Trong phòng này, chỉ có Bạch Oánh là rõ ràng nhất việc này, hóa trang là do nàng vẽ, người cũng là do nàng tự tay đưa đến Thính Vũ các, đương nhiên biết rõ “Tiểu thái giám” trong lời đồn đại bên ngoài chắc chắn
chính là chủ tử nhà mình, liền nói với Bạch Huyên:” Việc của Hoàng
thượng mà ngươi cũng có thể truyền loạn hay sao? Cẩn thận người khác
biết thì ngươi cũng không có quả ngon để ăn”.
Bạch Huyên thè lưỡi:” Chỉ là chúng ta đóng cửa trong phòng nói mấy
lời thôi mà.” Nói xong lại nheo nheo mắt, vẻ mặt suy ngẫm:” Trước kia
nghe nói tiền triều có vị Đại tướng quân, vương gia thích nam phong, chả trách…Thân thích nha, giống nhau một ít không thể tránh!”
Bạch Hương cuối cùng nhịn không được nói tiếp:” Vậy Hoàng thượng suốt ngày điểm Ngọc tần thị tẩm, không phải là cảm thấy nàng ấy ngày thường
giống như nam nhân.”
Lời này nói ra, Liễu Mạn Nguyệt vừa dừng ho khan lại ho tiếp, nước mắt đều xông ra, bụm miệng hồi lâu không hồi được khí.
…………………….
“Cười, cười thành như vậy?” Hoàng đế đặt cả người trên người nàng,
hung hăng nhấn một cái, cô gái này lá gan càng ngày càng lớn, mình vừa
đến nàng liền trêu ghẹo, cười đến mức co quắp cả người, bây giờ đang
hoạt động trên giường, bị mình đè nặng bên trên mà vẫn không thành thật
chút nào
“Thiếp… thiếp…” phía dưới mặc dù bị giữ chặt, nhưng trận cười vẫn
không ngăn được, không biết là do bị hắn dày vò hay do cười, chỉ cười
một tiếng hạ thân liền xiết chặt, châm ngòi khiến Hoàng đế càng dục hỏa
đốt người, dứt khoát đem hai chân nàng khoác lên vai mình, kéo đến cạnh
giường, còn hắn thì đứng thẳng dưới giường hung hăng dày vò nàng.
Trong phòng đã mang tới bình hoa sen lưu ly phỉ thúy mà trước đó
Hoàng thượng nhắc tới, hiện đang cắm hai bông hoa sen, tản ra mùi thơm
nhàn nhạt. Bình kia được làm thật tinh xảo, toàn thân làm bằng ngọc xanh biếc, phảng phất giống như một chiếc lá sen. Củ sen phía dưới nhô ra,
giữa nơi lá sen chính là thân bình, một bông hoa sen màu xanh nhú lên
giữa lá xanh, bên trên lại cắm mấy bông hoa sen kia, quả nhiên vô cùng
khéo léo.
Bình tinh xảo như thế, trong hoàng cung chỉ có một cặp, dù có cái
khác làm tinh xảo như thế cũng không thể sống động giống cái này. Một
cặp bình này Hoàng thượng đặt một chiếc trong Thính Vũ Các, còn một cái
khác đặt trong Thu Thủy các của Liễu Mạn Nguyệt.
Bị hắn trêu chọc giằng co hồi lâu, trên mặt trên người nàng đều ửng
hồng, bị dày vò đến lúc nàng ngủ thiếp đi hắn vẫn chưa chịu đi ra đành
kệ dựa vào ngực hắn nhắm mắt lại.
Một trận hoan ái này khiến nàng quên mất sự tình xảy ra ban ngày, nhưng vừa tiến vào mộng liền không tự chủ được.
Một đại sảnh rộng vô cùng, trên mặt đất vẽ toàn những hoa văn quỷ dị, một đám đồng tử (trẻ con thân còn trong sạch) nhỏ tuổi không rành thế
sự đi vào, bộ dáng nho nhỏ mở to hai mắt nhìn xung quanh.
