“Ngu xuẩn!” Oán hân quăng cái ly, hắn vốn định ép buộc bọn họ cử một
người ra nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này (việc khó khăn không mong
muốn), cũng khiến cho bọn họ nhất thời phân thần, không thể chú ý tới
động tác của mình, ai ngờ được tên Hứa Tư Thừa tham công liều lĩnh lại
nhảy vào, ngay cả Quân lệnh trạng cũng dám lập. (Lập quân lệnh trạng mà
ko giải quyết được nhẹ thì cắt chức nặng thì bay đầu, mà thường là bay
đầu =.=)
“Hoàng thượng, Liễu mỹ nhân tới.” Hai người yên lặng tiến vào từ ám đạo phía dưới , Tiểu Châu thấp giọng báo.
“Ừ.” Hoàng đế lúc này mới nhớ buổi sáng trước khi rời đi đã dặn nàng
giữa trưa tới cùng hắn dùng bữa, lúc này chắc hẳn nàng tới rồi.
Hôn qua sắc mặt hắn không tốt là do bị một đám đại thần khiến cho tức giận, ngày hôm nay lại có chuyện gì sao?
Thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, Liễu Mạn Nguyệt cũng không hỏi, cười dịu dàng đi xuống dưới dùng bữa với hắn, ăn xong bữa trưa mới thay đổi
quần áo thái giám đi ra ngoài, thấy sắc mặt hắn đã tốt lên rất nhiều.
” Chàng tẩy sạch mực rồi hả?”
“Cái gì mực?” Một câu không đầu không đuôi khiến hoàng đế ngẩn người tại chỗ.
“Trên mặt chàng đó a.” Liễu Mạn Nguyệt cười cười, nhẹ tay điểm một
cái trên gương mặt hắn, “Vừa rồi khi dùng bữa, thiếp chỉ sợ Hoàng thượng đem mực trên mặt nhỏ giọt vào đồ ăn trong bát đấy.”
Lúc này mới hiểu nàng lại trêu ghẹo mình, cười gõ nhẹ vào đầu nàng một cái:” Nắm chắc.”
“Thiếp không biết chuyện triều chính đại sự gì, chỉ biết là…” con
ngươi đen nhánh chuyển mấy vòng, mắt hoa đào híp lên mới nói tiếp:” Có
những việc tuy mới nhìn thì nhiều chỗ hỏng, nhưng cần phải ngẫm lại xem
nó có chỗ tốt nào không? Nếu là nghĩ ra được phiện pháp đổi lại rồi,
không chừng chuyện xấu thì có thể trở thành chuyện tốt đấy.”
“Chỗ tốt?” Lông mày Hoàng đế cau thêm vài phần, hai mắt khép hờ, hắn
vừa rồi thầm nghĩ muốn tóm tên Hứa Tư Thừa kia tới mắng chửi một trận,
nếu vẫn không thông thì đánh cho vài chục đại bản khiến hắn ta nửa năm
một năm không thể xuống giường được, thế mà có chỗ tốt?
Để cho hắn ta đi, có thể có chỗ tốt gì?
Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra cớ gì, thấy thời gian đã
không sai biệt lắm liền đứng dậy mang theo mấy người Liễu Mãn Nguyệt đi
đến điện Hồng Tâm.
Trên đường còn vừa đi vừa suy nghĩ, chỗ tốt không thấy, chỗ xấu thì
ngược lại không ít. Hắn ta nếu như đi thật, mình coi như lại mất thêm
một người có thể sử dụng. Tuy Hứa Tư Thừa kia tính tình xúc động, đầu óc có khi không biết suy nghĩ, ánh mắt lại thiển cận nhưng làm việc xấu
cũng rất đắc dụng.
Nếu nói người đắc dụng, tên Đặng Tư kia đầu óc thông minh hơn một
chút, lại biết tiến thoái, Hà Quảng thì mặc dù không quá thông minh,
nhưng trung thực vâng lời, cực kỳ ổn định, ngược lại phù hợp.
