Từ khi An Nặc theo
quân cuộc sống mỗi ngày đều trầm tĩnh trong hạnh phúc, lúc này Phó Quốc
Hoa lại được nghỉ phép, mặc dù đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ, nhưng
trước kia chuyện duy nhất khiến hắn lo lắng là mẹ mình giờ đã có chú
Trương chăm sóc, cuộc sống gia đình hai người cũng tạm ổn trôi qua hoàn
mỹ, cũng thường xuyên liên lạc với hắn, hắn cũng không còn lo lắng, mà
ngày ngày trong lòng suy nghĩ đến lão bà hàng ngày hầu hạ ở bên cạnh,
cho nên gần đây ngày trôi qua thật nhanh, hơn nữa mỗi ngày thần thái hắn đều phấn khởi.
Chỉ là mặc dù nói thì nói thế, nhưng Phó Quốc Hoa thật vất vả mới có một kỳ nghỉ phép. Lúc nhận được thông báo nghỉ phép
trong ngày hôm ấy hắn đã cùng An Nặc thương lượng xong nhất định phải về thăm nhà một chút, ra bên ngoài nhớ nhà là chuyện đương nhiên, hơn nữa
An Nặc cùng hắn cũng đã lâu không về nhà rồi, con rể là nửa con trai,
hắn tuy nói là bắt cóc con gái như hoa như ngọc nhà người ta, nhưng
ngược lại trên căn bản không thể hoàn thành một nửa trách nhiệm của một
người con trai, điều này khiến hắn rất áy náy.
Đến ngày nghỉ,
sáng sớm vợ chồng son liền ra cửa thật sớm, nếu là nghỉ, rõ ràng là về
nhà thăm người thân nên Phó Quốc Hoa được phép sử dụng xe của quân đội,
cho nên hai người trước nhờ người lái xe lên tỉnh. An Nặc cũng đã lâu
không về, thấy cái đồ gì tốt cũng muốn mua mang về cho người nhà một
phần.
Con người chuyện quan trọng nhất chính là ăn, mặc, ở, đi,
thực phẩm nhất định trong nhà không thiếu, nhà cửa cũng không đến nỗi
nào, thứ thiếu duy nhất chính là quần áo, cũng không phải là nói người
trong nhà không có đủ quần áo để mặc. Hơn nữa gần đây cô cũng gửi về nhà không ít tiền, nhưng hai nhà đều có tính tình tiết kiệm, chỉ cần đủ ăn, đối với những thứ khác yêu cầu cũng không cao, suy nghĩ một chút, An
Nặc quyết định lôi kéo Phó Quốc Hoa đi dạo trung tâm mua sắm một vòng
trước khi lên xe về nhà.
Bây giờ trung tâm mua sắm (siêu thị -
bách hóa tổng hợp) tuy nói là trung tâm nhưng cảm giác quả thật cũng
không đúng lắm, trung tâm chỉ có hai tầng, bên trong chia thành nhiều
gian hàng, từng gian hàng có một nhân viên bán hàng, mỗi nhân viên bán
hàng đều mặc đồng phục giống nhau, chỗ bán quần áo cũng không bán sản
phẩm độc quyền mà tất cả đều bán sản phẩm giống nhau, còn có mấy gian
hàng bán vải vóc. An Nặc lôi kéo Phó Quốc Hoa hướng cửa hàng bán quần áo đi tới.
Trong tiệm bán quần áo trên căn bản bày tất cả đều là
quần áo mùa đông. Bây giờ cũng đã cuối thu, trong tỉnh thành người ta
cũng bắt đầu chọn mua quần áo mùa đông rồi. Hiện tại lưu hành nhất chính là áo khoắc nỉ, hơn nữa còn được cắt may rất cẩn thận. Mặc dù An Nặc
nhìn ở trong mắt cũng chỉ là quần áo bình thường, nhưng ở thời đại mới
phục quốc không lâu này nó còn rất mốt, nhưng những mẫu quần áo này đối
với người nhà quê mà nói những mẫu đó mặc lên người quả thật so với yêu
tinh còn khó nhìn hơn. An Nặc suy nghĩ một chút, trưởng bối hai nhà
thích những chất liệu thật dầy, nhưng anh trai và chị dâu cô nên chọn
những kiểu dáng mới nhất, đặc biệt là chị dâu cô thích chưng diện.
An Nặc lôi kéo Phó Quốc Hoa lựa chọn cẩn thận, bên chọn bên hỏi: “Anh Quốc Hoa, cái này thế nào?” Mỗi khi An Nặc hỏi, Phó Quốc Hoa đều gật đầu nói rất tốt. Hỏi mấy lần An Nặc cũng phát hiện ra vấn đề này, ngay sau đó
liếc hắn một cái nói: “Hỏi anh đúng là vô ích.”
