Thì ra
tiểu Sess vọt vào trong nước là để vì cứu nàng, ta mỉm cười, sau đó ngoắc ngón
tay, nói: "Nếu đã xuống dưới thì cùng nhau tắm đi."
"Ta
không cùng người khác tắm"
"Ta
là cô cô của ngươi, không phải là người khác." Tay vớt lên nước nghịch,
cười nói: "Ngươi nếu không muốn lên, ta có thể lưu lại cùng ngươi, dù vết
thương tốt lên rồi cũng không lên."
"Ai
muốn ngươi bồi" Tiểu Sess một chân đạp đến trên bờ, do dự hơi quẫy nước
nửa vời, trông rất kỳ quái.
Ta muốn
cười, nhưng vẫn cố nén không cười ra tiếng.
Quay
đầu lại, ta nói: "Rất thoải mái, không tắm thật sự là đáng tiếc ."
Trong
tai nghe thấy tiếng tiểu Sess đạp đạp đạp đi vào nước, bất quá thân thể nhỏ bé
của hắn chỉ có thể bơi gần bờ, không thể bơi đến chỗ sâu. Ta rốt cục bật cười
ra tiếng, đi qua vớt hắn lên rồi ôm vào trong ngực, đi đến chỗ sâu ngồi xuống.
"Nơi
này mới thoải mái." Ta cũng không cởi toàn bộ quần áo, ta còn mặc nội y,
nhưng tiểu Sess lại đưa mắt nhìn nơi khác. Ta càng thấy thú vị, nói:
"Ngươi mới bao lớn a... Ta còn không sợ ngươi sợ cái gì."
"Nếu
tính theo tuổi của con người, ta hiện tại lớn hơn ngươi rất nhiều." Tiểu
Sess khinh miệt hừ một tiếng.
"Dù
đúng như vậy, nhưng đáng tiếc thân thể của ngươi..." Vẫn là một đứa trẻ!
"Ta
sẽ lớn lên" Ta vuốt và xối rửa đầu của hắn, làm hắn thoải mái nhắm hai mắt
lại, thân thể thoải mái không ít so với lúc vừa xuống nước.
Tuy
tuổi của hắn có lớn hơn ta rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là đứa trẻ, hơn nữa luôn
bị cha mẹ vắng vẻ, trong lòng kỳ thực tịch mịch đi! Ta nghĩ hắn chưa bao giờ
được người ta tắm cho như vậy, nên lúc bắt đầu, thân thể hắn liền căng cứng
lại.
Hắn
hiện tại là hình thái tiểu cẩu, ta cẩn thận tắm cho hắn , tuy rằng trên người
hắn cũng không bẩn. Lại chà xát đến phía dưới cái bụng, ta lại nhớ đến chuyện
vừa rồi, trong lòng cười thầm. Đột nhiên Tiểu Bạch cẩu nhảy lên, nhe răng hung
hăng nói: "Ngươi cũng biết hổ thẹn?!"
Ân? Ta
thầm than, chỉ tắm rửa cho hắn mà thôi, thế nào lại bị coi thành không biết hổ
thẹn ? Bất quá nhìn thấy Tiểu Bạch cẩu đã biến thành tiểu cẩu xù, ta cẩn thận
nhớ xúc cảm chút vừa rồi, có chút khác a. Dường như nơi đó là tiểu Đậu Đậu,
còn...
Ta đổ!
Sau đó ngẩng đầu muốn cười nhưng vẫn dùng sức nhịn xuống nói: "Ta không
phải cố ý , lỡ đụng phải cũng sao, ta là cô cô của ngươi a" Mọi người nhất
định đã đoán ra ta vừa rồi đã sờ phải cái gì đi? Khụ, đúng vậy, có người đoán
đúng rồi, đó là tiểu JJ của Sess! ! !
Tiểu
Sess một mặt rối rắm, xoay người không thèm để ý ta.
"Được
rồi, Lên bờ thôi!" Ta ôm lấy hắn, sau đó bước lên khỏi con sông nhỏ. Tiểu
Sess nhảy xuống, rung mạnh bộ lông, khiên ta bị bắn nước ướt sũng, lấy tay chắn
mắt, ta nói: "Mưa ghê gớm thật."
Tiểu
Sess hừ một tiếng, ngồi ở nơi sạch sẽ phơi nắng nói: "Cho ngươi."
Ta đằng
trước hắn, mấy mảnh vỏ cây thêm một đống tơ nhện?
Thứ yêu
quái tặng người cũng kỳ quái, ta cầm vỏ cây nói: "Ta không ăn vỏ cây"
Tiểu
Sess như muốn rút gân mặt, nói: "Không ăn được, thứ đó có thể dệt trang
phục."
"Ta
cũng không phải con nhện thành tinh, không có năng lực kia, ngươi biết làm
không? Dù sao Sess Sess dệt quần áo ta thật muốn nhìn một lần..."
"Gọi
chúng ra." Tiểu Sess nói với cổ thụ, cổ thụ nhắm mắt lại, nói:
"Được." Nói xong huýt sáo.
Chỉ
chốc lát sau, một đám trùng cánh lửa giống nhau hướng chúng ta bay lại. Đợi khi
nhìn thấy rõ, chúng có thân hình nhân loại, cánh xinh đẹp. Này
chẳng lẽ chính là tinh linh trong truyền thuyết, mắt ta bắt đầu tỏa sáng.
