Hôm nay
thật nhàm chán, bởi vì Sess đột nhiên bảo ta chờ ở đây, sau đó mang Jaken rời
khỏi . Ta nghĩ hắn hẳn là đi ăn gì đó đi, còn tới nơi rất xa. Về phần đi đâu
thì ta không hỏi, nếu hỏi thì người ta cũng chỉ là nói một câu: Hừ!
Trước
kia Sess một ngày là ăn, bây giờ thì hắn có thể hơn mười ngày hoặc một tháng
mới ăn. Đôi khi đi đại lục, tới Trung Quốc kiếm đồ ăn. Bởi vì ở nơi đó núi đá
hiểm trở, có rất nhiều vật kỳ dị, nhưng không khí mỏng manh, nguy hiểm dị
thường, không thích hợp cho con người đi.
Ngồi
nửa ngày, ta cảm thấy thật sự ngồi không yên, vì thế tính toán đi dạo.
Ta ra
khỏi rừng, thấy mấy nam nhân nâng một cỗ kiệu trên đầu đang cấp tốc chạy .
Kiệu
Nhật Bản Chiến quốc khác với Trung Quốc , kiệu Trung Quốc thì người ta nâng ở
ngang thắt lưng, còn kiệu Nhật Bản thì nâng bằng đỉnh đầu. Nhìn giống hình tam
giác, mà người thì ở bên trong, thấy thế nào cũng không thể thoải mái.
Bọn họ
nhìn thấy ta cũng ngẩn ra, một người đằng trước ra hiệu dừng lại, hỏi ta:
"Tiểu thư, ở gần đây có pháp sư nào không?"
"Ở
gần đây?" Nhìn nhìn xung quanh, ngay cả thôn trang cũng không có, càng
đừng nói là pháp sư, ta lắc lắc đầu nói: "Ta không rõ." Nói xong định
đi tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy sự tà ác truyền ra từ trong kiệu, vì thế ta
đứng lại, nói: "Chờ một chút, ta chính là pháp sư."
Hơi thở
tà ác này cũng không có sát khí, ngược lại có một cảm xúc thập phần bất đắc dĩ.
Những
người đó vừa nghe thấy thế liền ngừng lại:"Thì ra ngài chính là pháp sư
đại nhân." Bọn họ vừa buông cỗ kiệu vừa nói: "Vị đại nhân Soma này
nửa tháng trước đi thành Âm Đao, sau khi trở về liền rất lạ." Nói xong vén
mành kiệu lên.
Ta còn
tưởng rằng bên trong sẽ có thứ gì đó kỳ quái nhảy ra, kết quả, bên trong là một
đại soái ca điển hình. Trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt, trên mắt có bóng ma hơi
nhiều, cũng không nhìn ra có gì không đúng. Hơn nữa cỗ tà khí trên người hắn
cũng không nặng lắm, hẳn là bị u linh gì đó dính vào thân, hoặc vừa chiến đấu
với thứ gì đó hắc ám.
"Trông
hắn rất bình thường, trừ bỏ trên người có chút tà khí." Rất có thể là bị
nhiễm bệnh, hẳn là đi xem thầy thuốc chứ không phải là gặp pháp sư.
"Pháp
sư đại nhân, kỳ thực đại nhân Soma sau khi trở về, không riêng thân cao mà cả
tướng dung đều dần thay đổi, thậm chí người trong nhà là ai cũng quên" Mấy
người khiêng kiệu giải thích.
Không
thể nào, sao lại có loại chuyện này? Ta đi lên phía trước, thấy Soma cũng chậm
mở hai mắt. Hắn nhìn ta : "Ngươi là ai? Ta đang ở nơi nào?"
Ta nào
biết đây là nơi nào, đành nói: "Ta là Dịch Tiểu Đồng, còn ngươi?"
"Âm
Đao" Soma nhàn nhạt đáp.
Âm Đao?