Bên ngoài quỳ một vòng người lớn, mỗi người trên mặt đều có vẻ khẩn
trương vô cùng, nhìn chằm chằm vào chính giữa sảnh đang đặt một nam đồng (đứa bé trai) giống như đang ngủ.
“Các chủ!” Hồi lâu, chợt một tiếng hô to, người vây ở xung quanh đều quỳ phục xuống, đầu chạm đất.
Lão giả mới gặp qua một lần kia chậm rãi đi vào trong sảnh, đi tới bên cạnh nam đồng đang ngủ ở chính giữa.
Lão giả kia khuôn mặt nhăn nheo, phảng phất như tùy thời sẽ rơi
xuống, hai tay quắt queo giống vuốt ưng, hai mắt lại lộ vẻ tang thương
ưu sầu, quét một vòng nhìn những đứa bé ngây thơ xung quanh đang ngẩng
đầu nhìn hắn, khoanh chân ngồi xuống bên người nam đồng kia.
“Bắt đầu đi.” Giọng nói khàn khan mang theo âm điệu khó nghe thoát ra từ miệng lão giả kia, mọi người nghe xong, ngay ngắn hướng lão đồng
thanh:”Vâng”, lúc này mới quỳ trên mặt đất, mặt hướng về phía lão, niệm
lên những chú ngữ khó hiểu.
Âm thanh thì thào truyền đến từ bốn phương tám hướng, đại sảnh này
cấu tạo thật kỳ quái, đem những âm thanh kia khuếch đạiđến mấy chục lần.
Một nữ đồng bất an, bước chân hướng ra bên ngoài, dẫm lên trên hoa
văn bên cạnh, nàng muốn ra ngoài, nhưng những người cả nam lẫn nữa vây
bên ngoài liền trừng mắt nhìn nàng, nàng đành rụt bước chân, cũng không
dám giống những đứa trẻ khác lách vào bên trong.
Chú ngữ niệm được một nửa, những người đó lại lấy ra rất nhiều bình
nhỏ, bên trong chừa đầy dược chấp (thuốc dạng nước) màu đen, bọn họ đưa
thẳng tay đổ vào những máng lõm trên mặt đất, chất lỏng màu đen nhanh
chóng lan theo các hoa văn quỷ dị, qua một hồi liền bất ngờ phát sáng.
Trong lòng kinh ngạc vô cùng, nữ đồng kia càng phát ra mãnh liệt bất
an và bắt đầu muốn trốn, thật vất vả mới trọng sinh sau khi chết, nàng
không muốn lại mất mạng nhỏ ở địa phương quái quỷ này.
Bên trong vầng sáng, một đám đồng nam đồng nữ té trên mặt đất, nàng
cũng thấy trong đầu một hồi mê muội, cũng lập tức ngã trên mặt đất, tựa
hồ có vật gì đó đang rút khí lực trong cơ thể nàng, đầu hơi nghiêng liền chứng kiến thân thể mình chỗ nào tiếp xúc với chất lỏng màu đen thì chỗ đó khí lực bị rút ra.
Cố gắng cử động thân thể, tận lực giảm thiểu những tiếp xúc với chất
lỏng trên mặt đất, vừa lúc trên người càng ngày càng yếu ớt.
Không muốn chết, ta không thể chết được. Ta còn muốn sống thật lâu
thật lâu… Thật vất vả mới có được tính mạng, dựa vào cái gì lại mất đi ở địa phương không rõ ràng này. Nếu là chết, nàng cũng muốn tự quyết định cái chết của mình, chứ không phải như hiện tại.
Giống như nghe được tiếng lòng của nàng, loại cảm giác quỷ dị kia
theo thời gian trôi qua dần biến mất, nhưng có thế nhìn rõ một đám đứa
nhỏ đã mất đi khí lực khong còn động đậy nữa, không biết nơi nào trên
người bọn họ bắt đầu chảy ra máu tưoi.