"Chúng
cũng không thể ăn..." Tiểu Sess lạnh lùng nói.
Ta mắt
trắng liếc tiểu Sess một cái, nói: "Ta điên mới ăn con người"
"Bọn
họ không phải người, là thụ linh." Cổ thụ ở bên cạnh giải thích .
Thì ra
là thế, thụ linh a! Ta vươn ra ngón tay, một thụ linh dừng ở trên ngón tay ta,
lấy tay vuốt cánh.
"Thật
đẹp, ngươi tên là gì, cánh trong suốt như vậy, giống bươm bướm vậy. Ngươi thế
nào không nói, có phải là ngươi sợ hãi không, ta sẽ không làm ngươi bị thương,
yên tâm ..."
"Ngươi
thật dong dài!" Tiểu Sess gầm nhẹ một tiếng, ta liền im miệng , bình
thường chỉ cần cao hứng hoặc sinh khí ta liền dễ dàng nói nhảm, không nghĩ tới
bị tiểu Sess phát hiện ra.
"Những
thụ linh đó dệt trang phục bằng da cổ thụ và tơ nhện, đông ấm hạ lạnh, so với
vật liệu bình thường còn cứng cỏi gấp trăm lần, có thể phòng vệ khỏi đao kiếm
bình thường." Tiểu Sess giải thích xong, sau đó im lặng không lên tiếng .
"Sau
đó?"
"Tiểu
thư có thể bảo bọn họ dệt trang phục để mặc."
"Nga!"
Ta chỉ chỉ da cổ thụ và tơ nhện nói: "Dệt đi!"
Mấy đứa
nhóc xèo xèo kêu, loạn thành một đoàn, không dệt.
"Cãi
nhau?" Ta hỏi cổ thụ.
Cổ thụ
run rẩy khóe miệng nói: "Chúng nó đang tranh luận dệt thế nào , là áo đơn
truyền thống, hay là áo bình thường" (áo
đơn truyền thống: nguyên văn là "mười hai áo đơn", ta đoán chắc là áo
của công chúa thời Nhật xưa)
Ta hôn
mê! Nếu dệt áo đơn truyền thống, ta đi đường thế nào được. Vì thế nói: "Ta
không cần áo truyền thống, cũng không cần tiểu tay áo ngay bước chân cũng bước
không nổi, chỉ cần quần áo bình thường là có thể."
Nhóm
thụ linh nhóm không cãi nhau nữa, đều vây quanh bên cạnh ta, ngẩn người.
Đúng
rồi, chúng nó khẳng định không biết ý nói "bình thường" của ta. Vì
thế ta cầm lấy một cái cây nhỏ vẽ lên mặt đất nói: "Quần áo ở thời đại này
a, để không bị người xem thành ngoại tộc nên may quần áo pháp sư đi... Ta vẽ cho
các ngươi xem, ta không thích quần, nên phía dưới chính là váy đi! Có thể dệt
giày không, đeo vào cũng tốt. nội y bên trong có thể dệt sao? Đồ thời này triền
ngực ta thật sự chịu không nổi, nên may cho ta hai bộ nội y đi..." Nghiên
cứu cùng thụ linh nửa ngày, rốt cục vẽ xong bức tranh.
Những
thụ linh đó nhìn thấy xong, lập tức bắt tay vào làm, chúng nó mở ra tơ nhện và
vỏ cây, sau đó ba chân bốn cẳng dệt rất nhanh.
Ta
trước mặc vào quần áo bị rách, sau đó nói: "Các nàng ước chừng mất thời
gian bao lâu vậy? Ở nhà các cung nữ đang lo lắng ngươi."
"Rất
nhanh..." Cổ thụ rốt cục mở mắt ra, sau đó nhìn ta nói: "Tiểu thư chờ
một chút, rất nhanh sẽ xong."
"Vậy
ta đi bảo phi trư truyền tin cho Hà, sau đó trở về đón chúng ta." Ta đi
tìm phi trư, nó có thể nghe hiểu lời nói của nhân loại lời nói, trực tiếp bay
đi .
Kiểu
tọa kỵ này đến bây giờ ta vẫn quen không nổi, nhìn cái mông phì phi của nó bay
lên, trong lòng run rẩy lại run rẩy. Khi trở về thụ linh còn đang làm việc, ta
nhàm chán ngồi, liền cầm lấy bả đao ngưng thần luyện đao.
Nghĩ
cho sinh mạng ở thế giới nên ta rất nghiêm cẩn bái sư phụ học kiếm đạo, còn
thực chiến trường kỳ, kiếm đạo của ta đã có chút thành tựu.
"Rất
có khí thế kiếm đạo, có thể cùng chủ nhân chống lại mấy chiêu ." Cổ thụ ở
bên cạnh tán thưởng
"Nàng
có lợi hại như vậy sao?" Tiểu Sess nhàn nhạt hỏi.
Cổ thụ
nghiêm cẩn nói: "Có, nếu đối với con người mà nói thì kiếm đạo của vị tiểu
thư này đã tương đương cường đại. Trừ bỏ còn trẻ không đủ kinh nghiệm chuyên
nghiệp ra thì hết thảy có thể nói là tương đương hoàn mĩ, còn nữa, quả là nữ
hài tử, luyện kiếm đạo thật xinh đẹp."