Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 4: Chương 4: Mới vào sân trường.




Từ lúc ngồi ở trên máy kéo An Nặc vẫn cảm thấy chóng mặt, cô bình thường cũng không bị say xe, nhưng ngồi ở trên máy kéo bốn phương tám hướng đếu là mùi dầu máy khiến người cô không khỏi nôn nao khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, ở cái niên đại này, có thể ngồi trên máy kéo đến trường đã được coi là đối xử ưu tiên đặc biệt với sinh viên đại học trong thôn rồi. Dù vậy cô thật sự không thể thích nghi được với phương tiện này.

Lắc lư mấy giờ cuối cùng cũng đã tới trường học, người lái xe phải gọi to một tiếng mới gọi được An Nặc dậy, nhìn bốn chữ Đại Học XX, người lái xe nhiệt tình lấy hành lý xuống cho cô, cô nói lời cảm ơn thì ông chỉ phất tay một cái rồi dục cô nhanh vào trường.

Đang cúi đầu đi vào trường, An Nặc chợt nghe thấy hình như có người đang có người gọi tên của cô, An Nặc, An Nặc. Cô nhìn hai bên, nhưng không thấy người đang gọi mình. Lại đi thêm hai bước, âm thanh lại càng trở lên rõ ràng, nó hình như là truyền đến từ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu đỏ chót, cô gái này còn rất trẻ chắc cùng lứa tuổi của cô, gương mặt đỏ vẫn còn thở hồng hộc, bộ ngực đã phát dục cũng theo bước chân lắc lư di động. Tay còn lôi kéo một người con trai cũng mặc bộ thể thao màu đỏ như vậy, cảm giác khí chất hơi kém một chút, nhưng lúc này An Nặc cũng chẳng có thời gian để đánh giá. Lúc này An Nặc đang điều chỉnh lại vẻ mặt của mình để cho đối phương không nhìn ra tâm tình như nhìn thấy người xa lạ của mình. Chân mày khẽ nâng lên, thành khẩn nhìn hai người trước mặt, cất giọng “À?” một tiếng.

Cô gái mặc bộ đồ màu đỏ đối diện Cố Bình Bình không khỏi kinh ngạc, trước kia thời điểm An Nặc nhìn thấy Văn Bân thì hận không được dính vào đuổi cũng không đi, nhưng hôm nay khi nghe thấy tiếng cô gọi lại càng đi càng nhanh, phải biết rằng cô với Văn Bân từ trước tới nay đều gắn với nhau như hình với bóng.

Trước lúc nghỉ đông An Nặc nhìn thấy mình còn nhiệt tình không dứt bây giờ đối với mình lại lạnh nhạt thơ ơ như vậy. Cố Bình Bình giống như bị đành 9900 cái, phải biết hiện tại nhân tài rất hiếm. Chỉ có nhân tài mới được mọi người tôn trọng, đương nhiên bạn của nhân tài cũng sẽ khác. Mà một trong những nhân tài ấy lại chính là An Nặc. Dù học ở bất cứ môn nào cô ấy cũng khiến Giáo Sư hài lòng, kể cả bài chuyên ngành cũng khiến cho chủ nhiệm khoa khen không dứt miệng, mà Cố Bình Bình cô trừ việc học còn những thứ khác đều hơn người. (cái này là cô ta tự kỷ thôi (>.<))

Mọi người, đặc biệt là những nữ sinh khác đối với cô thì chỉ có thể nói là châm trước, nhưng đối với An Nặc thì lại là kính phục. Tất cả mọi người đều chủ động nói chuyện với An Nặc, mặc dù cô ta quả thật giống như người bỏ đi, xem xem trên người cô lúc nào cũng mặc áo bông đơn điệu cũ kỹ, quần bám đầy bụi bẩn, giầy cũng nhem nhuốc. Dù nhìn đi nhìn lại cô ta vẫn là kiểu người vừa nhìn một lần đã thấy chán ngán. Nhưng hôm nay, Cố Bình Bình cảm thấy An Nặc hình như đã thay đổi, xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng nhìn kỹ một chút, vẫn là gương mặt kia. Hơi nhíu mày, dấu nghi hoặc trong đáy lòng, ngó ngó bộ quần áo thể thao mẫu mới nhất mới mua về, lại sờ sờ gương mặt của mình. Cố Bình Bình cảm thấy tâm tình của mình đã tốt hơn rất nhiều.

Giật giật tay Văn Bân, Cố Bình Bình nói: “Hôn nay sao cậu không chào hỏi Văn Bân vậy? Cậu cũng đã lâu không gặp rồi. Không giống như chúng mình, ngày ngày ở chung một chỗ, hôm nay anh ấy còn chủ động chạy tới giúp mình cầm hành lý đấy.”

Nhìn Cố Bình Bình khóe mắt lộ ra tự đắc, Văn Bân cái tên này khiến An Nặc uốn đầu lưỡi một lần định bật ra cuối cũng lại nuốt trở về. Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái ý chào hỏi, thuận tiện quan sát người tên Văn Bân này.

Mà Văn Bân vừa đúng liếc mắt nhìn cô, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường.

An Nặc suy nghĩ, không phải trước đay cô đã làm ra chuyện gì ghê tởm chứ, xem ra người ta rất ghét bỏ mình. Ai, trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, mặc kệ như thế nào, trước mượn cớ đi rồi hãy nói. “ Ah, mình có chút việc gấp phải đi trước đây, hai người có nhiều đồ như vậy cứ từ từ đi đi.” Nói xong liền xoay người định bước đi.