Sự tình khởi công xây dựng học viện lúc này đã rõ ràng, vốn muốn tên
Hứa Tư Thừa kia đi đảm nhiệm nhưng bây giờ không được, năm nay lũ lụt đi qua, không chừng sẽ gặp…
Đợi chút…!
Trong đầu chợt sáng tỏ, bước chân vốn đang tiến tới cũng ngừng lại,
suy nghĩ càng ngày càng thông suốt. Tên Hứa Tư Thừa bởi vì gần đây được
mình sử dụng, tính tình càng phát ra nhanh nhạy, giao tế cùng đồng liêu
(cùng làm quan trong triều) bên nhẹ bên nặng (ý là bắt đầu kéo bè kéo
cánh), hắn nghĩ ngợi, đợi mình ổn định công việc lớn nhỏ trong triều
phải chậm rãi hạ bệ kẻ này, nhất định không thể dùng lâu.
Hiện nay mỗi người đều biết Hứa Tư Thừa là tâm phúc của mình, lúc này mang hắn ta ra làm bia, sai mấy người Đặng Tư âm thầm làm việc chẳng
phải càng thuận lợi?
So với việc để bọn họ phải đưa người ra làm, khiến bọn họ luống cuống tay chân một phen rồi sau đó vòng vo trở lại, thì thà cứ để Hứa Tư Thừa trâu mới sinh không sợ hổ làm kẻ xuất đầu để bọn họ nhìn mà vui sướng,
sau đó chính mình tùy cơ ứng biến.
Hoàng đế đi tiếp tới, chợt ngừng lại, mọi người dù không dám ngẩng đầu nhưng trong lòng không ngớt buồn bực.
Liễu Mạn Nguyệt vốn đang cẩn thận xem xét bốn phía, muốn nhìn xem có
phi tần nào ở gần muốn “Vô tình gặp gỡ” hay không? Lúc này mới nhìn lại
chỗ Hoàng đế đang đứng.
Giờ phút này hoàng đế cũng đã suy nghĩ thông suốt, trong mắt và trên
khóe miệng đều mang vẻ vui mừng, có chút nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nàng cười đắc ý, cười đến mức nàng thấy mơ hồ, không biết Hoàng đế có gì vui hay lại điên cái gì?
Đặng Tư đi đến cửa điện Hồng Tâm, trong lòng chất chứa lo lắng đứng
chờ, chỉ lát sau Hà Quảng cũng tới. Trong mắt hai người đều có lo lắng,
liếc mắt nhìn nhau một cái, nghe bên trong có tiếng truyền vào mới cúi
đầu đi sau lưng tiểu thái giám thẳng tiến về phía Ngự thư phòng.
” Học viện Thanh Sơn đã xây dựng xong, vốn Trẫm định cho Hứa khanh
đảm nhiệm chức Viện trưởng nhưng lúc này hắn ta đã nhận việc phải xuôi
nam, công việc kia sẽ do hai người các khanh quản lý.”
Trong tiếng nói của Hoàng đế không có nửa điểm tức giận, càng không
có việc vừa gặp đã quở trách hai người, ngược lại đem chuyện tốt như thế giao cho họ khiến họ đều kinh ngạc vô cùng.
“Bọn thần nhất định không nhục mệnh”. (không phụ với sự giao phó của HT)
Hoàng đế cẩn thận tỉ mỉ phân phó nửa ngày lại không đề cập nửa chữ
đến việc Hứa Tư Thừa xuôi nam trị thủy, trong lòng hai nười nghi hoặc
nhưng lại không dám nói nửa lời.
Nghe dặn dò xong, hai người mới tiến đến Công bộ.
“Đặng hiền đệ, việc này … thật sự là do Hoàng thượng bày mưu đặt kế
hay sao.” trong lòng Hà Quảng buồn bực, sáng nay lâm triều, Hoàng thượng rõ ràng vô cùng tức giận, sao bây giờ nhìn đã như không có chuyện gì
rồi? Hay là Hoàng thượng vốn đã ngầm đồng ý như thế? Vậy buổi sáng người hành động (diễn kịch) cũng quá chân thật a.