Từng giọt máu cứ rơi, ngày càng nhiều, theo thời gian trôi dần hướng đến chính giữa sảnh mà tụ tập lại.
Mở to hai mắt, trong lòng nàng tràn đầy hoảng sợ nhìn một màn này,
nàng không có chút khí lực để động đậy dù chỉ một ngón tay chứ đừng nói
đến việc đứng lên.
Hồi lâu vầng sáng dần tan hết, máu tươi kia cũng biến thành một màu
đen nhánh, chất lỏng màu đen đồng loạt tiêu tan hầu như không còn.
Ở chính giữa Lão giả khô gầy đã ngã xuống, thân hình khô quắt hẳn đi, mà nam đồng nguyên bản đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy, rõ ràng chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, trong mắt lại lộ ra vẻ trầm ngâm, lạnh lùng nhìn
chung quanh một vòng, rõ ràng là giọng trẻ con non nớt vô cùng, mở miệng lại nói ra lời nói lạnh như băng:” Đã chết thì ném vào hầm chôn đi.”
“Vâng, cung chúc Các chủ chuyển thế trọng sinh!”
Trên người nàng run rẩy, lại duy trì không được, bị một màn này làm cho hoảng sợ cực độ mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc đầu có 123 đồng nam đồng nữ, giờ chỉ còn sống sót khoảng hai ba
mươi người, sau đó trong hai ba mươi người này lại chết thêm mười bẩy
cái, những kẻ còn lại, ngoại trừ Liễu Mạn Nguyệt được đặt tên, đều bị
huấn luyện trở thành tử sĩ ám sát đi lại không để lại dấu vết, đến ngày
nay sợ rằng không có mấy người còn sống a…
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi?”
Chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, nhìn khuôn mặt lo lắng của người nọ, nàng cắn chặt môi, chui đầu vào trong ngực hắn:”
Hoàng thượng, hắn ta quả thật không phải là người…”
—————–
Trong Tâm phương cư của Hoàng hậu một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ mấy
phi tử vừa vào cửa, trong lúc ngồi xuống nói với nhau mấy câu, còn
nguyên một đám người không có động tĩnh gì.
Hoàng thượng yêu thích nam sắc… việc này đối với các phi tần ở hậu cung vang động như sấm sét.
Hôm qua Hoàng hậu tự tiến cử thị tẩm, Hoàng thượng không có phản ứng
gì mà đi thẳng, lúc ấy nàng tức giận phải chết, nhưng vị kia (Các chủ)
còn ở đó nên không dám nói gì quá, thẳng đến sau khi trở về mới nghe
nói, không ngờ Hoàng thường lại dẫn theo một tiểu thái giám thanh tú đi
du hồ…Không chỉ nàng, chính là vị đứng sau lưng lúc ấy cũng không hề cẩn thận nhìn theo bầy tiểu thái giám đi cùng hoàng thượng, không biết tên
thái giám được hoàng thượng thương tiếc là kẻ nào.
Nhưng mà như vậy thì xử lý cũng dễ, hắn ưa thích nam nhân tuy có hơi
buồn nôn một chút, nhưng trong hậu cung sẽ không có nữ tử có thể vào mắt hắn, đoạt được tâm của hắn, chỉ cần hắn bận tâm đến con nối dõi, cam
tâm tình nguyện hợp tác sinh hoạt vợ chồng, quản lý hậu cung thế nào,
loại bỏ hoặc giúp đỡ nhi tử của nữ tử nào tranh giành ngôi vị hoàng đế
đều cực kỳ thuận tiện nha.
Hai tay Ngọc tần gắt gao nắm chặt, nghe xong tin tức kia nàng liền
tức giận không chịu được, chẳng trách lúc mình hầu hạ hắn ta trói lại,
bịt miệng đâu, chẳng trách một lời săn sóc cũng không nói, không chỉ trò chuyện mà ngay một cái ôm cũng không có.