Phó Quốc Hoa sờ
mũi một cái, hắn thật cảm thấy thứ nào cũng không tệ. Sau đó lại kiêu
ngạo suy nghĩ: quả nhiên vợ mình cái gì cũng tốt. Không cần phải nói,
kiến thức về quần áo cũng không kém y học, mặc kệ là chất lượng hay còn
là vải vóc cô đều có thể phân biệt, bởi vì bây giờ chất vải tương đối
ít, cho nên đối với loại quần áo nào mặc thoải mái, loại nào mặc không
thoải mái cô đều nắm rất rõ. Hai người chọn tới chọn lui cẩn thận. Nhân viện phục vụ đứng một bên mắt lại trợn trắng.
Trong lòng cô,
những nơi hạng sang như nơi này, không hoan nghênh nhất chính là thân
nhân quân nhân, đều là người ở nông thôn tới, không có ánh mắt nhìn
không nói, còn không chịu tốn tiền, sờ tới sờ lui cuối cùng cũng không
chịu mua. Thứ người như thế cô thấy cũng nhiều, dù lần này vị này dáng
dấp mặc cũng không tệ, cô mắt lạnh xem diễn xuất, đoán chừng cô ta cái
gì cũng không hiểu, chỉ ra vẻ ta đây thôi.
Đột nhiên An Nặc quay
đầu nhìn một chút, nhưng lại thấy trong góc có một bộ quần áo lông vũ,
mặc dù màu sắc có hơi ảm đạm, nhưng An Nẵ rất vui, vì bây giờ đã có quần áo bằng lông vũ. An Nặc cũng không hỏi Phó Quốc Hoa nữa, trong lòng đã
quyết định, gọi nhân viên bán hàng tới: “Xin chào, cho tôi hỏi chút loại quần áo này ở cửa hàng có mấy bộ vậy.” Nhân viên bán hàng vừa nghe cô
hỏi, phản ứng đầu tiên chính là có phải cô hiểu sai ý hỏi hay không, bộ
quần áo đó mặc dù bề ngoài không đẹp mắt, nhìn qua có thể thấy không
đáng tiền bằng chất nỉ, nhưng giá của bộ đó lại vô cùng đắt, một cái này bằng hai cái áo khoắc nỉ đấy. Từ Thượng Hải chở tới đây người ta có nói giữ ấm rất tốt, đây là hàng cao cấp. Nhưng suy nghĩ một chút, muốn giữ
ấm thì chỉ cần áo bông dày là được. Cũng không nghĩ loại quần áo đó sẽ
bán được nên mới để vào một góc.
“Loại đó cửa hàng có tất cả bốn
bộ, hai cái nam hai cái nữ. Một bộ là hai bảy đồng, mua áo giá mười bảy
đồng, quần 10 đồng một cái.” Nhân viên phục vụ nói xong cũng tặc lưỡi
hít hà, lương của cô cao nhất một tháng mới được 38 đồng, như vậy cũng
được coi là lương cao rồi, nhưng một bộ quần áo kia đã tương đương với 1 tháng lương của cô, ai có thể uống tiền mua một bộ quần áo như vậy về
nhà mặc. Vốn cô nói giá xong nhất định sẽ nhìn được vẻ mặt khiếp sợ của
người đối diện, không ngờ người ta căn bản không có phản ứng gì. Ngược
lại còn vui mừng nói: “Tôi muốn mua hết bốn bộ đó, mấy gian hàng khác có bán bộ nhung như thế này không, tôi muốn mua thêm bốn cái quần nữa.”
An Nặc vừa nói xong, nhân viên bán hàng kinh hãi, cái này cần bao nhiêu
tiền, tiền cô tích góp mấy năm nay cũng không được nhiều như vậy. Sau đó cô không khỏi sửng sốt một chút, quan sát hai người đối diện, vội vàng
gật đầu mói có có. Các vị chờ một chút.
Nói xong liền chạy về
phía bên trái. Chạy hai bước lại quay đầu lại nhìn, thành kiến lúc trước với An Nặc hoàn toàn biến mất, giờ nhìn lại thấy cô đúng là một người
biết nắm bắt xu hướng.
Người bán hàng đi xa Phó Quốc Hoa mới hỏi: “Mua nhiều như vậy làm gì?” An Nặc chọn đồ, Phó Quốc Hoa chưa bao giờ
chất vấn chất lượng, chỉ đối với số lượng có chút chất vấn nho nhỏ. An
Nặc liếc anh một cái, một tay kéo cánh tay anh nói: “Cái này anh không
biết đâu, loại này được gọi là áo lông vũ, em đã từng thấy tên tạp chí,
bên trong áo đó đều là lông tơ của gà ép thành, nhồi vào bên trong áo,
mặc so với áo bông dày còn ấm hơn rất nhiều. Hơn nữa nó lại còn rất nhẹ, cũng không dày, có thể dễ dàng cử động. Loại quần áo này đối với người
lớn tuổi rất hợp, vừa ấm lại vừa thuận tiện cử động, em mua cho ba mẹ và chú Trương mỗi người một bộ.”