Đặng Tư suy nghĩ mấy lần, mặc dù còn không nghĩ ra điểm mấu chốt,
nhưng cũng biết nhất định không phải như thế. Chúng ta trước tiên cứ làm tốt công việc ở học viện, Hứa huynh lúc này… ai, về sau nếu lại gặp
chuyện như thế này, chúng ta không được hành động giống hắn ta mới là
chính xác a.”
“Nếu thật là Hoàng thượng bày mưu thì có thể…” Hà Quảng cau mày nhìn hắn.
Lắc đầu, Đặng Tư thấp giọng nói:” Không giống, sự việc đến cùng là
như thế nào thì đệ vẫn chưa hiểu rõ, trước mắt chỉ có thể cố gắng xử lý
công việc Hoàng thượng giao.”
“Tất nhiên rồi.” Hai người trung thực nhận lệnh làm việc, âm thầm vội vàng chuẩn bị sự tình của học viện.
Giờ ngọ ngày tiếp theo, Hoàng Thượng tuyên một mình Hứa Tư Thừa, lệnh cho hắn lần này xuôi nam tận tâm tận lực đôn đốc công việc trị thủy,
không được chủ quan.
Nhận được lời dặn dò, lại thấy khuôn mặt Hoàng thượng bình thản, Hứa
Tư Thừa tin rằng mình đã lĩnh hội đúng ý nghĩ của Hoàng thượng, trong
đầu lúc này chí khí ngút trời, hận không thể chắp cánh bay tới phía Nam, lập tức có thể đứng bên bờ sông Lan chỉ điểm Giang sơn.
————————
“Con a, đừng có tuổi trẻ hiếu thắng”. Thái hậu nghiêng người dựa vào
đầu giường trúc, mi mắt khẽ rũ xuống liếc tròng mắt, chậm rãi nói với
Hoàng đế, “những lão thần này dù làm việc có chút cổ hủ nhưng lão luyện
thành thục, bọn hắn ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, nếu thật sự có
biện pháp tốt, còn không gật đầu sao?”
Hoàng đế ngồi bên cạnh cũng không nhìn về phía thái hậu, chỉ nói:”
Trẫm chỉ cảm thấy đây là biện pháp rộng đường ngôn luận, nếu như việc gì cũng đều để bọn con cháu thế gia bọn họ quyết thì đến cùng ai mới là
chủ của thiên hạ này?”
Thái hậu giương mắt, trong mắt biểu lộ vẻ bất đắc dĩ:” Hừ, con cháu
thế gia thì như thế nào? Đều là những người từ gia đình Thư Hương, làm
việc tự có chừng mực. Những kẻ thảo dân quê mùa kia mặc dù được mặc
Triều phục cũng không thể có phần khí độ đó. Như thế nào quan? Như thế
nào dân? Thượng cấp định ra chương trình, phân ra các cấp độ, nhân tài
phía dưới chiếu theo luật làm việc, bằng không thì thiên hạ này có thể
rối loạn!” Nói xong thân thể hơi nghiêng về phía trước:” Hoàng thượng
chỉ nhìn thấy người nhà thế gia làm quan đông đúc trông coi công việc
lớn nhỏ của giang sơn, lại không biết bọn họ cực kỳ quy củ, nhất định sẽ không nhận những kẻ có tâm tư không đàng hoàng. Nếu là những kẻ không
biết phân biệt nặng nhẹ kia thành quan một cách đơn giản thì khác, không chừng có dã tâm với Hoàng thượng nữa đây.”
Hoàng thượng mãnh liệt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thái hậu, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng:” Thì ra là thế, bọn họ phản đối hành
động lần này thật sự là vì trẫm suy nghĩ đấy.”
Thái hậu biết hắn mấy ngày nay tức giận, trên triều đình bị phủ
quyết, lúc này nghe thấy sự giận dữ và chỉ trích trong lời nói của hắn
cũng không để ý, chỉ tiếp:” Hoàng thượng bình tĩnh suy nghĩ, ai gia là
mẹ ruột của con, nhất định không có ý thay người khác nói chuyện, chỉ
mong muốn con có thể an an ổn ổn ngồi ở ngôi vị hoàng đế này.”