Âm Đao! ! ! Ta đột nhiên nhớ ra, Âm Đao không phải là bị Naraku bám thân, sau lại
bị Naraku đoạt đi dung mạo và thân thể? Vậy vị trước mắt này chính là... Naraku
sama?
Nhưng
trên người hắn trừ bỏ tà khí ra, không hề có yêu khí.
"Lại
nữa, sau khi Soma đại nhân trở về, luôn luôn nói mình là Âm Đao đại nhân. Nhưng
Âm Đao đại nhân luôn ở trong thành thành, không đi ra ngoài bao giờ." Họ
giải thích.
Nói như
vậy, nam nhân trước mắt này chẳng lẽ là bị đổi hồn? Thì ra hai chúng ta giống
nhau. Ta ho nhẹ nói: "Soma đại nhân của các ngươi khi ở trong thành đã xảy
ra chuyện gì, hoặc là gặp phải tình thế nguy hiểm không?"
Họ đồng
thanh trả lời: "Có." Một người trả lời tương đối lưu loát: "Soma
đại nhân và Âm Đao ở trong thành bị yêu quái tập kích, rất vất vả trở về nhà
lại càng ngày càng suy yếu, vốn dĩ đại nhân đã yếu... Ai ngờ sau khi tỉnh lại
lại biến thành như vậy."
Ta cảm
thấy trong mắt Soma đại nhân có vô số lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ra
miệng. Vì thế ta đành nói: "Các ngươi có thể đi chỗ khác một chút không,
ta muốn khu trừ tà khí cho Soma đại nhân. "
Các tùy
tùng nhìn nhau, hẳn là cảm thấy ta sẽ không làm gì một người nam nhân o(╯□╰)o, vì
thế liền tránh đi .
"Ngươi
thật tên là Âm đao? Thành chủ Âm đao?"
"Ngươi
tin tưởng ta?" Trên mặt Soma lộ ra một tia kinh hỉ.
Lần này
thì ta sợ run, nhìn vẻ mặt của hắn là ta biết ta đã đoán đúng, hắn thật là Âm
Đao, cũng chính là linh hồn có thân thể bị Naraku phó thân.
"Ngươi
làm sao có thể vào thân thể Soma đại nhân?"
"Ta
cũng không rõ ràng lắm, ta đang nằm bệnh, đột nhiên có một ngày bị một cỗ khí
lớn đẩy ra ngoài cơ thể. Ở không trung du phiêu đãng, sau đó không biết vì sao
lúc tỉnh lại liền bị mọi người gọi là Soma." Hắn có chút bất đắc dĩ nói,
càng ngày càng kích động.
"Vậy
ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không
có."
"Chúc
mừng ngươi, sống lại ." Vươn tay, nhưng lại phát giác hiện tại là thời đại
Chiến quốc, người ta sẽ không bắt tay . Vì thế ngượng ngùng thu tay về, nói:
"Sao vậy, mất hứng sao?"
"Như
vậy cơ thể của ta?"
"Âm
đao, ta tin lời ngươi nói, như vậy ngươi hẳn là nên tin tưởng ta một lần?"
Âm đao
ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
Ta vươn
tay che miệng thấu đi lên nói: "Ngàn vạn không nên nhắc lại chuyện thành
Âm Đao, chuyện này sẽ chỉ mang đến cho ngươi họa sát thân lần thứ hai, từ hôm
nay trở đi ngươi sẽ lấy thân phận Soma mà sống."
Âm Đao
run một chút, muốn vứt bỏ bản thân chẳng phải là chuyện dễ dàng . Điểm ấy ta
hoàn toàn hiểu, vì thế ta an ủi: "Đây là cơ hội sống lần thứ hai mà trời
xanh ban cho ngươi, nếu ngươi buông tha sẽ bị trời phạt."
Võ sĩ
Nhật Bản Chiến quốc là người kỳ quái mâu thuẫn, bọn họ có võ lực, suốt ngày
giết người. Nhưng là lại tin phật, tin vận mệnh. Nên Âm Đao do dự một chút rồi
nói: "Nhưng thân phận mới này cũng không dễ dàng, nhất là..." Hắn thở
dài.
