Thời tiết ngày càng âm u, bên ngoài mưa triền miên cả ngày, hoàn toàn không thấy ngừng.
Hoàng thượng từ trong ám đạo đi ra ngoài, dưới giày đều là bùn, gọi
Bạch Oánh cầm giày đến để thay, lúc này mới vào bên trong phòng.
“Còn chưa đến mùa thu, tại sao trời cứ mưa không ngớt thế này nhỉ?”
Liễu Mạn Nguyệt cau mày, cầm chiếc khăn ẩm ướt chà sát lên lưng Hoàng
thượng, thời tiết rất khó chịu, một đoạn đường này đi đến không ngờ lại
khiến hắn một thân mồ hôi.
“Qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, sau đó, tự nhiên trời sẽ nắng.”
Hoàngthượng giương mắt nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, bắt đầu vòng vo,
kêu nàng lau lên đằng trước.
Giúp hắn lau trên người một lần, hai người lúc này mới lên giường
nghỉ ngơi, thời tiết buồn bực như vậy, không có người nào hứng thú làm
cái chuyện kia hết. Một đêm ngủ thẳng đến buổi sáng ngày tiếp theo, bên
ngoài vẫn còn nghe mưa lác đác chưa dừng.
Phía trên điện Hồng Tâm, quần thần đội mưa vào triều. Từ lúc
Hoàngthượng tuyên bố muốn đem Hạc Lâm Viên này trở thành hành cung để
dùng, chuyện vào triều cũng được bàn từ trong kinh đến ngoài vườn. Chính là ngày nghỉ vốn từ mười ngày thì sửa lại thành năm ngày, có thể nói lũ triều thần còn có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi chứ.
Cũng may, mặc dù Hạc Lâm Viên xa một chút, nhưng được cái đám triều
thần cũng có biệt viện ở lân cận chung quanh, so với trong kinh cũng
không xa lắm, trừ việc buổi sáng bận rộn một chút, thường ngày còn có
thể tiêu trừ nắng nóng, hạ thấp nhiệt độ.
Trên đại điện, chúng thần tử lễ bái xong, liền lần lượt tấu trình. Sơ qua một hồi, Hà Quảng nghiêng người bước từng bước, đứng ra khỏi hàng,
cầm trong tay tấu chương.
Việc này trước kia được bí mật thông qua, Hà Quảng trình tấu, Đặng Tư tán thành, Hoàng thượng trước tiên nhận sớ tấu, sau đó xem phản ứng của thần tử.
Không phải suy nghĩ, Hà Quảng nói muốn bãi miễn việc tổ chức khoa cử, trong lúc nhất thời lại không có ai tiếp lời.
Hoàng thượng thần sắc vừa động, ánh mắt quét một vòng trên người mọi
người, những lão hồ ly ở phía dưới cúi đầu, nửa tiếng cũng không ừ hử.
Chuyện này trong triều sớm đã có chút tin tức được truyền ra, hôm nay ở trước mặt mọi người vòng vo đề xuất, cũng không biết những người này
đánh giá ra sao.
“Việc phân khoa thủ sĩ này, không biết các khanh có ý kiến gì không?”
Trên triều một mảnh trầm mặc, Đặng Tư liếc nhìn xung quanh, chỉ cảm
thấy không khí quỷ dị, cắn răng vừa định tiến lên một bước tán thành,
chợt thấy Lưu Thừa tướng ở đằng trước bước ra khỏi hàng, cúi đầu nói:
“Hoàng thượng, chuyện này cần tập trung sức lực cả nước mới làm được một chút, bứt dây động rừng, vả lại nếu quả thật làm chuyện này, chỉ sợ sẽ
có kẻ xấu nhân cơ hội này tuồn vào kinh, e rằng việc quản lý sẽ bất ổn
không yên.”
Tên còn lại cũng tiến lên một bước, nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng…,
chuyện này vốn là có ý tốt, nhưng chỉ sợ những người khác lòng mang ác
ý, nhân cơ hội chuyện này mà gian dối . Hiện tại, trong triều đình chúng ta dùng trên dưới đều là con cháu thế gia, gia thế trong sạch, nền tảng rõ ràng, nếu muốn những người không biết ở đâu đã nhìn qua sách được
mấy lần, mưu lợi đi đường này. . . . . . Chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng!”
