Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 83: Chương 83




Hoàng thượng khẽ nhíu mày, người trước mắt này thậm chí nhìn không quen mắt, tuy biết nàng ta đúng là phi tần trong cung, nhưng rốt cuộc nhất thời không nhớ ra được là ai.

“Hoàng thượng, hôm nay thiếp thân nghe nói chuyện của Tống nương nương, trong lòng đau đớn không nguôi, cảm thấy như chính mình vậy, thiếp…” Tôn thái nữ khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vài phần buồn khổ, nhìn thoáng qua nơi Hoàng thượng, rồi vội vàng thu hồi, giơ tay đặt lên chỗ ngực, giống như hình dáng Tây Thi bị đau tim, “Thiếp…..”

Hoàng thượng nơi nào có thời gian cùng nàng ở chỗ này nói. Nhướn mày, lạnh lùng nói:”Muốn nói gì?!”

Tôn thái nữ không nghĩ là Hoàng thượng lại nói giọng như vậy, đâu tiên là kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại nghĩ hắn là bởi vì lo Tống phi mất con nối dòng, vội vàng thấp giọng nói: “Thiếp chẳng qua là cảm thấy… chuyện lần này của Tống phi nương nương… Sợ là có người âm thầm….” Vừa nói liền khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cung nữ và thái giám bên cạnh Hoàng thượng một vòng.

Nàng đang nghĩ lúc này có thể yên lặng một mình cùng Hoàng thượng nói tỉ mị, cũng không ngờ, Hoàng thượng nơi đó cũng không có chút tình cảm nào: “Hử? Ngươi nói là có người thiết kế Tống phi?”

Tôn thái nữ sửng sốt, nghe trong giọng nói của Hoàng thượng có chút không ổn, nếu không nhân lúc này ở trong lòng Hoàng thượng tiến lên, để cho hắn biết được sự thông minh và tài trí của mình, ngày sau làm sao còn ra mặt? Dĩ sắc thị quân[1] tuyệt không lâu dài, huống chi nàng còn không có hầu hạ qua Hoàng thượng? Không bằng nói rõ sự thông minh cơ trí, khiến hắn coi mình là kẻ có tài, lại không tốt hơn sao?!

Nghĩ vậy, liền cắn môi một cái: ” Tống phi nương nương chỉ là mới vừa mang thai, phụ nữ có thai ba tháng đầu, thai vị (là vị trí thai) không yên, nếu có người âm thầm dùng một ít thủ đoạn bỉ ổi…. Thiếp chỉ sợ là, có người đặc biệt ở người cung nữ thiếp thân hầu hạ nương nương bỏ bao chứa xạ hương, hay là loại thuốc nào khác .”

Hoàng thượng lông mày nhướn lên, giọng nói cũng cao lên: “Ồ? Ngươi là nói, ở trên người cung nữ bên cạnh Tống phi nương nương trên người có mang theo bao chứa xạ hương?”

“Cũng không hẳn là như thế!” Tôn thái nữ vội vàng la lên, “Hoàng thượng cũng có thể sai người điều tra thêm những đồ vật bên cạnh nương nương, như khe hở trên ghế ngồi, đồ cổ trang trí, bên trong san hô, nếu từ những chố trống đó, nhét một ít đồ không sạch sẽ, cũng có thể khiến cho người mang thai… A, còn có bên trong trâm hoa, trâm ngọc đeo trên đầu, chỉ sợ cũng có thể động tay động chân, trong nước canh lại có thể, nếu có người đưa cho nương nương ăn, một người kiểm tra đồ ăn, người ta muốn nói, người nhân cơ hội đi vào bên trong để ít đồ không sạch sẽ cũng có, còn có…”

Tôn thái nữ kia vừa nhắc tới chuyện này, đều là ở đời trước đọc qua tiểu thuyết cung đấu, xem kịch truyền hình cung đấu đem toàn bộ kỹ năng hại người nhớ lại, hai mắt phát sáng rạng rõ, nói xong mặt mày hớn hở, chỉ thấy cung nữ thái giám đi theo bên cạnh Hoàng thượng trợn mắt há mồm cả đếm, chính ngay cả cung nữ đi theo hầu hạ bên cạnh Tôn thái nữ, cũng bị làm cho sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, không đợi Tôn thái nữ nói xong, liền “bụp” một tiếng quỳ trên mặt đất, bị làm cho sợ hãi đến không dám ngẩng đầu lên.

Hoàng thượng sâu sắc gật đầu, giơ tay lên chỉ chỉ về phía Tôn thái nữ tinh thần còn chưa trở lại ý vị nói: “Đưa nàng ta đến chỗ thái hậu, nói rằng, nàng ta đối với phương pháp như thế nào thần không biết quỷ không hay để cho người ta bỏ thuốc rất – có – lòng.”

“Dạ!” Hai tiểu thái giám lên tiếng, vội vàng đi tới một trái một phải lôi.

