Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 6: Chương 6




Tin đồn lan ra An Nặc chỉ biết vỗ trán thở dài, cô đã cố gắng dấu nghề. Ở trong kí túc xá biểu hiện bình thường với bạn bè, trong lớp bạn học đối với cô càng thân thiện hơn, mặc dù bọn họ đối với Anh văn không có hứng thú, nhưng thấy An Nặc biểu hiện xuất sắc như vậy, họ vẫn có chút tò mò cùng hâm mộ. Cũng không cảm thấy An Nặc có chỗ nào không đúng.

Lúc này, An Nặc mới cảm thấy yên lòng, nghĩ thầm hoặc là không làm, đã làm thì làm cho dứt khoát, thừa cơ hội này cùng giáo sư trao đổi nhiều một chút. Xem có thể kiếm được công việc phiên dịch nào không, nhờ nó có thể từ từ góp được một món tiền đầu tiên rồi. Dĩ nhiên giáo sư đối với sự nhiệt tình của An Nặc vui mừng không dứt, chỉ cần rảnh rỗi sẽ phụ đạo cho cô.

Dĩ nhiên, trong lúc hai người trao đổi giáo sư cũng không ít lần hỏi An Nặc tại sao đột nhiên anh văn lại tiến bộ như vậy. An Nặc cũng sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ nói trong thời gian nghỉ đông không có việc gì làm nên đã học rất nhiều từ đơn, cũng dựa theo ký âm chuẩn bị một số bài văn. Nói bản thân cảm thấy rất hứng thú với môn anh văn này.

Thời điểm kiếp trước, lúc An Nặc còn học đại học cũng biết rất nhiều sinh viên thường nhờ giáo sư của mình tìm một công việc phiên dịch, bình thường giáo sư đại học bên người luôn không thiếu những công việc như vậy. Huống chi ở cái niên đại này, luôn thiếu người phiên dịch, cho nên cơ hội nhận công việc này càng cao hơn.

Dần dần, quan hệ giữa cô và giáo sư anh văn càng ngày càng tốt, quả nhiên giáo sư bắt đầu đưa cho cô những văn bản cần phiên dịch. Chỉ là những văn bản này nội dung đa số đều là luận văn y học, cho nên mất rất nhiều thời gian, An Nặc mới bắt đầu học y nên có rất nhiều từ chuyên ngành không hiểu, những từ này cô đều nhờ giáo sư giúp đỡ, điều này càng khiến giáo sư cho rằng nhờ sự giúp đỡ của mình mà cô dần dần tiến lên, đối với cô càng khen không dứt miệng.

Mà càng được giáo sư coi trọng An Nặc lại càng là cái gai đáng ghét trong mắt Cố Bình Bình. Phiên dịch đòi hỏi rất nhiều thời gian nên An Nặc thường làm ở ký túc xá, bạn cùng phòng cô cũng không ai có tính tình ồn ào, nên trong phòng khá yên tĩnh, mọi người biết cô đang học nên cũng không ai đến quấy rầy.

Có một lần Cố Bình Bình cố ý lại gần hỏi: “An Nặc, cậu cái này là đang làm phiên dịch à?”

Giáo sư đích thân giao phó, nên cô phải toàn tâm toàn ý làm, Cố Bình Bình lại chọn đúng lúc này đến phá đám. An Nặc mặc dù phiền lòng, nhưng cũng không thể phát giận với cô ta, dù sao chỉ có cô mới biết phiên dịch là chuyện phí tinh lực thế nào, khi bị người khác quấy rầy sẽ rất dễ dàng phạm sai lầm, nhưng người khác không biết, cho nên chỉ có thể bỏ qua không thể nổi nóng, tính khí không tốt sẽ khiến mọi người phản cảm, dần sẽ khiến cho mọi người cách xa mình. An Nặc đành trả lời Cố Bình Bình qua loa đại khái một cái.

“ Lần trước mình còn thấy giáo sư đưa tiền cho cậu, hai người quan hệ này….Thật đúng là được, cậu giúp đỡ hắn hắn giúp cho cậu.”

Lời này vừa nói xong, Tôn Diệu đang ngồi đọc sách trên giường liền tức giận để sách xuống, chỉ vào Cố Bình Bình mắng: “Cậu tư tưởng xấu xa như vậy, còn dám ở trước mặt An Nặc nói, đừng tưởng rằng tất cả mọi người không biết, cả ban đều biết lời đồn này chính là từ miệng cậu mà ra.”

Cố Bình Bình nhìn An Nặc còn chưa kịp mở miệng, mà Tôn Diêu bình thường vẫn nhát gan lại dám mở miệng mắng cô, Cố Bình Bình là người kiêu ngạo đương nhiên không chịu được, cũng xoay người mắng lại: “Cậu thúi lắm, người nào làm người đó biết.” Nói xong còn quang minh chính đại liếc An Nặc một cái.

An Nặc tất nhiên là biết chuyện này từ đâu mà ra, nhưng cô cũng không muốn Tôn Diêu vì chuyện này mà láo loạn, những lời đồn đại kiểu này cô có biện pháp khiến chúng nó mai danh ẩn tích, nhưng thấy hai người đã náo loạn đến mức đó rồi, muốn ngăn lại thế nào cũng không được, còn kinh động đến cô quản lý ký túc xá.

Thấy cô phụ trách tới, dù là người đang gây gổ hay người khuyên can, người đến xem náo nhiệt đều dừng lại mọi động tác, không dám ho he nhìn cô phụ trách dần bước tới: “Đã là sinh viên đại học rồi, không lo mà học hành lại đi gây gổ, có phải muốn đến phòng phụ trách phải không.”