Hứa Tư Thừa đứng ở phe trung lập, vốn là cúi đầu, lúc này nghe thấy
sắc mặt thay đổi mấy lần. Trước kia lúc mọi người bọn họ thương lượng
bàn bạc, tuy biết trong triều chắc chắn có người phản đối, nhưng khi đó
bọn chỉ dùng những cái gì mà quy định cũ để nói, vì vậy đều có chuẩn bị. Nhưng hôm nay bọn họ nói tới cái lý do này, lại là một cách khác, hoàn
toàn không phải là một ít chuyện, trực tiếp đánh vào đám người của mình
trở tay không kịp!
Đặng Tư âm thầm ngẩng đầu, hướng đến Hứa Tư Thừa liếc mắt nhìn, thấy
sắc mặt khó coi, trong lòng thầm thở dài một tiếng, biết rằng chuyện của hôm nay, sợ là khó mà nói nữa rồi, chả trách Hoàng thượng đã dặn dò
trước . . .
Hoàng thượng mí mắt hơi rũ, trên mặt bất động thần sắc, thấy phía
dưới lại đứng ra hai người, theo như lời nói cũng là cùng một giuộc với
đám thừa tướng, liền hừ một tiếng, mở miệng nói: “Như vậy, liền tạm thời ngừng lại, hôm sau lại nói tiếp.”
Không nói không đồng ý, chỉ nói bàn bạc thêm, trên dưới triều đình
dường như đã rõ ràng, biết Hoàng thượng đối với hành động lần này đã
động tâm, chẳng qua là lúc không thích hợp lắm.
Mọi người trở về vị trí cũ, lại thêm một người tiên lên từng bước nói: “Thần, có điều muốn tấu.”
“Nói.”
“Hôm qua trời bắt đầu mưa, kéo dài cho đến hôm nay, bên ngoài Hạc Lâm viên đường đi bùn lầy, có nhiều xe ngựa sa vào vũng bùn, đa phần đại
thần trước khi vào triều đều chuẩn bị hai bộ quần áo, cũng có mấy người
hôm nay đến muộn ho khan không ngừng, không thể vào triều ra mắt Hoàng
thượng. Mong rằng Hoàng thượng có thể sớm ngày về kinh. . . . . .”
Người này còn chưa từng nói xong, bên kia lại đi ra một vị sáu, bảy
mươi tuổi, bước đi có chút run rẩy: “Hoàng thượng, Hoàng cung trong kinh không thể lâu dài không có vua! Cứ thế mãi, trong kinh chắc chắn lòng
người tan rã! Bên trong một quốc gia, chỉ có kinh thành là nơi mọi người hướng tới, duy có Hoàng cung là nơi thần tử kính ngưỡng quỳ lễ. Hành
cung biệt viện chỉ có thể làm nơi giải nóng hưu nhàn, trăm triệu lần
không thể ở dài lâu không về!
“Hoàng thượng, bất dục nhĩ mục, bách độ duy trinh, ngoạn nhân tang
đức, ngoạn vật tang chí *!” Nói xong, lại run rẩy quỳ xuống đất lạy,
“Hoàng thượng tuổi vẫn còn nhỏ, yêu thích sơn dã , nhưng cựu thần thân
là thần tử nhận ủy thác của tiên đế, không thể không khuyên! Trong kinh lâu dài không có vua, lâu ngày không có ân huệ, thiên hạ này văn nhân
học sinh sẽ đối đãi Hoàng thượng như thế nào?
*lỗ tai và mắt không bị dục vọng sai khiến thì trăm chuyện sẽ được xử lý thích đáng. Nếu đặt tâm tư vào việc chơi đùa thì sẽ đánh mất đạo
đức, nếu phóng tâm tư đùa bỡn đồ vật sẽ đánh mất chí lớn.
