Trong điện Di Hòa, Thái hậu nghe một tiểu thái giám mồm miệng lanh
lợi học lại lời nói ở điện Hồng Tâm, cuối cùng nghe được lời nói “đồ vô dụng” của Hoàng thượng kia, thì mi mắt khẽ nhảy mấy cái, đợi cho tiểu
thái giám kia dứt lời thì giương mắt nói với Đại cung nữ bên cạnh: “Một
lát nói với Trịnh An, để cho bốn mỹ nhân kia rửa mặt trang phục thỏa
đáng, buổi tối hôm nay toàn bộ đưa đến bên ngoài Thính Vũ các, từng bước từng bước hướng bên trong mà đưa cho ta.” Dứt lời, làm khẽ trầm ngâm,
rồi lạnh lùng nói, “Lần thứ nhất đưa vào thì mặc xiêm y, nếu như hắn vẫn không cần, thì lột sạch hết đưa vào một lần nữa cho ta”
Đại cung nữ kia thân thể khẽ run, trong lòng biết Thái hậu đang giận
dữ nên mới hạ mệnh lệnh này, nên không dám trì hoãn chút nào, nhanh
chóng đứng dậy thối lui.
Chu Thái phi đầu tiên là phất tay cho mọi người lui ra, trong mắt
mang ý cười hướng chỗ Thái hậu đi qua, nói: “Tỷ tỷ, cần gì tức giận lớn
như vậy, Hoàng thượng còn nhỏ mà.”
Hai mắt Thái hậu cụp xuống, bình thản nói: “Mười lăm rồi, đã không
nhỏ. Phụ hoàng của hắn lúc mười lăm tuổi đã sớm mở phủ tự lập, ngay cả
trận chiến đều đánh thắng ba bốn trận.”
“Tiên hoàng chính là quân vương bình định tất nhiên phải khác biệt,
Hạo Nhi thì chỉ cần làm một quân vương giữ quốc tốt là được, cần gì làm
khó hắn chứ?” Chu Thái phi gương mặt mang ý cười khẽ, ôn nhu khuyên nhủ.
“Hắn chỉ muốn chơi đùa, không muốn xử lý triều chính, nếu ai gia
khuyên không được hắn, vậy để hắn mau chút sinh Tôn Tử cho ta, dạy hắn
không được, chẳng lẽ ai gia còn dạy không được Tôn Tử sao? .”
Nghe lời ấy của Thái hậu, gương mặt Chu Thái phi hiện lên vẻ châm
chọc, trong lòng cười thầm: nếu như có thể dạy được tốt, Công Tôn Hạo
chính là con trai ruột thịt của Thái hậu lão nhân gia nàng, những năm
này có chỗ nào là chính xác dạy tốt chứ? Hiện nay thấy đứa con trai này
không cùng lòng, liền muốn trông cậy vào Tôn Tử, trước kia khi tìm người tới dạy, người ta chỉ hơi phàn nàn với bà thôi, thì bà đã ngàn không
muốn vạn không muốn, không phải sao?
Nghĩ thế nhưng trong miệng chỉ thở dài nói: “Chỉ đừng nên khiến cho
hắn quá khó chịu, tuy nói tỷ tỷ có ý tốt, nhưng rốt cuộc Hoàng thượng
vẫn phải hiểu mới tốt, dù sao cũng là mẫu tử ruột thịt, làm gì có chuyện gây ra cừu hận chứ?”
Lời này nghe rất lọt tai, Thái hậu đưa tay nắm chặt ở lan can mỉm
cười nói, vẻ mặt vẫn giống như bình thường: “Chuyện này ta tự có định
đoạt, không cần nhiều lời.”
Liễu Mạn Nguyệt đang ngủ trên giường, sắp đem những suy nghĩ lo lắng
tung tung bên trong trái tim đuổi đi được, liền nghe phía ngoài có người tới đây, phân phó để cho mọi người chuẩn bị rửa mặt chuẩn bị, buổi tối
phải đi qua chỗ kia của Hoàng thượng hầu hạ.
Đầu lông mày nhướng nhẹ, Liễu Mạn Nguyệt đem cánh tay dãn nhẹ duỗi
lưng một cái, quay đầu hướng cung nữ tên Bạch Hương hỏi: “Chỉ có một
mình ta đi qua sao?”
Bạch Hương kia sững sờ ngây ngốc một chút, rồi lắc đầu đàng hoàng nói: “Nô tỳ không biết.”