Tôn thái nữ ngẩn người, trong lòng kinh ngạc không ngừng, nghĩ là Hoàng thượng cảm thấy có lý, muốn trọng dụng mình phái đi chỗ Thái hậu giúp Thái hậu điều tra rõ chuyện này, cũng không cần sai tiểu thái giám lôi mình đi?! Chẵng lẽ.. chẳng lẽ là do nói nhiều lắm? Dọa đến hắn?!

“Hoàng thượng! Thiếp không có lòng xấu xa! Hoàng thượng… Nếu nói là trong cung người hiềm nghi nhất, chính là người kia luôn hầu hạ Hoàng thượng, , nàng không dám nói Ngọc tần, chỉ muốn để Hoàng thượng tự mình điều tra thì có vẻ tốt hơn? Giờ tự mình nói lại đẩy đến nghi ngờ mình hãm hại, nhưng lúc này tình thế không ổn, tất nhiên giờ kéo xuống nước được bao nhiêu, liền kéo xuống bấy nhiêu.

Tiếng Tôn thái nữ kia hô to gọi nhỏ càng phát ra xa, Hoàng thượng cũng không đáp lại nàng nửa phần hướng về Thính Vũ Các đi tới, chợt mở miệng đối với Tiểu Châu Tử hầu hạ bên cạnh nói: “Những thứ kia nàng nói. có thể làm được không?”

Tiểu Châu Tử vội vàng cười nói: “Thưa Vạn Tuế Gia nếu mà nói, muốn để trong đồ gia cụ như ghế hộc tủ hay gì gì để đồ, đây chính là một việc rất khó khăn, trừ phi là lúc làm rồi trực tiếp đưa vào sử dụng, tạm thời muốn vào bên trong để đồ cũng không được.

Châu báu kia thì quá nhỏ sẽ lộ ngay, sợ là không dễ dàng động tay động chân, động chỉ có thể là, những đồ mà người ta đưa tới, tất cả những người đưa tới đều là ghi trong danh sách, chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu ạ.

Còn nước canh kia, chính là cho người hầu đưa thức ăn đều cầm hộp thức ăn, không mở nắp ra, người có thể đi đến đâu để hạ thuốc độc?”

Hoàng thượng cũng gật đầu: “Quay lại lưu ý mấy điểm quan trọng, xem một chút có thể làm hay không, còn có nữ chuyện này dựa theo như lời nàng nói điều tra thêm, không có cũng không sao.”

Tiểu Châu Tử nhanh chóng đáp lại: “Dạ.”

“Đúng rồi.” Bước đi Hoàng thượng dừng lại một chút, lại hỏi, “Nàng ta là ai?” Hắn rốt cuộc vẫn không thể nào nhớ nổi nàng kia đến tột cùng là người nào.

“Là Tôn thái nữ.”… Mấy vị phi tần thấp này, trừ Liễu Mạn Nguyệt Hoàng thượng còn nhớ tới còn người khác thì không, Hoàng thượng có thể không nhớ, nhưng Tiểu Châu Tử nhất định phải nhớ rõ ràng, không thể lẫn lộn.

“A, là nàng à.” Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một chút khinh miệt, chả trách hồ ngôn loạn ngữ, cũng không phải bình thường chính là có tâm tư không đứng đắn!

Nghe Hoàng thượng đùa nói chuyện những thứ Tôn thái nữ nói ra nói cho mình nghe, Liễu Mạn Nguyệt chậc hai tiếng – đây là cái gì, nói không chừng nàng ta còn được coi là một tên trinh thám hậu phi trong cung đây.

“Nàng làm gì vậy?” Rõ ràng là đã nằm ngủ trên giường rồi, thấy nàng lại bò dậy, chạy đến phía trước bàn trang điểm lục lọi, Hoàng thượng nửa nằm nửa ngồi dậy hướng nàng hỏi.

“Nhìn một chút… xem bên trong châu sai này có thể không cất thứ gì quan trọng.” Cầm lấy một chuỗi đông châu sai, Liễu Mạn Nguyệt nghiêng đầu nhíu lông mày mảnh nhìn, vóc dáng hạt châu này cũng không nhỏ, ở giữa có đục lỗ xỏ dây, ở phía đầu… Cho dù có thể nhét vào một ít thuốc, sợ là cũng không chứa nổi được bao nhiêu.

“Chỉ là mấy hạt châu nhỏ, lát cho nàng mấy hộc lớn, ngồi mà chơi.”

Lớn, còn mấy hộc?

Liễu Mạn Nguyệt tức giận quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hắn dám cho, mình còn không dám mang đấy!

“Thiếp không dám, nếu có ăn nên nhớ thưởng cho thiếp một ít cũng được.” Muốn đưa những thứ của nợ không thể ăn này làm gì? Còn không bằng muốn một ít thực tế, dù sao mình ở trong cung cũng không ra được, không thích trang phục rực rỡ đi ra ngoài làm lóa mắt người, muốn những thứ này làm gì?

