Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 60: Chương 60: Trả Thù




Dương Thanh Mỹ nói với Trương Diệu rằng chắc chắn là do An Nặc giở trò, Trương Diệu không tin, nhưng đối mặt với lão bà của mình hắn cũng không thể nói anh không tin em được, không thể làm gì khác hơn ngoài im lặng. Trương Diệu bởi vì Dương Thanh Mỹ mà có chút mâu thuẫn với Phó Quốc Hoa, hơn nữa An Nặc lại là cấp dưới cũ của hắn, hắn cũng rất thưởng thức tài năng của cô, đối xử với cô cũng không phải tệ. Trên thực tế Trương Diệu thậm chí luôn cố tình ở trước mặt cô bày ra mặt tốt nhất của mình. Trong kịch bản An Nặc vốn rất thích hắn, hơn nữa còn can tâm tình nguyện làm tình nhân bí mật của hắn.

Cho nên hắn tự nhiên cảm thấy Phó Quốc Hoa tự quyết định không giúp chuyện này.

Nhưng Dương Thanh Mỹ lại không nghĩ như vậy, trong lòng cô An Nặc hoàn toàn có lý do vì Phó Quốc Hoa mà cừu thị cô. Rõ ràng ăn nói khép nép cười làm mặt lành, không ngờ cô ta lại thâm hiểm như vậy. Dương Thanh Mỹ nghĩ như thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này. Cố gắng nghĩ cách muốn cho An Nặc một bài học.

Cải cách mở ra không lâu, mọi người đều đổ xô xuống biển buôn bán. Người có bản lãnh tinh mắt đều từ từ xuống biển, chính phủ đối với chuyện này cũng vô cùng ủng hộ khích lquan viên, đào góc tường xã hội chủ nghĩa, tham ô tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, hậu quả thực sự có thể đoán được.

Tiền đồ quan viên đó có thể sẽ đi xuống. Nhưng chắc chắn dưới tình huống này công ty cấu kết cùng sẽ bị họ đẩy ra ngoài làm vật hy sinh đầu tiên để giữ được mình. Cũng có khả năng hai bên cũng dừng tại bước này. Quan viên chính phủ cũng biết chuyện này. Giờ Phó Quốc Hoa đang giữ chức cao trong quân đội, hơn nữa người hắn cấu kết không phải là người bình thường mà là vợ hắn An Nặc.

Hai người ngoài mặt liêm minh trong sạch, một là quân nhân một là bác sĩ. Nhưng sau lưng lại ngấm ngầm moi tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng. Mặc dù An Nặc không trực tiếp dùng quyền lực của Phó Quốc Hoa. Nhưng chỉ cần bịa đặt một câu chuyện để mọi người có thể thấy. Xem có còn ai tin điều hắn nói hay không. Mọi người sẽ chỉ cảm thấy Phó Quốc Hoa làn một quân nhân nhưng lại không có khí chất của quân nhân. An Nặc mặc dù là một quân y nhưng lại che dấu thân phận không chút do dự đi trên con đường tư bản chủ nghĩa. Bọn họ sẽ bị mọi người hiểu lầm, bị mọi người phê phán.

Thời điểm đó truyền thông cũng chưa biết chiêu giả mạo tin để kiếm lượng tiêu thụ, chuyện này một khi tố cáo, tuyệt đối sẽ là một cú chấn động. Loại chuyện này đưa ra ánh sáng sẽ là tư liệu sống mà các tòa soạn báo nhất định sẽ cực kỳ thích, bởi vì nó không chỉ có thể gia tăng tiêu thụ, đồng thời cũng vừa vặn thay mặt dân chúng khiển trách những người này. Cũng chứng tỏ tòa soạn báo này không sợ cầm quyền lúc nào cũng hướng về lẽ phải về nhân dân.

