, tiến đến bên tai Hoàng hậu nương nương nói, “Nương
nương, Các chủ tại bên ngoài kinh, chính là có thể thông thiên , chỉ
sợ nhất thời cũng không cách nào giúp đỡ…”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: ” Đương nhiên Bổn cung biết rõ, làm sao có thể ngu xuẩn thành như vậy?”
“Vâng, vâng…” Xuân Vũ ngẩng đầu lên, nhìn qua Hoàng hậu, trong lòng
có chút thấp thỏm không yên, thấy tiểu hoàng đế kia, ngay cả cười cũng
không có, chính là cực không cam lòng đấy. Cho dù sau khi chết có thể
đứng hàng tiên hay không, hay là còn muốn sống vài thập niên đâu! Mọi
người vào trong nội cung, ai lại có thể không vì tương lai mà cân nhắc
đâu này?
Hoàng hậu nương nương vào cung rồi, Liễu Mạn Nguyệt lại cảm thấy thời gian vẫn khoan thai như trước.
Nằm nghiêng trên mặt giường lớn, hứng lấy ánh nắng từ bên cửa sổ,
trên người cảm thấy ấm áp, nhắm nửa con mắt hướng trong miệng đưa vào
một miếng mứt, mơ hồ nói: “Ai, nếu có thể ngày ngày như thế nhàn nhã thì tốt rồi. . . Nếu không, về sau dứt khoát thường xuyên giả bệnh a?”
“Chủ tử!” Bạch Oánh hầu hạ một bên lại nghe không vô, xưa nay luôn là nha hoàn trung thực nghe lời, lúc này xem như bị chủ tử lười biếng này
chọc giận, “Giả bệnh nhất thời còn được, làm sao có thể tiếp tục trong
thời gian dài chứ? Trong nội cung cũng không phải chỉ có thái y xem
bệnh!.” Hơn nữa, Hoàng Thượng sủng nàng chính là cái bộ dáng này, không
chừng vị này sẽ là người đầu tiên sinh hạ nhi tử đâu.
Đến lúc đó, nàng ở đâu còn có thể giả bộ bệnh? Nếu không bị người
hãm hại, không chừng người khác còn có thể bị cắn ngược lại một cái
đây này —— ai kêu trên người của ngươi gần đây không tốt?
“Chỉ nói một chút thôi.” Trong tay cầm mỹ nhân chùy, từng chút từng
chút gõ trên lưng. Chỗ eo, được Bạch Hương cầm một đôi chùy nhẹ gõ. Từ
lúc lúc trời tối vị này hầu hạ Hoàng Thượng, thì vào ban ngày mấy cái
cung nữ liền tay sẽ không rảnh, cũng là một mực gõ gõ trên người nàng,
cũng không biết rốt cuộc Hoàng Thượng buổi tối giày vò nàng như thế
nào nữa.
Hít mạnh một hơi, Bạch Oánh đem một bụng oán khí muốn nói toàn bộ đè
ép trở về, gặp gỡ một vị chủ tử lười biếng như vậy, ngay cả động cũng
không muốn động, thật là đau não a.
Sắc trời vừa mới chuyển tối, Hoàng Thượng đã tới, trong tay còn mang
theo một cái hộp đồ ăn nhỏ, vào phòng không kịp thay quần áo, đã phân
phó Bạch Oánh nói: ” Hãy rửa sạch dâu này rồi mang lên.”
Liễu Mạn Nguyệt nhìn thứ trong tay hoàng thượng, thấy đúng là dây tây ? Cái này lại có trong quốc nội sao? Nàng nhưng nhớ là nó được bên
ngoài tiến cống đâu?
Vừa quay đầu đã nhìn thấy tấm gương, mà thôi, liền cái này tấm gương
đều có, thì trên đời này có nhiều hơn nữa hoa quả từ Tây Dương đến có
cái gì không được?
“Hoàng Thượng ngày hôm nay khổ cực.” Tuy biết hắn xưa nay luôn âm
thầm quan tâm một chút sự tình, có thể không giống hôm nay cùng những
đại thần kia ngẩn ngơ gần nửa ngày, nói không khổ cực thì không thể nào
a!
“Hôm nay làm cái gì? Ở một chỗ nhàm chán sao?” Hoàng Thượng để cho
Liễu Mạn Nguyệt cởi lấy ngoại sam bên ngoài cho hắn, rồi thuận miệng
hỏi.
“Ở đâu có cái gì có thể phiền hay sao? Xưa nay đều như vậy.” Nàng
cũng không phải là không ra khỏi cửa thì sẽ không gặp chuyện tranh đấu
sống chết cùng với mấy người kia sao? Không ra khỏi cửa thì có cái gì.