“Xưa nay đưa cho nàng cũng chỉ là mấy đồ vật nhỏ, những thứ kia to lấy ra không có việc gì thì mang ra chơi, tránh cho nàng phiền muộn.” Vừa nói, Hoàng thượng cũng đi xuống tới bên cạnh chiếc bàn, tiện tay cầm lấy chuỗi hạt kia nhìn coi, thả lại vào trong hộp, kéo ra ngăn kéo bỏ vào rồi lại một lần nữa đẩy vào.

“Chàng xuống đây làm gì vậy? Đi trở về đi.” Cất lại đồ đạc của mình, Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy muốn đi trở về, lại bị hắn kéo một tay, kéo đến phía trước bàn trang điểm.

Trên mặt Hoàng thượng hiện lên một tia cười xấu xa, tiến gần đến cổ nàng thấp giọng nói: “Hồi lâu không có ở trên này làm gì, lần tới đi chỗ kia của trẫm, nơi đó trẫm có gương rất to,”

Bị lời này của hắn chọc cho trên mặt, trên cổ, đều ửng đỏ một mảnh, giương mắt giận nhìn hắn, trong đôi mắt giống như nước chảy, Hoàng thượng mới thấy trong đầu đềm mềm nhũn ra, không suy nghĩ nhiều đến cái khác, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia, miệng lưỡi quấn quýt, bàn tay ở ngang hông nàng, trên lưng khẽ vuốt, du tẩu trên dưới, quần áo trên người một lát liền cởi rơi trên đất.

Muốn xoay người, chân bị hắn đè trên chiếc bàn trang điểm, thân thể bị áp vào bên cạnh gương, giơ tay lên vịn tường, bị hắn tóm được đưa lên đỉnh đầu,trên người phát ra từng đợt run rẩy, một lát lên trời, một lát tựa như rơi vào hố sâu.

Trước người nàng như những đóa hoa tỏa ra sắc kiều diễm, trên gương cũng là một thân ửng đỏ, hai mắt nhìn vào trong gương giờ cũng như hai ngọn lửa, cũng giống như ở địa phương ở phía dưới, trong mắt càng phát hỏa, cứ lắc lư phía dưới ở trên bàn trang điểm khiến cho nó suýt nữa thì gãy vụn.

———

“Ai tới nữa?” Trong rèm có tiếng nói, Trân Nhi canh giữ ở bên ngoài suýt nữa không nghe thấy.

“Bẩm chủ tử, mới vừa rồi là Liễu mỹ nhân ở Thu Thủy Các đã tới, tặng…” Trân Nhi đang trả lời, chợt thấy người nọ giơ tay lên vén một góc lên, hù dọa liền vội vàng đi tới, “Chủ tử cần cái gì ạ? Nô tỳ đi lấy cho ngài!”

“Thật buồn bực, trong đầu u phiền.” Trên mặt Tống phi một mảnh trắng bệch, hai mắt sưng đó, hôm qua bị đau bụng, nàng nghĩ cái thai trong bụng kia sợ là không giữ được.

Đứa nhỏ này chính là vật trời ban, mặc dù bị người đánh chủ ý, nhưng thân thể mình xưa nay chăm sóc đúng mực, ngay cả ngồi xuống cũng không dám dùng lực lớn. Làm sao lại không còn? Làm sao lại rớt?!

Nghĩ tới, trong mắt lại là buồn khổ, nước mắt lại từng giọt rơi xuống.

“Chủ tử! Khóc cẩn thận lại hư mắt!” Trân Nhi trong lòng khẩn trương, vội vàng xoay người nhìn tiểu nha đầu bên cạnh đang u mê, hướng nàng đánh ánh mắt, nha đầu kia vừa nhìn thấy Trân Nhi, lại mở to hai mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần, “A” một tiếng chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau. bên ngoài có một vị phụ nhân đi vào, vội vàng đi tới bên giường nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, sao lại khóc? Sau khi sinh non kiêng kỵ nhất là thương tâm, sẽ làm mắt bị hư!” Vừa nói, người liền ngồi xuống một bên ghế Trân Nhi mới mang tới, một mặt vỗ tay Tống phi, một mặt khuyên giải, “Chủ tử còn trẻ, Hoàng thượng cũng còn trẻ nữa, chúng ta đã từng có một cái, sau này sợ là không có sao?”

“Nhưng… Nhưng tóm lại nó cũng là một miếng thịt trong bụng ta mà…” Tống phi thấy vú nương của mình đã tới, giơ tay nắm khăn, thút tha thút thít khóc tiếng đáp lại có vẻ nhỏ.

“Chỉ là vừa mới có một tháng, cũng chỉ là không có duyên phận với chúng ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.