Dương Thanh Mỹ ở trong kịch bản chính là dùng thủ đoạn này để giải quyết những người cạnh tranh mình. Nghiệp quan có liên hệ với thương nhân nhưng cũng thuộc quy tắc ngầm. Người đồng hành hiểu được, mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau không nói toạc ra. Mỗi người đều lo lắng nếu mình nói ra chỉ sợ khiến ánh mắt dân chúng rơi vào trên người mình. Thật ra thì bọn họ không nghĩ qua, nếu như đã có một người bị lộ, thì người làm chim đầu đàn, dù là trong tương lai cũng có khả năng nó rơi vào trên người mình. Không làm người thứ nhất, cũng sẽ không đưa tới nhiều chý ý, cũng có thể che giấu quá khứ của mình.

Cho nên đây căn bản là một cuộc đánh bạc, tỷ lệ thắng nhiều hơn thua, có thể dẽ dàng mượn lực chống lực, dùng dư luận đại chúng để giải quyết đối thủ của mình.

Những người khác có thể không biết, nhưng An Nặc lại rất quen thuộc với biện pháp này, thậm chí so với Dương Thanh Mỹ còn thành thạo hơn. Đối với làng giải trí tất cả tin tức lớn nhỏ, muốn che giấu chuyện gì, thì chỉ cần tung ra một tin tức lớn hơn, mọi người cũng sẽ rất nhanh quên mất chuyện trước, danh tiếng vừa qua, chuyện gì cũng như không có. Thủ đoạn này An Nặc có thể nói là thành thục đến không thể thành thục hơn được nữa, thậm chí biện pháp còn so với Dương Thanh Mỹ còn phải cao hơn một bậc.

Hơn nữa, An Nặc nếu muốn diễn vai Dương Thanh Mỹ, cần phải nghiên cứu rất kỹ tính cách của nhân vật này. Cô ta lúc nào sẽ có nhiều tâm tình, vẻ mặt như thế nào, thậm chí sẽ nói – làm chyện gì, những thứ này An Nặc đều phải nghiên cứu, coi như không nắm chắc được bảy tám phần, nhưng cũng phải được năm sáu phần.

Lúc này An Nặc cũng biết, Dương Thanh Mỹ nhất định sẽ không để yên chuyện này. Nếu như cô ta muốn động thủ, đoán chừng mục tiêu nhắm tới đầu tiên chắc chắn là cô rồi, bởi vì Dương Thanh Mỹ buôn bán vẫn là ở dưới sự bảo vệ của Trương Diệu, có khó khăn gì hắn cũng chủ động đưa tay giải quyết, cho nên Dương Thanh Mỹ trên thực tế không có vây cánh gì để làm khó người khác. Mà lần này bọn họ bị cự tuyệt, sau đó Trương Diệu còn đi tìm cô, muốn cô âm thầm khuyên nhủ Phó Quốc Hoa. Cho nên căn cứ theo tình như thế mà nói trương Diệu cũng sẽ không nghe theo lời nói của Dương Thanh Mỹ để phá hỏng con đường lui của mình. Vì không ai hiểu được tình cảnh của hắn rõ hơn hắn. Dù Trương Diệu có bực tức chuyện bị từ chối, nhưng hiện tại hắn còn không lo xong chuyện của mình. Đâu còn thời gian dư thừa để bày mưu hãm hại ai chứ.

Công ty của An Nặc và Giang Thắng, từ từ cũng phát triển thêm những nghiệp vụ khác, ví dụ như chút quà vặt, dưa muối, còn có đồ uống các loại, tốc độ phát triển rất nhanh mà không có một công ty khác nào có thể bì kịp. Bời vì buôn bán chạy, sau 2 năm đã trở thành công ty lớn, cho nên cũng rất nhanh bị rất nhiều thế lực để mắt tới. Bởi vì không muốn dính dáng tới bên nào, nên Giang Thắng dù một bước đi cũng vô cùng cẩn thận.