Bạch Huyên ở bên cạnh nghe thấy, liền nhanh chóng thừa dịp thời gian
Liễu Mạn Nguyệt rửa mặt thì chạy ra ngoài, bên này Liễu Mạn Nguyệt mới
vừa rửa mặt sạch, cầm khăn lau tay, thì bên kia Bạch Huyên đã quay trở
lại đứng ở bên giường rồi.
“Hồi chủ tử, vừa mới hỏi một vòng, buổi tối hôm nay. . . . . .” Bạch
Huyên chờ sau khi Bạch Tuyết Bạch Hương cầm lấy khăn và chậu nước rửa
mặt rời khỏi đây, mới thấp giọng nói.
Liễu Mạn Nguyệt cau mày nhìn nàng một cái, thấy biểu hiện trên mặt có chút cổ quái, liền nói: “Nói.”
“Dạ . . . . . buổi tối hôm nay. . . . . . Nói là để cho bốn vị mỹ
nhân đều đi đến bên ngoài Thính Vũ các trông coi. . . . . .” Nếu nói là
chỉ gọi một người, thì đương nhiên không cần nói. Cho dù là kêu hai
người, thì một đưa qua trước, một chậm chút đưa qua sau, trước kia tiên
đế cũng đã có chuyện thế này. Nhưng hiện nay để cho tổng cộng bốn người
đều đi qua. . . . . . vậy thì chuyện này là thế nào đây?
Liễu Mạn Nguyệt nghe xong, trong lòng buồn bực, chẳng lẻ tiểu hoàng
đế kia còn tính toán một đêm thử hóa thành sói bốn lần hay sao? Vậy thân thể nhỏ bé kia chịu được sao?
Nếu như tất cả mọi người đều đi, vậy thì mình liền không có gì phải
lo lắng trong lòng. Nghĩ tới đây, trên mặt liền treo một nụ cười, hai
mắt khẽ cụp xuống, nói với Bạch huyên: “Ngươi cũng thật là cơ trí .”
Bạch Huyên vốn sợ Liễu Mạn Nguyệt nghe chuyện này xong trong lòng sẽ không thoải mái, hiện tại nghe được nàng khen ngợi thì trên mặt liền
mang theo nụ cười , phúc thân nói: “Đây là bổn phận của nô tì.”
Bên cạnh có một người cơ trí cũng dễ dàng hỏi thăm một ít chuyện, chỉ mong là nàng ta đừng cơ trí quá mà qua mặt thủ lĩnh mới tốt. Cầm hà bao thưởng cho nàng, vừa an ủi mấy câu, nha đầu này liền cười dài lui ra
ngoài, cùng hai người khác đồng loạt chuẩn bị dụng cụ tắm rửa.
Cởi áo ra tắm rửa, rồi mang vào cái băng cột đầu tóc, thoa thuốc bảo
dưỡng, tinh tế ở trên người xoa, rồi tìm một cái áo khoác sa mỏng màu
trắng nhạt mặc bên ngoài, bên trong chỉ có cái yếm màu xanh nhạt. Chải
một búi tóc lỏng lẻo, trên mặt chỉ trang điểm qua loa, đợi đi ra thì bên ngoài đã thắp đèn, nàng đi theo phía sau thái giám dẫn đường ra khỏi
sân.
Đúng như dự đoán, ba cô gái khác đã chờ ở một chỗ. Nghĩ đến vào buổi
tối ngày đầu tiên, Hoàng thượng đã muốn triệu kiến, nên mọi người đều
muốn lấy ra bản lãnh thật sự, sợ không vào được mắt Hoàng thượng kia,
lại càng không mong muốn bị người bên cạnh so sánh với nhau.
Liễu Mạn Nguyệt đi theo người thứ ba, không lên trước cũng không lùi
phía sau, chầm chậm đi ra ngoài, tỷ muội Ngọc Điệm Thu, Ngọc Điệm Lương
đi ở phía trước, Giảm Lan kia ngược lại đi ở cuối cùng, vẻ mặt trong
trẻo lạnh lùng, lộ ra vẻ đối với với việc ân sủng thị tẩm này thì nửa
phần hăng hái đều không muốn, nhưng trang phục toàn thân bạch y, cùng
tạo hình tinh xảo của gương mặt, lại càng đem vẻ thanh lãnh của nàng
hiển thị rõ ra ngoài.
Liễu Mạn Nguyệt biết, tỷ muội Ngọc gia là do Nhạc trưởng lão dạy dỗ,
học \tập chính là biện pháp lấy sắc mê hoặc người, nếu như đi làm kỹ
nữ, hẳn có thể bị văn nhân mặc khách tranh nhau theo đuổi. Giảm Lan là
do Mặc trưởng lão dạy, học tập chính là thi từ đỏ xanh, đi đến rất nhiều nơi nhã trí thanh tĩnh, cô gái thanh cao như vậy rất khiến cho nam tử
sinh ra dục vọng chinh phục.