An an ổn ổn…
Đứng ngoài điện Hòa Di, ngẩng đầu nhìn sao đã xuất hiện trên bầu
trời, nghe lời bọn họ, chiếu theo ý của bọn họ mà làm viẹc thì chính
mình có thể an an ổn ổn. Ngôi vị Hoàng đế này là bọn chúng để cho hắn
làm đấy.
Làm con rối, hay nên phóng tay liều mạng?
Chậm rãi nhắm lại hai mắt, trong đầu lại nghĩ tới tình hình năm đó
phụ hoàng qua đời, khi mở mắt ra thì trong mắt đã tràn đầy kiên định… dù khó hơn nữa cũng muốn chính mình nắm vững. Cái chết của phụ hoàng, là
con của người hắn không thể không báo thù.
—————————-
Tâm Phương cư một mảnh yên tĩnh, dù Xuân Vũ kêu xin khan cả giọng cũng nhất định không ra, còn suýt đem nàng đuổi đi.
Âm thầm nghiến răng, đi ra khỏi Tâm Phương cư, đi đến một chỗ trong
rừng dạo một vòng, không bao lâu liền có một cung nữ đi qua bên cạnh,
nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, Xuân Vũ mới vội vàng đi theo.
“Như thế nào?”
Xuân Vũ đen mặt, thấp giọng nói:” Vị kia tính tình thực là… ngày hôm
nay đã khuyên hồi lâu, suýt nữa đuổi ta ra, chết cũng không chịu đi ra
lần nữa.”
Cung nữ kia cười lạnh hai tiếng:” Trước cứ kệ đi, qua ít ngày nữa đã
có kế hoạch, mấy ngày nay chỉ cần chú ý giữ nàng ở lại, chớ để nàng hành động thiếu suy nghĩ là được.”
Nghe nàng nói thế Xuân Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, biết rõ bọn họ trong
lòng đã có dự định, có thể tìm được biện pháp khích lệ hoàng hậu, vội
hỏi:” Nếu thế ta về trước đây.”
” Ân, sau này nếu không có chuyện gấp đừng tới tìm ta, miễn cho có người nhìn thấy.”
————————————
“Đều điều tra rõ rồi hả?” Bàn tay Hoàng đế nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn, bốn phía gió mát phất phơ.
Quả là chỗ sườn núi này thoải mái, gió từ trong sơn cốc thổi ra mang
theo một chút hơi lạnh, đâu giống như trong điện Hồng Tâm kia, mấy ngày
nay càng ngày càng oi bức.
“Vâng, chứng minh chắc chắn có bốn mươi hai người, trong số còn lại
mười ba người có chút hiềm nghi, còn chưa điều tra rõ ràng.” Triệu thống lĩnh hơi khom lưng bẩm báo.
“ừ, theo dõi sát sao những kẻ đó, thà giết lầm cũng không thể bỏ sót ai.” Hoàng đế hơi rũ mi, nhẹ liếc mắt lạnh lùng nói ra.
“Vâng” dừng một chút, Triệu thống lĩnh lại nói:” Trong bốn mươi hai
người này có ba mươi người là hai năm gần đây mới vào cung, năm sau lại
là thời điểm tuyển cung nhân (nô tài nô tì hầu hạ trong cung) đến lúc đó sợ lại có thêm kẻ khác trà trộn vào.
“Theo dõi cẩn thận là được”. Đưa tay xoa xoa thái dương, Hoàng đế khẽ thở dài một hơi” ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng”.
Triệu thống lĩnh đi khuất, Liễu Mạn Nguyệt vốn tránh sau tấm bình
phong mới đi ra, thấy Hoàng thượng giống như rất mỏi mệt liền ngồi xuống sát cạnh người hắn, để hắn đem đầu gối lên đùi nàng, bàn tay như ngọc
trắng khẽ xoa vuốt thái dương.
“Bốn mươi, năm mươi người… Nội cung của trẫm bị bọn họ làm thành cái sàng rồi.”
Liễu Mạn Nguyệt nhất thời nhịn không được, bật cười thành tiếng, vội đưa tay che miệng.