Chuyện Dương Thanh Mỹ qua không bao lâu, vừa đúng ngày mở hội nghị thường kỳ mỗi tháng của công ty, tan học xong An Nặc gọi Giang Thắng ở lại, cùng hắn nói qua chuyện cự tuyệt vợ chồng Trương Diệu lần trước. Giang Thắng có chút không thể tin Trương Diệu cùng quan viên chính phủ liên lạc mật thiết như vậy cũng có thể xảy ra chuyện. Vốn hắn vẫn còn thổn thức. Nhưng nghe An Nặc nói cảm giác Dương Thanh Mỹ sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, thậm chí lúc nói chuyện còn ám hiệu bọn họ bị như vậy nguyên nhân là do Giang Thắng nghỉ việc. Đây là đem nước dơ trực tiếp tạt lên người bọn họ, lấy tâm tư của hai người này, đích xác là họ sẽ không để yên chuyện này đơn giản như vậy.

“Anh Giang anh hãy để anh Khương theo dõi Dương Thanh Mỹ xem gần đây làm những gì, em cảm thấy cô ta nhất định sẽ giở trò. Nhất định phải quan sát nhất cử nhất động, nếu có biến lập tức báo cho em, không được để cho cô ta phá hủy sự nghiệp mà hai chúng ta vất vả mới tạo dựng được.” An Nặc nghiêm túc nói.

Thấy An Nặc nghiêm túc, cũng cảm thấy nếu Dương Thanh Mỹ ra tay chắc chắn sẽ đánh bất ngờ. Vì vậy trịnh trọng gật đầu, lập tức gọi anh Khương đến tìm hai người tin tưởng theo dõi nhất cử nhất động của Dương Thanh Mỹ, nếu như có bất cứ động tĩnh gì, một người lập trức trở về báo cáo, còn người khác tiếp tục theo dõi.

Quả nhiên An Nặc đoán không sai, Dương Thanh Mỹ sau khi ở nhà suy nghĩ mấy ngày, sau đó đi đến bưu điện gửi một phong thư. Một người lập tức trở về báo cáo, Giang Thắng nghe tin lập tức cảm giác là thư này là điểm mấu chốt. Hắn hít một hơi thuốc lá ra lệnh cho người báo tin: “Đi, lập tức tìm cách đem lá thư ấy trở về cho tôi.”

Hai người the dõi cũng là người thông minh, sau khi lấy được chỉ thị liền bàn bạc, biện pháp hay nhất chính là ôm cây đợi thỏ chờ người giao thư đến, một người trong đó tiến ra cười như thấy vị cứu tinh nói với người đưa thư: “Đại ca, tôi chờ anh đã lâu, hôm nay hàng xóm nhà tôi có nhờ tôi gửi một phong thư, kết quả khi trở về cô hàng xóm tôi lại nói viết sai địa chỉ rồi, phải lấy lại phong thư. Anh có thể giúp tôi lấy lại bức thư đó được không?” hắn vừa nói vừa cúi đầu khom lưng cười.

Người đưa thư nhìn hắn thái độ đứng đắn, cũng không giống dáng vẻ đang nói láo, liền hỏi: “Được, đừng vội, chờ tôi xem lại một chút.”

Lấy ra toàn bộ phong thư, người đưa thư tìm một lượt, hỏi: “Phong thư đó gửi đến đâu vậy?”

“Quải hào, gửi đến Quải hào.” Lúc Dương Thanh Mỹ đi gửi thư, hắn đã nhìn trộm qua được bên ngoài phong thư đó.

Người đưa thư gật đầu một cái: “Địa chỉ gửi đến thì đúng rồi, còn địa chỉ người viết thì sao.” Người đưa thư làm việc tương đối cẩn thận, nếu là bức thư của người kia, thì hắn phải biết rõ về nó, nên người đưa thư hỏi lại lần nữa.

Người đưa tin gãi gãi đầu: “Đại ca, thực ra tôi không chỉ biết được mấy mặt chữ. Hơn nữa bức thư đó là do có người nhờ tôi gửi, tôi thực sự không bết.” Hắn nói xong liền cười ngây ngô hai tiếng. Lúc người đưa thư nghi ngờ liếc nhìn hắn, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà tôi nhớ phong thư màu trắng, người gửi cũng không có ký tên, đại ca, có thể tìm được không?”

