Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 25: Chương 25




Lá thư An Nặc gửi cho Phó Quốc Hoa cũng đã được hai tuần lễ, cũng sắp đến ngày nghỉ phép rồi, thời gian nghỉ cụ thể vẫn chưa được tiết lộ, nhưng lần nghỉ này hắn đã quyết định đến gặp bố mẹ An Nặc, dù sao Chủ Tịch Mao cũng đã nói qua muốn kết hôn thì phải dùng hết mọi biện pháp, kể cả phải giở trò lưu manh. Cho nên nhiệm vụ chính của lần nghỉ phép lần này chính là khiến bố mẹ An Nặc tiếp nhận mình, đây là một nhiệm vụ khó khăn, tốt nhất nên bắt tay vào làm từ sớm. Hơn nữa hắn cũng đã nhắn tin về nhà, mẹ hắn cũng không phản đối, nếu có phản đối thì đại khái chính là vì An Nặc là một cô gái quá tốt.

An Nặc nhận được tin này cảm thấy rất vui, từ trong thư có thể thấy được Phó Quốc Hoa thật lòng thật dạ muốn kết hôn với cô, thái độ còn vô cùng thành khẩn, đặc biệt cuối cùng anh còn nói cho cô biết, anh cũng rất muốn cô. Không biết vì sao, chỉ mấy chữ ngắn ngủi này đã đủ khiến An Nặc cảm thấy như miệng anh đang ở sát lỗ tai cô không ngừng phả ra những hơi thở nóng rực khiến cả người cô cũng nóng lên.

An Nặc lúc này mời giật mình, cô quả thực rất nhớ anh, muốn gặp anh ngay lúc này, cất bức thư đi, cô nghĩ, không biết thời điểm cô xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ có phản ứng gì.

Tính toán xong, sáng chủ nhật An Nặc từ nhà trọ bệnh viện lên đường, xách theo bọc lớn bọc nhỏ, trong túi xách chứa một ít đồ dùng cần thiết, đồ ăn vặt, thịt bò khô, vốn còn muốn mang theo một ít trái cây, nhưng do cái túi đã quá nặng, lại không bỏ vào được bao nhiêu, cho nên đành để lại.

Khoảng trưa hôm đó An Nặc đến cửa quân khuu, từ bệnh viện đén quân khu cũng bằng khoảng đoạn đường từ đó về đến nhà ở quê, nhưng đoạn đường đi không cực khổ như vậy. Nhìn hai lính trinh sát cao lớn đứng gắc cổng, An Nặc vừa đến gần, lính trinh sát liền làm tư thế cản đường, hỏi cô muốn thăm ai.

An Nặc nhìn hai anh lính thân thiện cười, ý bảo cô không có ý muốn xông vào, sau đó mở miệng: “Tôi tìm Phó Quốc Hoa, ở doanh đoàn ba.”

Lính trinh sát ngạc nhiên nhìn cô, nhìn An Nặc chắc chỉ chừng tầm 20 tuổi. Liền cho rằng cô là em gái của Phó Quốc Hoa. Đúng là kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ ra Phó Quốc Hoa lúc nào cũng có bộ dáng nghiêm nghị kia lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy.

Cũng không thể trách người lính đó, An Nặc lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, dưới mặc quần âu màu xanh dương nhạt còn đóng thùng nữa, nhìn rất gọn gàng trẻ trung, cũng không lộ rõ hết đường con ra để cho người khác cảm thấy không đứng đắn. Chân mang một đôi giầy thể thao trắng. Trên lưng đeo cái balo to, nhìn qua giống như một học sinh.

Hơn nữa gương mặt cô lúc này không khác với gương mặt kiếp trước là mấy, chỉ khác ở điểm trước đây cô là một mữ minh tinh xinh đẹp kiêu ngạo, trên người mang theo hơi thở xa cách, nhưng bây giờ cô đã thu lại loại phong cách đó, trọng sinh sống ở thời đại này một thời gian, trên người lại có thêm một loại hơi thở khiến người khác an tâm. Tóc được buộc gọn ở phía sau, làm nổi bật lên gương mặt trái xoan, lúc cười còn để lộ hai má nún đồng tiền, cộng thêm ánh mắt linh động, chỉ cần nhìn qua một lần thì không thể không thích cô.

An Nặc đăng ký xong, lính trinh sát liền gọi cho Phó Quốc Hoa ra ngoài nhận người, còn An Nặc đứng ở cổng chờ anh. Bởi vì kỷ luật trong quân đội rất nghiên ngặt, anh lính trinh sát rất muốn làm quen với cô, nhưng lại không dám làm trái quy định, bọn họ không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể len lén hướng về phía An Nặc cười khúc khích. An Nặc nhìn dáng vẻ hai anh lính gác cổng như vậy cũng không nhịn được cong cong khóe miệng. Nụ cười này của An Nặc khiến hai anh lính thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà giật mình hả (>.<), càng cố gắng lấy lòng An Nặc.