"Yên
tâm, ta sẽ giúp ngươi, chỉ là linh hồn chuyển hoán thôi mà dung mạo cũng có thể
biến sao? Đây là dung mạo trước kia của ngươi?"
"Đúng
vậy, bởi vì dung mạo của Soma đã bị yêu quái cắn nát."
Ta run
rẩy, nói như vậy, trước mắt ta, có một người đang ngồi có dung mạo giống Naraku
như đúc? Mỉm cười an ủi một chút hắn nói: "Ta sẽ giúp ngươi , dù sao hiện
tại ta cũng không có việc gì." Ta nắm lấy tay Âm Đao, không vì cái gì
khác, chỉ là để tiêu trừ tà khí trên người hắn. Nhưng Âm Đao sợ run một chút,
khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ lên.
Ta hết
chỗ nói, không nghĩ tới hắn là người thẹn thùng như thế. Vội vàng thu tay lại,
giải thích: "Ta chỉ là muốn tiêu trừ tà khí trên người ngươi."
Rồi ta
gọi vài tên tùy tùng kia lại: "Hắn không sao, do bị yêu quái gây thương
tích mới đưa dung mạo này cho hắn, trí nhớ mơ hồ là vì ngã bị thương. Ta sẽ
cùng các ngươi về, trên người hắn còn có tà khí chưa tiêu trừ." Các
tùy tùng rất cao hứng, dẫn ta cùng nhau trở về thành bọn họ.
Âm Đao
vẫn dựa trên tường, thấy bốn bề vắng lặng liền nói: "Tuy cơ hội này rất
khó có được, nhưng ta vẫn không muốn lưu lại."
"Vì
sao?" Thật là người quật cường, đã nói như vậy rồi, còn định làm gì?
Nhưng
ta lập tức hiểu vì sao, bởi vì bên ngoài hành lang vang lên một đống tiếng bước
chân. Nghe ra là bước chân nữ tử, mà không chỉ một người. Kimono Nhật Bản rất
đẹp, chỉ là đối với nữ tử mà nói thì đi đường thật sự rất khó khăn, chỉ có thể
từng bước nhỏ một mà đi. Nhưng ngươi đừng tưởng rằng các nàng đi rất chậm, các
nàng đi cực kỳ nhanh a. Họ kéo cửa ra, sau đó ta cảm thấy được trước mắt hoa
tươi vờn quanh, sắc thái sặc sỡ!
Trong
nháy mắt kém chút tưởng rằng bản thân đang ở nữ nhi quốc, thật lợi hại a!
Ngàn
vạn không nên xem nhẹ khí lực của nữ nhân, ta-người chịu quá nhiều năm rèn
luyện thế nhưng hiện tại lại bị chen chúc vào góc tường, vừa tránh vừa tìm cằm
trên đất!
Lúc này
một đám nữ nhân ân cần thăm hỏi nháo nhác, Âm Đao liền lên tiếng: "Yên
lặng"
Nháy
mắt liền yên tĩnh, Âm Đao nói tiếp: "Các ngươi đi ra ngoài, để pháp sư đại
nhân tiêu trừ tà khí cho ta."
Một nữ
tử cực kỳ xinh dẹp chậm rãi nói: "Nhưng dung mạo cũ của Soma đại nhân đã
làm thần thiếp cực kỳ lo lắng, dung mạo hiện tại càng không có nữ tử nào không
động tâm, muốn chúng thần tin tưởng thế nào..." Chữ 'tin' của nàng kéo
thật dài, sau đó nhìn ta.
"Câm
miệng! Không được vũ nhục pháp sư đại nhân! Lui ra ngoài!" Mặt của Âm Đao
đại nhân vốn thiên về hình tượng lãnh mạc, giờ giận tái mặt nói chuyện
quả nhiên khiến chúng nữ nhân im miệng, không tình nguyện đi ra ngoài.
Khi các
nàng ra khỏi phòng, ta chậm rãi đếm đếm, một, hai, ba, bốn, năm... tổng cộng
bảy nữ nhân.