Cố Bình Bình phản ứng tương đối nhanh, vừa nghe thấy cô phụ trách nói đến phòng phụ trách, lập tức nước mắt lưng tròng: “Cô ơi, em không phải cơ ý cũng bạn ấy cãi nhau, em đang nói chuyện cùng An Nặc, là bạn ấy đột nhiên xông lên mắng em.”

Cô phụ trách thấy Cố Bình Bình chảy nước mắt, nhìn lại mấy sinh viên trong phòng cũng không có ai phản bác, liền tin tám phần. Cố Bình Bình nói lời này đúng là nói thật, dù sao là cô đang nói chuyện với An Nặc, giọng điệu vẫn rất bình thường, nếu chưa từng nghe những lời đồn đại kia thì mọi người còn nghĩ Cố Bình Bình là có ý tốt. Người ta đanng nói sự thật với cô phụ trách, làm gì có ai phản đối chứ.

Cô phụ trách quét mắt nhìn mọi người trong phòng, phất tay ý bảo mọi người giải tán, sau đó gọi Cố Bình Bình cùng Tôn Diêu đến phòng làm việc của mình.

Nhìn Tôn Diêu mặt đỏ lên muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào, tính tính nóng nảy như vậy nếu giằng co cùng cô phụ trách và Cố Bình Bình nhất định sẽ bị thua thiệt, vì vậy An Nặc chủ động đứng lên nói với cô phụ trách: “Thưa cô, hai người bọn họ cãi nhau là vì em, em cũng nên đến đó.”

Cô phụ trách cũng rất quý An Nặc. Đây đúng là một học sinh mẫu mực về mọi mặt, liền gật đầu đồng ý, sắc mặt cũng tốt hơn một chút nói: “Cùng đi đi.”

Ba người cúi đầu theo cô phụ trách đến phòng làm việc, cô phụ trách ngồi phía sau bàn làm việc: “Nói mau, chuyện gì xảy ra.”

Nhìn Tôn Diêu muốn xông lên giải thích, còn chưa kịp mở miệng đã bị An Nặc kéo lại. Mặc dù Tôn Diêu không biết tại sao An Nặc không để cho mình nói, nhưng cô vẫn biết An Nặc thông mình chững chạc, về bất kỳ phương diện nào cũng khiến cô kính phục, vì vậy đè xuống gấp gáp trong lòng, nhìn Cố Bình Bình xông lên kể khổ.

An Nặc thật ra thì cũng suy tình đến chuyện mở miệng trước, một người thật ra thì thường có đồng cảm với người mở miệng đầu tiên, có thể tranh thủ đồng tình là điều tốt, nhưng vừa rồi ở ký túc xá đã bị Cố Bình Bình giành trước rồi. Cho nên An Nặc lựa chọn địch không động, ta không động, gặp chiêu phá chiêu. Nếu như có thể từng chiêu một phá Cố Bình Bình, khiến cô phụ trách phát hiện ra cô ta đang nói dối, vậy thì càng tốt.

Nhìn Cố Bình Bình làm bộ đáng thương nói, trong lời nói còn thếm dầu điểm dấm. Biểu hiện của An Nặc vẫn bình tĩnh, mà Tôn Diêu càng lúc càng tức giận, nhưng vẫn theo ý của An Nặc không nói gì. Cố Bình Bình càng nói càng uất ức, tâm tình từ lúc bắt đầu uất ức biến thành tức giận bất bình, sau đó biến thành chịu nhục, nước mắt dần dần dừng lại, chỉ còn lại thút tha thút thít, đứng bên cạnh cô phụ trách, sau đó hai người cũng nhìn An Nặc. Phụ đại viên mở miệng: “Tôn Diêu còn có gì muốn nói không?”

An Nặc cầm tay Tôn Diêu, đứng ra nói: “Thưa cô, em thấy cảm xúc của bạn Cố Bình Bình không ổn định, em thấy trước nên để bạn ấy bình phục lại một chút, em sợ Tôn Diêu mở miệng lại kích thích bạn ấy, tránh cho hai người lại cãi vã. Hơn nữa bọn họ cãi nhau là vì em, bình thường bọn em ở ký túc xa quan hệ cũng không tệ, nhưng mà em cũng không hi vọng có người bị oan uổng. Cho nên em muốn nhờ cô có thể điều tra rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho em, sau đó em có thể thuật lại chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối.”

Cô phụ trách đã làm công việc này đã lâu, đương nhiên biết đám sinh viên vẫn luôn có những cuộc đấu đá, ganh tỵ lẫn nhau, đặc biệt là sinh viên nữ, trong lòng nghĩ tương đối nhiều, có lúc cũng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nói quá nhiều ngược lại khiến cho bọn họ thêm ghi hận.

Giống như chuyện ngày hôm nay, mặc dù nhìn thấy Cố Bình Bình khóc tương đối thảm, ngoài mặt có vẻ tin nàng nói, nhưng cô biết cả hai đều đáng phạt, hiện tại An Nặc nói như vậy, liền chuyển vấn đề đến lời đồn đại không hay về An Nặc, lần này tốt lắm, lời đồn đại này khiến hai nữ sinh viên ngu ngốc cãi nhau là chuyện nhỏ, nhưng lời đồn đại này làm hại thanh danh của An Nặc trong mắt mọi người, lại là chuyện lớn.

Lần này tốt lám, ai cũng không thể phạt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm được người tung tin ra đồn kia, trừng phạt thật nặng. Lúc ba người đi ra thì thấy thầy chủ nhiệm đang tiến vào phòng quản lý ký túc. An Nặc rất bình tĩnh, Tôn Diệu thật vui mừng, mà Cố Bình Bình, có chút không tự niên, sắc mặt còn có chút trắng bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.