Phó Quốc Hoa lúc đi ra thấy hai trinh sát gác công đang hướng về tiểu cô nương nhà hắn nháy mắt ra hiệu, tâm tình của hắn trong nháy mắt liền hạ xuống, nhưng lại không thể hướng tức giận về phía An Nặc, không thể làm gì khác hơn là hướng cơn tức giận lên trên người hai lính trinh sát.

Hai anh lính tội nghiệp vẫn không biết chuyện, thấy lãnh đạo đến liền đứng thẳng chài, cô gắng lấy lòng lãnh đạo anh trai của cô gái xinh đẹp này.

An Nặc thấy Phó Quốc Hoa đi tới cô chỉ muốn ngay lập tức chạy vọt tới trong ngực anh, chỉ là biết trong trường hợp này nhất định là không được, đây là hành động miệt thị quân uy. Cũng không thể kéo tay anh, đây là biểu hiện không nghiêm túc. Bình thường cô làm như vậy, nũng nịu một chút còn chưa tính, nhưng bây giờ đang trong quân đội. Có nhiều người quan sát như vậy, cô cũng không dám để anh mất mặt.

An Nặc không biết bày tỏ cảm xúc của mình lúc này thế nào, cô chỉ biết hướng về anh cười, Phó Quốc Hoa nhìn bộ dạng giả ngu của cô, chuyện tiểu cô nương nhà hắn vừa hấp dẫn ánh mắt của những tên đàn ông khác cũng lập tức bay khỏi đầu.

Đưa tay tiếp nhận túi đồ của cô, hắn mắt liền nhìn thẳng đi vào trong, An Nặc cũng liền trái một bước phải một bước đi theo anh.

Mới vừa vào phòng nghỉ được phân riêng cho anh, An Nặc nhìn bóng lưng anh nghiêm chỉnh giúp cô cất túi đồ. Lập tức từ phía sau nhào tới ôm cổ Phó Quốc Hoa, cả người dính vào tấm lưng thẳng tắp của anh: “Có nghĩ đến em không?”

Cô cắn lỗ tai anh hỏi

Cảm thấy tấm lưng cứng ngắc dần mền xuống, trong lòng cô cười trộm, người đàn ông này vẫn còn tinh khiết như vậy, lâu như thế mà vẫn chưa quen được.

Cảm thấy thân thể mền mại nhỏ bé của cô dán vào người mình, muốn đem cô chuyển đến phía trước. Nhưng An Nặc nhất quyết ôm lấy cổ hắn không thả, cái miệng nhỏ nhắn cũng dính vào trên lỗ tai hắn hôn nhẹ.

Phó Quốc Hoa bất đắc dĩ, lên tiếng: “Xuống.”

An Nặc vẫn như cũ nằm trên lưng anh, ha ha cười ra tiếng: “Không xuống, em muốn anh cõng em.”

Phó Quốc Hoa hết cách với cô, tuổi nhỏ tốt ở chỗ chính là An Nặc tùy chỗ có thể cùng anh làm nũng ăn vạ, còn không lo bị anh ghét. An Nặc trên lưng Phó Quốc Hoa không ngừng trêu chọc anh, hướng tới cổ anh hôn nhẹ, để cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại không thể đụng tới cô.

Phó Quốc Hoa muốn trị An Nặc có hàng trăm loại phương pháp, đơn giản và hữu hiệu nhất chính là lôi kéo cánh tay nhỉ bé của cô rồi ném qua vai, còn sợ cô không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ? Nhưng Phó Quốc Hoa không làm vậy được. Trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó xoay người, lúc đầu An Nặc còn không biết anh muốn làm gì, nhưng thấy ăn bỏ rơi người trên lưng đi đến giường ngồi xuống, thấy phản ứng của anh như vậy An Nặc liền bỏ tay ra.

Phó Quốc Hoa vẫn ngồi yên trên giường, khép ánh mắt nhìn cô, An Nặc nghĩ thầm, người này cũng quá tặc rồi. Chỉ là cô cũng không kháng nghị, lật người đứng lên, lại hướng tới trên đùi anh ngồi xuống đối diện ôm cổ anh, ở khóe miệng anh hôn một cái, rõ ràng cười lại giả vờ giọng hung ác nói: “Nói, có nhớ em không?”

Không biết vì sao, An Nặc lại đặc biệt thích những hành động thân mật cùng anh, đặc biệt là cảm giác ở trong ngực anh, giống như cảm giác lúc cô còn nhỏ ở trong cô nhi viện, từng ảo tưởng được ba mình ôm vào trong ngực. Trước kia không có ba, cho đến khi cô trưởng thành cũng không cảm nhận được cảm giác này.