Buổi tối chỉ để ý hoạt động, xong người đã không thấy nữa, không ngờ
như thế, hắn lại có nam sủng…người nọ không thể đặt ở ngoài sáng, chỉ
khổ đến chính nàng.
Liễu Mạn Nguyệt ngủ đến nửa đêm, bị cái ác mộng kia làm tỉnh giấc
liền không thể ngủ ngon, hơn nữa buổi tối bị Hoàng đế dày vò, nên sáng
hôm nay sắc mặt cũng không hề tốt.
Sắc mặt Liễu mỹ nhân không tốt nên mấy kẻ đang ngồi càng không có
người nào sắc mặt có thể tốt được, Hoàng thượng ưa thích nam nhân, không có tin tức gì so với tin này khiến cho hậu cung phi tần oán hận lại vô
lực chống đỡ.
Nếu như hắn ưu thích nữ tử nào, mọi người còn có thể tìm mọi cách xa
lánh ám toán, nhưng Hoàng thượng ưa thích nam tử, các nàng cũng chẳng có cách nào tranh giành.
Cũng may kẻ hoàng thượng ưa thích là một tiểu thái giám, nên chắc
chắn hắn là người nằm trên rồi, cái này so với việc biết nam nhân của
mình bị nam tử khác đè lên thì vẫn còn dễ chịu hơn một chút a.
Các phi tử vô cùng phiền muộn, thế này thì buổi sáng gặp mặt càng
không có mùi vị gì rồi, ngay cả niềm vui châm chọc khiêu khích lẫn nhau
cũng bị mấy, chỉ có người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngọc tần một cách
châm chọc, không đến mấy khắc, Hoàng hậu ra lệnh cho mọi người trở về,
Ngày hôm nay vốn là chỗ thái hậu gọi mọi người qua thỉnh an. Nhưng giờ lại bệnh lại, mọi người không cần đi qua.
Bệnh của thái hậu…còn có thể vì lý do gì nữa? Biết nhi tử của mình
lôi kéo một tiểu thái giám lên thuyền, còn trốn vào trong bụi cỏ lau
tình chàng ý thiếp, một người mẫu thân như bà còn có thể không bệnh sao?
Hoàng đế vào triều sớm xong, liền bị người của Thái hậu nghênh đón, thỉnh cùng đến điện Hòa Di.
“Con ưa thích cái gì ai gia mặc kệ, nhưng trong hậu cung phải giúp ai gia có thứ để gửi gắm.” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được lời này.
Hoàng đế ngồi ở một chỗ, nghe câu này không hiểu ra sao, cau mày,
nhất thời không đoán ra được đến cùng là có chuyện gì:” Thái hậu lời này là có ý tứ gì?”
Có ý tứ gì? Hắn còn có mặt mũi hỏi thế?
Thái hậu tức giận đến đau cả ngực, nhắm hai mắt lại, lần này mở miệng âm thanh lạnh lùng:” Cái việc yêu thích nam phong, ai gia không phải
chưa từng nghe nói. Nhưng các phi tần trong hậu cung không thể chỉ đem
làm vật bài trí. Các nàng tiến cung là vì giúp Hoàng thượng khai chi tán diệp, có người nối dõi tông đường. Hoàng nhi không thể vì ưa thích đó
mà đem các nàng nhét vào một chỗ không thèm để ý. Một người không dễ
sinh dưỡng, hai người đâu? Người truyền nhiều người hơn đi qua hầu hạ,
tử tôn (con cháu) nhiều hơn thì ai gia mặc kệ con thích nam nhân hay
thái giám.
Lời nói này đã đủ trắng trợn, nếu không phải Thái hậu bị tức đến choáng váng đầu óc, nhất định sẽ không nói ra như thế.