Cố Bình Bình nhanh tay kéo tay An Nặc lại, nét mặt có chút không tin nối: “Cậu đi đâu, chúng ta ở cùng một ký túc xá còn phải đi trước làm gì?, trước kia không phải cậu luôn chờ bọn mình sao, hôm nay cậu làm sao vậy?”

Nhìn gương mặt diễm lệ đối diện, An Nặc đầu tiên im lặng sau đó mắt lóe lên một cái, ký túc xa, đúng rồi cô không biết đường đến ký túc xá, cũng không biết bạn học của mình là ai, vốn đang tính toán tìm vận may, không ngờ lại không phải tốn chút công sức nào. Vì vậy cô liền thay đổi thái độ muốn bỏ chạy, thân thiết ôm cánh tay Cố Bình Bình, cười nói: “ Vậy cùng đi, cùng đi đi, mình giờ mới nhớ ra chuyện này hình như là ngày mai mới phải giải quyết, mình nhớ sai mất rồi.”

Cố Bình Bình hoài nghi nhìn An Nặc, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng cô, lại tiếp tục mang theo cảm giác cô rất ưu việt. Cùng An Nặc đi về phía ký túc xá.

Phòng của các cô ở tầng 2, trong phòng tương đối đơn sơ, có tổng cộng tám cái giường, ở giữa kê 2 cái bàn, trên bàn còn có một đống sách vở, phía cuối phòng có một cửa sổ, dưới cửa sổ cũng là một cái bàn, phía trên để mấy cái ly cùng một số đồ vật. Lúc An Nặc đang đánh giá căn phòng, Cố Bình Bình đã kêu Văn Bân mang hành lý của mình đến một cái giường bên cửa sổ. Nhìn An Nặc vẫn còn đứng ngây ngốc ở cửa chính. Liền chỉ phía bên giường đối diện nói: “Cậu làm gì vậy, còn không cất hành lý đi, cậu không mệt à?”

Khi bọn họ cất xong hành lý vừa vặn ngồi xuống lấy hơi, thì trong phòng chợt tràn vào một đống người, bọn họ thân thiết cùng An Nặc và Cố Bình Bình chào hỏi, một cô gái có nước gia ngăm đen lấy ra một bọc bên trong có thứ nhìn giống như viên thuốc gì đó, chia ra cho Cố Bình Bình cùng An Nặc ăn, Cố Bình Bình liếc mắt một cái sáu khoát khoát tay nói: “Không cần, vật này trong nhà mình có rất nhiều.”

Mà Văn Bân căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn liền quay đầu sang chỗ khác.

Cô gái hơi lúng túng, quay đầu lại mới An Nặc ăn, An Nặc chưa từng ăn qua, dĩ nhiên muốn thử, cô gái kia thấy An Nặc thích ăn, vội vàng mời cô ăn nhiều một chút. Sau đó lại nói một ít chuyện phiếm với cô. Qua một lúc, Cố Bình Bình và Văn Bân nghỉ ngơi xong liền đứng lên ra ngoài, nhìn thời gian chắc là đi ăn rồi.

Hai người chân vừa mới bước đi, cô gái kia liền lại gần An Nặc kề tai nói nhỏ: “Sao vừa rồi cậu lại đi cùng bọn họ. Không phải cậu nói hai người bọn họ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao. Cậu đang làm gì vậy, hiện chưa thịnh hành kiểu cướp chồng đâu, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, đống nước bọt đó cũng có thể khiến cậu chết đuối đó. Hơn nữa, cậu xem tên Văn Bân đó, căn bản lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, trừ Cố Bình Bình ra ai hắn cũng không thèm để trong mắt. Còn Cố Bình Bình đó, căn bản cũng không phải là người tốt bụng gì, cô ta khẳng định biết tâm tư của cậu, mới cố ý như vậy, nói không chừng phía sau đang chờ cơ hội đâm sau lưng cậu. Không phải lần trước mình đã nói với cậu rồi sao, hai người bọn họ đã cười nhạo chửi cậu ngu, tại sao cậu lại không biết hối cải hả.”

Nói xong trên mặt còn có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn An Nặc.

An Nặc từ lời nói của cô gái kia mới h iểu được thì ra là thân thể này lúc trước thầm mến Văn Bân, cho nên mới kết bạn với Cố Bình Bình.

Lần này cô mới biết thì ra là Cố Bình Bình lúc nào cũng tỏ ra mình hơn người cùng Văn Bân không đáng ngoảnh lại nhìn, tại sao lại bắt chuyện với mình.

Than một tiếng, An Nặc thành khẩn hướng về phía cô gái đối diện: “Mình thật sự là không cẩn thận đụng phải bọn họ, thật, không thể tránh đi, mình có thể thề.”

“Cậu biết là tốt rồi, Văn Bân bên khoa văn kia mặc dù có chút danh tiếng, nhưng so với hắn người nổi danh hơn hắn còn nhiều, cũng không biết cậu nghĩ thế nào, cố tình nhìn trúng người của Cố Bình Bình.”

Nghe cô gái chân thành khuyên bảo, An Nặc cảm thấy lời đề nghị này thực sự không tệ, lý do thân thể trước này nhìn trúng Văn Bân chẳng qua vì hắn là một con mọt sách, vóc người mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, lúc nào cũng giả bộ thanh cao, quả thực giống vai nam chính trong kịch bản của Quỳnh Dao, không có việc gì cũng biết vô bệnh, ở thời đại của cô, người như hắn cũng không thiếu, nhưng trong mắt cô hắn còn không bằng một người lính bảo vệ quốc gia, cả người toát ra sức quyến rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.