Sau khi sống lại ở kiếp này, mặc dù có ba nhưng lúc trọng sinh thì thân thể này đã lớn, nằm sấp vào trong ngực ba cũng không thích hợp. Nhưng Phó Quốc Hoa có thể thỏa mãn tâm nguyện này của cô. Kể từ lần đầu tiên anh ôm cô, cô liền thích cảm giác này. Dáng người cô nhỏ nhắn nằm trong lồng ngực rộng lớn của anh, nghe hơi thở của anh, nghe tiếng tim đập của anh, cảm giác như thế khiến cho cô không khỏi an tâm. Trừ cảm giác giống như đang trong lòng ba của mình, cô còn bất chợt kích động muốn hôn anh. Chính cảm giác này cũng làm cho An Nặc quyến luyến không dứt.

Phó Quốc Hoa nghe cô cố làm giọng nói hung ác, hai tay thuận thế ôm ngang hông cô, hông của cô rất nhỏ chỉ hai bàn tay là có thể cầm, không biết thường ngày cô ăn cái gì, một chút thịt cũng không có, nhìn bộ ngực của cô một chút, mặc dù địa phương đó trổ mã cũng không tệ lắm.

“Em có nhớ anh không?” Âm thanh trầm thấp ở bên tai cô vang lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cảm giác như đang thảo luận một vấn đề nào đó quan trọng vậy.

“Em hỏi trước, Anh trả lời em đi.” An Nặc tựa vào trên ngực anh làm nũng.

Nói hết lời này chờ một lúc lâu cũng không thấy âm thanh đáp lại, An Nặc kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh, Phó Quốc Hoa đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô chấp cảm giác như nhất định phải nghe được câu trả lời của cô mới thôi.

Với ánh mắt này An Nặc chỉ có thể giơ hai tay nhận thua: “Nhớ, nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nơi này cũng nhớ.” An Nặc ngồi thẳng lên dựa vào trán anh. “Nơi này cũng nhớ.” Cô kéo tay anh đặt ở ngực mình.

Thấy động tác của An Nặc, Phó Quốc Hoa ánh mắt hiện thoáng qua hài lòng cùng vui vẻ. Nhìn chằm chằm cô cười đến cong khóe mắt rồi hôn lên môi của cô, dùng hơi thở lửa nóng và sự nhiệt tình nói cho cô biết hắn cũng rất muốn cô.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của Phó Quốc Hoa, An Nặc cũng ra sức đáp lại anh, tay vòng trên cổ anh dần xiết chặt. Phó Quốc Hoa hôn không hề có kĩ xảo hay quy luật gì, chính là dựa vào trực giác ở trên môi của cô gặm, hút lấy, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của cô giống như cường đạo càn quét, điên cuồng khiến An Nặc không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. Cảm nhận được sự điên cuồng của anh, An Nặc cũng dùng nhiệt tình giống như vậy đáp lại. Hai tay nhỏ bé từ cổ trượt xuống eo của anh, dùng sức kéo quần áo anh, bàn tay lạnh lẽo dính vào trên da thịt như lửa nóng của anh. Sờ lên cơ bụng săn chắc nhiều đàn hồi khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được. Tay nhỏ bé ở cơ bụng sáu múi xoa nắn, xoa chán rồi lại tiến lên ngực của anh, mò tới hai điểm nhỏ, bàn tay không thành thật còn ở đó dùng móng tay gẩy gẩy, véo...đến khi cảm thấy nó hơi đứng thẳng, cô hài lòng dùng ngón tay mảnh khảnh tiếp tục kẹp lấy nó.

Ngồi trong ngực Phó Quốc Hoa, cô cảm nhận được địa phương dưới mông mình càng ngày càng nhô ra, cô đang suy nghĩ tay của mình có muốn trượt xuống hay không, có thể hù anh một trận hay không, thì lúc này Phó Quốc Hoa lại rời khỏi đôi môi của cô. An Nặc nhìn anh một cái, đang chuẩn bị kéo đầu anh xuống để tiếp tục, nhưng anh lại đem bàn tay đang làm loạn của cô kéo xuống rồi ôm chặt lấy cô, không cho cô tiếp tục tác quái: “Đừng động, cứ như vậy để cho anh ôm một lúc.”

Nhìn nét mặc anh cố gắng nén dục vọng, An Nặc cảm thấy anh đáng yêu không chịu được. Còn sinh ra một loại kích động muốn đẩy anh ra tiếp tục vuốt ve. Chỉ là hiện tại không có cách nào áp dụng, chỉ đành đợi đến sau này vậy. Cô liền thuận theo tựa vào trong ngực anh, tránh lại tiếp tục hành hạ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.