“Lão thần cúc cung tận tụy chết cũng không hối tiếc, cho dù đường xá
xa hơn ba nghìn dặm, có bò thì cũng lết vào triều, nhưng lại trăm triệu
lần không muốn thấy Hoàng thượng làm trò cười cho thiên hạ!”
“Hoàng thượng, Nguyên đại nhân nói đúng, Hạc Lâm Viên là hành cung
nghỉ mát, thần tử đều hiểu Hoàng thượng nhớ tiên đế, mới không muốn rời
đi, nhưng Hoàng cung chính là trung tâm của một quốc gia, thật lâu không về, cũng là vi phạm tổ chế! Tiên đế ở dưới đất, sợ cũng là bất an a!”
“Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng. . . . . .”
Phía dưới quỳ một đám lớn, nhiều người không biết rõ chuyện gì cũng
bị chuyện này hù cho nhảy dựng, thấy mọi người đều quỳ, mình cũng không
thể không quỳ.
Nhưng là Hoàng thượng cũng không tức giận, cũng tận lực rụt cổ lại cúi thấp đầu, trong lòng chẳng qua là kinh ngạc.
Phía dưới mọi người vừa quỳ vừa cúi đầu, trong triều đình trên dưới
cũng chỉ nghe tiếng kêu thê lương, lại có mấy người khóc rống lên đầy
nước mắt, giống như Hoàng thượng làm cái chuyện gì đại nghịch bất đạo
vậy. Hoàng thượng đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó ánh mắt nheo lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay.
Trước kia mặc dù cũng có người thượng tấu, nói là muốn gọi mình hồi
Kinh xử lý công việc, cũng không quá một hai bản tấu chương thôi, chính
mình lấy cớ nhớ tiên đế, sau đó không có nghe bọn hắn nói gì nữa.
Nhưng hôm nay rốt cuộc là làm sao lại thành chuyện như thế này? Có thể nào chỉ vì một trận mưa ở bên ngoài?
Trong lòng càng muốn tức giận bốc hỏa, tuy biết bọn họ là cố ý như
thế, chính mình cũng đã từng nghĩ thông suốt, nhưng nếu cứ tiếp tục thế
này, chuyện này trăm triệu lần không thể!
Tỉ mỉ nhìn chằm chằm những người đang quỳ ở phía dưới, khóc cũng có,
buồn bực không lên tiếng cũng có, lại cười lạnh một tiếng đứng dậy: “Vừa rồi các khanh thích quỳ như thế, thì liền quỳ đi!” Dứt lời, vung tay
áo, xoay người rời đi.
Lấy trung hiếu tổ chế làm lý do, lấy quỳ lạy uy hiếp, cái đám “trung thần” này diễn cũng thật tốt a!
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rời đi, đem Nguyên đại nhân kia hù
dọa sửng sốt, vốn là dùng cái minh chí lập tiết chi ý*(suy nghĩ sáng
suốt dựa trên điểm mấu chốt), đâu nghĩ rằng . . . Hoàng thượng thật sự
để cho bọn họ quỳ?
Lưu Thừa tướng âm thầm giương mắt nhìn lướt qua hướng Hoàng thượng
rời đi, trong lòng âm thầm buông lỏng —— mới chỉ là Hoàng đế thiếu niên
thôi, bị một cú đả kích như vậy, liền thẹn quá thành giận rồi, nếu như
thế. . . . . . Vậy cái kia liền dễ làm rồi.
———-
“Các đại thần đều quỳ ở trong điện Hồng Tâm?” Liễu Mạn Nguyệt ngẩn
người, quay đầu về nhìn lại Bạch Oánh bên kia. Hôm nay trời mưa, Bạch
Huyên tự mình đi ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm, tin tức này là
Bạch Oánh hỏi thăm được.
Bạch Oánh gật đầu, thấp giọng nói: “Hoàng thượng giống như là bị tức giận, trở về Thính Vũ các liền không có đi ra.”