Miệng
đã mở thành chữ O, rồi nói nhỏ: "Oa, Nam nhân các ngươi thật giỏi, nhất là
người trong có địa vị cao luôn có nhiều nữ nhân xinh đẹp xinh đẹp như
vậy." Quay đầu nhìn Âm đao, hắn suốt ngày bị bệnh có thể chiếu cố nhiều nữ
nhân như vậy sao? Đó là một nghi vấn!
Âm đao
lại nói: "Ta... Ta khi còn nhỏ thân nhiều tật bệnh, nên chưa bao giờ chạm
qua nữ tử." Lúc nói những lời này, mặt hắn ửng đỏ.
Tha
mạng a! Dùng khuôn mặt Naraku để đỏ mặt, còn hồn nhiên như vậy, chịu không nổi
a! Ngẫm lại, quả thật hắn cũng đủ đáng thương, từ một người chưa bao giờ tiếp
xúc với nữ tử biến thành một người có được nhiều nữ tử như vậy trong thành,
những ngày về sau sẽ thật là...
"Chậm
rãi học tập đi!" Ta vỗ vỗ vai hắn.
Âm Đao
mặt lại đỏ, lắp bắp: "Ta... ta sẽ tận lực..."
Sau khi
ăn qua một chút cơm cùng hắn, ta cảm thấy cần phải trở về: "Ta phải đi về
, ngươi phải hảo hảo sống sót, nhớ, vĩnh viễn không nên quay về thành Âm
Đao"
"Chờ
một chút, ngài có thể lưu lại vài ngày không." Hắn nói xong, ta hơi rung
một chút, lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Chỉ là sợ ngày sau sẽ có chuyện
ngoài ý muốn phát sinh."
"Sẽ
không , ta đã tham thử qua, linh hồn của ngươi cùng thân thể đã hoàn toàn kết
hợp, hẳn là không có việc gì ." Chỉ cần này dung mạo không đi gần Naraku,
kia hẳn là không quan trọng.
"Vậy
về sau ngươi có thể đến đây không?"
"Có
rảnh ta sẽ tới." Ta đứng lên đi ra, quay đầu nói: "Nhớ quý trọng cơ
hội này."
Đi ra
khỏi thành rồi, ta vẫn đang kinh thán, không nghĩ tới ta có thể gặp được Âm Đao,
thật là kỳ tích. Chẳng qua, mĩ nhân này hơn cũng không quá xấu, nghĩ đến đây ta
mỉm cười, đúng là khổ cái kia Âm Đao. Nhưng cho dù hắn thanh thuần, cũng chỉ sợ
sớm muộn gì cũng sẽ bị đám nữ nhân kia dạy hư! Cá nhân ta cho rằng, nam nhân
đối với loại chuyện này luôn rất dễ dàng!
Vì sao
Sess còn chưa trở về, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Vẻn vẹn đợi đã một ngày
cũng không thấy trở về, ta càng ngày càng lo lắng. Nghĩ nghĩ lại thấy hẳn là
không sao, hắn là yêu quái thập phần lợi hại, nếu quả có nguy hiểm thì chỉ khi
gặp được Naraku.
Nhưng
theo nguyên tác, hiện tại Naraku còn chưa thể làm Sess bị thương.
Đang
nghĩ, ta cảm thấy một dòng khí kỳ quái ở trong không khí bắt đầu khởi động.
Quay đầu, thấy một nam tử chậm rãi đi trên đường, hắn chỉ là đi ngang qua. Mà
mặt bên của hắn trông thật quen.
Là Âm
Đao! Sao hắn lại ở đây , chẳng lẽ là bị đám nữ nhân kia làm phiền nên mới ra
ngoài sao?
Ta cơ
hồ cười đến bụng đau, hô: "Thiếu chủ Âm Đao, chờ một chút!"
Hắn
chậm rãi đứng lại, sau đó quay đầu nhìn ta, tựa hồ ngẩn ra.