Còn lại bản thân mình bởi vì mấy năm trước không nghe lời, mấy lần
muốn từ trên núi chạy xuống, cho đến khi biết trên người mình đã bị hạ
độc, suýt nữa là bị độc mất mạng, mới đàng hoàng xuống. Nếu không phải
bởi vì có nhan sắc khá hơn một chút, chỉ sợ đã sớm bị bọn họ trực tiếp
ném vào trong sơn cốc, vì vậy, cầm kỳ thư họa mặc dù có học, nhưng đều
không quá tinh thông.
Bởi vì lúc này không biết tiểu hoàng đế kia rốt cuộc sẽ đối với cô
gái có loại phẩm tính nào sinh ra hứng thú, lúc này mới tuyển đến bốn
người có sở trường riêng đi vào, ngoài ra còn có thể giám thị lẫn nhau,
nếu không, cái loại không biết nghe lời như nàng, còn không biết khi nào mới có thể xuống núi đây.
Trên trời trăng sáng sao thưa, chiếu lên một mảnh tuyết trắng trên
mặt đất, bốn cô gái đều có tâm tư, đi xuyên qua núi giả hành lang gấp
khúc mới vừa tới bên ngoài Thính Vũ các. Sắc trời lúc này đã tối lại,
chỉ biết là trong vườn này có một ngọn tiểu lâu ba tầng, cách gần đó
rồi, nhưng ngược lại nhìn không quá rõ ra một hình dáng của nó.
Tầng hai là nơi đối diện trong viện, mấy phiến cửa sổ đều đã mở ra ,
bên trong lộ ra ánh nến màu vàng nhạt, trên cửa bao phủ rèm sa mỏng vẽ
hoa cỏ . Một thái giám mang theo bốn người tới, nhanh chóng đi tới lầu
các phía trước, đang muốn mở miệng bẩm báo vào bên trong, nói là người
tới rồi, liền chợt nghe được từ trên lầu hai kia truyền đến một
tiếng”Thả”
Bốn nàng hơi sững sờ, chợt thấy nơi phía đông của tòa lầu kia bỗng
nhiên truyền đến chút ít động tĩnh, nhưng ngay sau đó một cái bóng đen
thùi liền phóng ra, có mấy người hét lớn, đem bóng đen kia đuổi về hướng bốn nàng đang đứng thẳng.
Bốn nàng hơi sửng sốt, nương theo ánh trăng liền thấy rõ hình dáng
của bóng đen chạy trốn ra, mọi người đều bị làm cho sợ đến cả người rét
run, tay chân lạnh lẽo —— cặp mắt kia lộ ra ánh sang xanh, miệng há lớn
như cái chậu, không phải là một con sói sao? .
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhìn sói giống chó Husky Sibir, trái tim nhỏ trong ngực
kích động không ngừng, giả bộ giống như ba nữ tử kia, hướng một phía
khác chạy trước, còn thỉnh thoảng quay đầu trở lại nhìn quanh hai mắt,
con sói kia thật đúng là. . . . . . có bộ lông rậm màu xám trắng, hai
con mắt khí phách uy vũ, nhìn như thế nào cũng thấy rất khả ái. Thật
không biết tiểu hoàng đế này ở chỗ nào mà tìm được một con đúng tiêu
chuẩn sói manh, thật sự là quá đẹp trai rồi.
Nhìn xuống phía dưới, thấy bốn nàng liều mạng chạy tứ tán, tiểu hoàng đế đứng ở bên cửa sổ tầng hai phá lên cười, tiếng nói vịt đực quanh
quẩn ở trong bóng đêm, nghe vào trong tai khiến mọi người bị một trận
khó chịu. Trong bốn nữ tử thì thân thể Giảm Lan xưa nay mảnh mai, vừa
nghe tiếng cười kia, dưới chân mềm nhũn, liền té ở trên mặt đất.
Con sói kia liền chạy nhanh mấy bước, bộ dạng làm như đói bụng mấy
ngày, tứ chi bay nhảy lên, định hướng Giảm Lan đánh tới, chợt con sói
kia ở giữa không trung hét thảm một tiếng, thân thể thẳng tắp bị ném tới trên mặt đất.