“Vậy còn bốn cái quần?” Phó Quốc Hoa hỏi.
“Cho anh trai ,chị dâu và hai chúng ta mặc.” An Nặc đáp chuyện đương nhiên.
“Cho anh chị là đúng, màu đông ở quê lạnh hơn ở tỉnh. Em sợ lạnh cũng cần
mua. Nhưng anh không cần, ngày ngày huấn luyện anh cũng không thấy
lạnh.” Phó Quốc Hoa nhẹ nói.
“Không được trên đù anh có nhiều vết thương, càng cần phải bảo vệ, hơn nữa, lúc anh huấn luyện koong sợ
lạnh, nhưng sau khi huấn luyện thì sao. Chờ anh già rồi, còn phải cõng
em đấy, chân của em càng phải bảo vệ tốt.” Thời điểm An Nặc nói chân của anh, lấy tay ở trên đùi hắn lục lọi hai cái, ý tứ chính là đôi chân này của anh, bây giờ là của em đấy.
An Nặc đã nói như vậy, Phó Quốc
Hoa tuyệt đối sẽ không kiên trì phản đối nữa: “Được, nghe lời em.” An
Nặc nghe anh nói vậy hài lòng cười. Nhìn người bán hàng còn chưa trở lại lôi kéo Phó Quốc Hoa tiếp tục chọn quần áo. Cuối cùng, cô mua cho anh
trai một bộ âu phục màu xám tro, chị dâu một cái áo khoắc ngoài màu xanh ngọc. Sau đó tìm quần áo cho Phó Quốc Hoa, Phó Quốc Hoa buông buông
tay, bày tỏ trừ quân trang cùng áo khoắc ngoài của quân trang hắn sẽ
không mặc loại quần áo nào khác. An Nặc cũng rất thoải mái, bởi vì bình
thường cô ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm liền đan áo len, khăn
quàng cổ cho anh. Khăn quàng cổ anh đang quàng chính là cô đan cho, thôi dù sao anh mặc quân trang cũng đẹp nhất nên cô không ép anh.
Phó Quốc Hoa biết An Nặc chăm sóc mình vô cùng tốt, mỗi ngày hắn đều có
quần áo sạch mặc, có lúc hắn cảm giác mình sạch sẽ đến nỗi không giống
một quân nhân, nhưng nhìn ánh mắt hâm mộ của các chiến hữu, hắn lại rất
kiêu ngạo. Mấu thuẫn đến cuối cùng, hắn còn quyết định về sau cứ sạch sẽ như vậy, bởi vì không chỉ nhận được ánh mắt hâm mộ mà khiến lòng tự đắc của hắn bành trước đến khổng lồ, có thể thay một bộ quần áo sạch sẽ,
bản thân cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Hắn thương vợ của hắn
nhất.
Lúc người bán hàng trở lại, An Nặc đã lựa chọn xong, còn
mua thêm cho đứa cháu nhỏ vừa ra đời thêm một cái chăn phủ giường, cái
mền cùng một ít đồ chơi, người bán hàng nhấn máy tính mấy cái: “Tổng
cộng hết 1100 đồng.” Trong lòng cô cũng có chút khẩn trương. Từ xưa tới
nay cô chưa từng chứng kiến có người mua nhiều đồ như vật, nếu bán được
hết số hàng này, cuối tháng này cố nhất định có thể được chọn làm chiến
sĩ thi đua rồi.
Phó Quốc Hoa gật đầu một cái, hướng về phía An
Nặc nói: “Em chờ ở đây, anh đi ra ngoài lấy tiền.” An Nặc gật đầu một
cái, bình thường ở bên ngoài mua đồ cho tới bây giờ đều là Phó Quốc Hoa
trả tiền, đàn ông mà, đặc biệt anh còn là một quân nhân uy vũ, để người
phụ nữ của mình trả tiền thì đúng là chuyện mất mặt.
An Nặc có
lúc tiêu hết rất nhiều tiền, nhưng Phó Quốc Hoa mỗi lần trả tiền đều
giống nhau, mắt cũng không thèm nháy một cái, trả tiền xong còn vui vẻ
xách đồ đi theo cô. An Nặc cũng chưa bao giờ lo lắng Phó Quốc Hoa sẽ
không có tiền, bởi vì tất cả tiền cô kiếm được đều gửi vào sổ tiết kiệm
của Phó Quốc Hoa. Anh đã không do dự đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho cô, nên cô cũng có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng Phó Quốc Hoa
giống như đối với chuyện này không rõ lắm. Trong sổ tiết kiệm có bao
nhiêu tiền, ít đi bao nhiêu hắn cũng chưa bao giờ hỏi. Đây cũng là biểu
hiện anh toàn tâm toàn ý tin tưởng cô.