Cõ lẽ
hắn không nghĩ tới ở đây nhìn thấy ta, vì thế ta cười nói: "Sao lại đi ra,
có phải bị nữ nhân nào làm phiền ?"
"Sao
ngươi lại biết?" Âm Đao hí mắt cười nói.
Không
hiểu sao khí tràng của hắn hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn thừa nhận có liên
quan đến nữ nhân, vốn là muốn cười, nhưng lại thấy rất quá đáng, người ta
đang phiền lòng! Nên ta vụng trộm véo mu bàn tay một chút nhịn cười xuống, nói:
"Nhưng ngươi trốn tránh cũng không phải biện pháp."
"Đúng
vậy! Ta cũng cảm thấy như vậy" Âm Đao đột nhiên hỏi ta: "Ngươi đang
đợi người?"
Hắn
cũng đã nhìn ra ta đã đợi hai ngày , vì thế gật gật đầu nói: "Nữ nhân
phiền toái, nam nhân cũng giống thế, rất phiền toái."
"Ồ?
Cảm tình của con người vốn rất phức tạp, rất nhàm chán." Đột nhiên hắn
xoay người chậm rãi tiêu sái.
Cứ thế
đi rồi? Ta nghe thấy trong giọng nói của hắn không có thất vọng hay cảm xúc
phản đối, nhưng câu nói "phức tạp nhàm chán" là có ý tứ gì? Chẳng lẽ
bị thương!
Đuổi
kịp hai bước vỗ nhẹ vai hắn, nói: "Uy, cởi mở chút! Con người đâu có phức
tạp lắm, cũng không nhàm chán. Ngược lại, là ngươi không biết thể nghiệm đủ
loại cảm tình thú vị, nếu có được cảm giác đó, chắc chắn ngươi sẽ không cảm
thấy nhàm chán" Nhất định là hắn cảm thấy khó chịu với thân thể mới, giống
ta trước kia.
Âm Đao
đột nhiên đứng định, xoay người nhếch môi mỏng cười nói: "Không nghĩ tới
ngươi lại thú vị như vậy, một pháp sư đặc biệt."
Ngày ấy
sau khi cùng Âm Đao trở về, hắn vẫn luôn suy yếu, ta cũng chưa nhìn thấy hắn
cười thoải mái như thế, hiện tại mới nhìn ra quả nhiên là soái ca, cười rộ lên
rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhưng hoàn hảo, hắn không giống Kyosai, vừa
cười là có thể đoạt đi nửa hồn phách của ngươi. Nhưng nụ cười của hắn lại làm
cho người ta thấy —— rất lạnh, lạnh từ chân đến đầu!
Mọi
người đều nói khốc ca phải nói cực ít mới là khốc ca, nhưng hiện tại ta có thể
nói cho các ngươi, có người cười cũng có thể khiến ngươi cảm thấy lạnh khốc
cùng cực, ví dụ là vị Âm Đao thiếu chủ này.
"Ách...
Vậy sao?" Chậm lui ra sau từng bước, ta cảm thấy hắn không dễ gần như ta
nghĩ, theo bản năng duy trì khoảng cách.
Thiếu
chủ Âm Đao lại đến gần từng bước, nói: "Nếu như rảnh, không bằng cùng ta
vào thành uống chén trà nóng."
Không
biết khi nào thì Sess trở về, nhưng có nên đi theo hắn không? Ta lại đùa nói:
"Ngươi không sợ nữ nhân bên cạnh ngươi sẽ ăn ngươi luôn?"
"Ăn
luôn? Khẩu vị của các nàng không lớn đến thế." Hắn lại cười cười, ta lại
lui về phía sau mấy bước.
"Nhưng
ta không biết khi nào nào thì hắn trở về, vẫn không nên đi đâu quá xa." Ta
có chút kỳ quái, vì sao ta không thể thấy tự nhiên giống ngày hôm qua a. Đột
nhiên một thanh âm lạnh lùng pha chút lo lắng vang lên sau lưng: "Lui
xuống!"