Lúc này bốn nàng mới nhìn ra, thì ra trên cổ con sói có cột sợi dây
to bằng ngón tay cái, sợi dây kia vốn để buộc con sói vào ở chỗ của nó,
mà cái chỗ kia chỉ cách chỗ bốn nàng đứng khoản một thước, nghĩ lại tiểu hoàng đế kia cũng chỉ muốn dọa bốn nàng, cũng không thật sự muốn cho
con sói này ăn các nàng.
Trong bốn cô gái thì ba cô đã lê hoa đái vũ, trên người run rẩy lảo
đảo, vẻ mặt vốn trang điểm tinh sảo lúc này đã sớm như hoa héo. Cây trâm bạch ngọc cài ở trên đầu Giảm Lan đã sớm rớt xuống đất bể nát bấy, sợi
lụa đỏ buộc ngang hông Ngọc Điệm Thu không biết rơi ở chỗ nào, cây sáo
Ngọc Điệm Lương mang đến cũng bị rơi xuống dưới đất, lúc này không biết
đã lăn đến địa phương nào. Ngay cả Liễu Mạn Nguyệt bị sói kia câu mất
đi linh hồn nhỏ bé, hiện tại bởi vì vừa mới chạy loạn một trận, làm hại
nàng cũng đổ một thân mồ hôi.
Gã thái giám mang bốn người tới, lúc này cũng bị làm cho sợ đến hai
chân bủn rủn, quay đầu hướng cửa nhỏ của Thính Vũ các nhìn lại, mấy thái giám bên trong hướng hắn bất đắc dĩ lắc đầu —— đây là Hoàng thượng phân phó , bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi.
Tiểu hoàng đế cấp trên kia cười đủ rồi, liền vung tay lên, mấy thái
giám phía dưới kia đang canh giữ ở bên cạnh lồng giam nhanh chóng lôi
sợi dây buộc sói kéo về.
Tâm tình của Hoàng đế thật tốt, nói: ” Nó đã đói bụng ba ngày rồi,
ngày hôm nay biểu hiện không tệ, một lát thưởng cho nó chút ít thịt ăn,
nhớ lấy, chớ cho nó ăn no.”
Chúng nữ tử phía dưới khi nghe lời này, vốn đang đứng dậy, lúc này
toàn bộ liền tê liệt ngã xuống trên mặt đất —— nếu như mới vừa rồi sợi
dây kia không bền chắc, thì bốn người bọn nàng, có phải đã mất mạng rồi
đúng không?
Hoàng thượng phân phó xong chuyện con sói, liền quay đầu hướng bốn
nàng kia nhìn lại, tiếng nói nửa khàng nửa không khàn, cười hì hì hướng
bốn nàng nói: “Hôm nay các ngươi có công, có thể làm cho trẫm thoải mái
cười một trận, Tôn Đắc Long.” Liền nghe từ tầng hai trên lầu, có một
thái giám đáp lại “Có nô tài” , hoàng đế ngừng rồi nói tiếp: “Thưởng
cho bốn người các nàng mỗi người một trái xúc cúc.” ,
“Dạ”
Trong ngực ôm xúc cúc, bốn cô gái hai chân như nhũn ra, cả người run
lên trở về sân riêng của mình. Người ở trong viện vừa nhìn thấy, thì
thần sắc kinh hoảng nhanh chóng tiến lên hầu hạ.
Ở bên trong Bình Viên, Giảm Lan vào phòng, để cho cung nữ đi ra ngoài bị nước, giận đến mức đem xúc cúc trong ngực kia hung hăng ném lên trên giường, đứng ở bên giường hung hăng nhìn chằm chằm nó. Nàng là nhân vật trung
tâm do trong Các huấn luyện ra, từ nhỏ thi thư văn chương đã đọc lấy,
tranh luận thì không tránh khỏi tâm cao khí ngạo chút ít. Mà Mặc trưởng
lão biết nàng xưa nay lòng dạ cao, nên đặc biệt đặc biệt thiên vị nàng,
do đó tính cách này của nàng ngày cảng lớn hơn, chỉ có người tài cao hơn nàng mới chịu khuất phục liếc mắt nhìn, tác phong này, sẽ làm nam tử
quay lại vì sinh ra dục vọng chinh phục.
Nhưng không ngờ, đến trong cung, lại gặp được một Hoàng thượng bao cỏ (ý bảo ngu ngốc ). Không giỏi học vấn cũng không sao, nhưng ngay cả hăng hái để thưởng thức băng sơn mỹ nhân này cũng hoàn toàn không có.
Nghĩ tới đây, lại đem cái gối trên giường, hung hăng vứt xuống mặt đất.