Rũ mắt xuống suy tư, theo lý thuyết, lúc này Hoàng thượng đang tức
giận, nếu thông minh thì hẳn là nên tránh xa một chút, chờ hắn hết giận
sẽ tìm hắn, nhưng trừ mình ra. . . . . . Còn có ai có thể cùng hắn nói
chuyện giúp hắn nguôi giận? Nói vậy Bạch Oánh tự nói với mình lời này,
cũng là có ý tứ ở bên trong.
“Theo ta đi qua đó một chút.”
Thấy Liễu Mạn Nguyệt nói như vậy, Bạch Oánh trong lòng thở phào nhẹ
nhõm, nàng là được Tiểu An Tử tin tưởng mới cố ý nói cho Liễu Mạn
Nguyệt. sau khi Hoàng thượng trở về Thính Vũ các, ngay cả ngọ thiện cũng chưa dùng qua, một người buồn bực trong phòng, lúc này sợ là chỉ có thể nhờ vị này giúp đỡ khuyên nhủ mà thôi.
Hai người từ trong ám đạo một đường đi tới Thính Vũ các, dưới chân
quả thực không ít bùn lầy, may mà Bạch Oánh manh theo một bọc trang phục nhỏ, bên trong chứa vớ, một lát người tới liền có thể thay đổi.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt đã tới, Tiểu An Tử canh giữ bên ngoài lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mang nụ cười tiến lên chắp tay: “Liễu mỹ
nhân thật sự tới, Hoàngthượng. . . . . . Ngày hôm nay ngay cả ngọ thiện
cũng chưa dùng qua!”
Liễu Mạn Nguyệt nhíu lông mày, quay đầu hướng trên gác nhìn thoáng
qua, lại quay đầu hướng hắn nói: “Lấy chút ít thức ăn đến, ta lên lầu
nhìn một chút.”
Cầm cái mâm trong tay, từng bước lên lầu, Tiểu Châu Tử , Tiểu Lưu Tử
canh giữ cửa ở lầu hai đang sầu mi khổ kiểm, thấy Liễu Mạn Nguyệt đi
lên, hai người nhãn thần sáng lên, vội vàng khẽ mở cửa mời nàng đi vào.
“Ai bảo các ngươi vào. . . . . .” Bên trong lời nói tức giận không
ít, quay đầu sau khi nhìn thấy người tiến vào là Liễu Mạn Nguyệt, những
lời nói tiếp theo của Hoàngthượng bị nuốt trở vào.
Thấy mình đi vào, trên mặt tuy có chút ít kinh ngạc, lại không tức
giận với mình, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới thản nhiên cười, vừa nâng cái mâm vừa đi đến bên trong: “Thiếp đói bụng.”
Hoàng thượng ngẩn người, giống như không hiểu nàng tại sao lại tới,
hôm nay trời mưa không ngừng, buổi sáng trước khi đi còn dặn dò nàng,
bảo nàng xế chiều không cần đã tới. . . . . .
“Đói bụng? Nàng vẫn chưa dùng qua ngọ thiện?” lúc này không muốn ăn,
lại nghe rõ ràng lời của nàng, thấy nàng ấy còn đang nâng cái mâm, bước
lên phía trước mấy bước nhận lấy.
“Mệt mỏi hai ngày nay, không có khẩu vị, nhưng vừa mới đói bụng, nghĩ tới, nơi này của Hoàng thượng đồ ăn so với thiếp thật là tốt hơn, liền
đi đến đây.” Giương mắt lên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, Hoàng thượng nhíu lông mày, lúc này mới có chút thèm ăn , trên mặt cũng nở nụ cười,
“Được, trẫm cùng nàng dùng.”
Bên trong gọi trà, bên ngoài đám tiểu thái giám lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm, Tiểu Châu Tử vỗ vỗ ngực: “Vẫn là lời nói của vị này có tác
dụng a.”
Tiểu Lưu Tử giơ tay đặt lên bả vai Tiểu An Tử: “Cũng là tiểu tử ngươi thông minh.”
Tiểu An Tử cười hì hì nói: “Vạn tuế Gia gọi trà, nhanh nhanh lên một chút mang nước lại đây.”