Người đưa thư lật hai cái, quả nhiên hắn thấy có một phong thư màu trắng không có ký tên, suy nghĩ một chút người kia cũng miêu tả được bức thư cặn kẽ như vậy, chắc không có vấn đề gì. Sau đó gật đầu một cái đưa phong thư cho hắn.

Nhận được lá thư Khương Ca nhớ đến lời Giang Thắng dặn dò, quả nhiên gừng càng già càng cay. Đến cả chuyện lá thư không có ký tên Giang Thắng cũng đoán trước được. Còn dặn dò bọn hắn nói thế nào để có thể lấy lại phong thư, quả nhiên cái gì cũng bị hắn nói trúng phóc.

Sau khi hướng người đưa thư cúi đầu cảm ơn, còn mới hắn một điếu thuốc, người đưa thư nhận lấy điếu thuốc hắn liền lấy quẹt lửa ra châm thuốc. Sau khi xong hắn nói: “Đại ca, tôi phải đi về báo cho cô hàng xóm, để cô ấy sửa lại địa chỉ, thư cũng có thể gửi đi sớm hơn, chào anh.”

Người đưa thư sau khi gật đầu hắn liền một đường chạy đến chỗ người còn lại, sau đó cùng trở về chỗ Giang Thắng báo cáo.

Giang Thắng sau khi nhận được tin, quả nhiên không có ký tên, nghĩ thầm, bị An Nặc nói trúng, Dương Thanh Mỹ quả nhiên làm chuyện mờ ám. Nếu như chỉ là một phong thư thường, không có gì đặc biệt Dương Thanh Mỹ chắc chắn sẽ ký tên, nhưng lá thư này lại không được ký tên, khẳng định nội dung bên trong nhất định có mờ ám.

Giang Thắng hướng về phía hai người gật đầu một cái, nói: “Làm rất tốt, sẽ có thưởng, giờ đi làm chuyện của mình đi.”

Chờ hai người đi ra ngoài, Giang Thắng bóc phong thư ra. Đọc nội dùng Dươn Thanh Mỹ viết, Giang Thắng không thể không một lần nữa cảm tạ An Nặc minh mẫn. Nếu như không phải cô khẳng định Dương Thanh Mỹ sẽ trả thù, những nội dung này nếu để lên báo, không chừng sẽ đưa tới bao nhiêu sóng gió, nói không chừng công ty này sẽ chấm dứt.

Sau khi tỉ mỉ xem xong, Giang Thắng gõ gõ tay trên bàn, phiền não dựa vào thành ghế đốt điều thuốc hút.

Nội dung bức thư nói: An Nặc vốn chỉ là bác sĩ bình thường, sau khi quen biết Phó Quốc Hoa dã tâm hai người ăn nhịp với nhau, sau khi kết hôn An Nặc dựa vào thân phận của Phó Quốc Hoa để vào bệnh viện quân y, cái thân phận này chỉ vì muốn che dấu chuyện cô cấu kết với người khác thành lập công ty, bởi vì bây giờ không làm ăn thì không giàu lên được nên làm bác sĩ đàng hoàng không làm còn muốn đá ra ngoài làm việc riêng. Cũng bởi vì kết hôn với Phó Quốc Hoa, làm ăn buôn bán cũng đột nhiên thuận buồn xuôi gió. Buôn bán cực tốt. Chỉ ra công ty bọn họ chẳng qua là mượn mặt mũi của Phó Quốc Hoa, lót đường cho mình. Mà Phó Quốc Hoa cũng bởi vì An Nặc làm ăn phát đạt mà địa vị trong quân đội cũng dần dần tăng lên.

Ở thời đại này, thông tin này dễ dàng khiến dư luận xôn xao, nếu như không có người chỉ điểm cũng coi như xong, nếu có người chỉ mặt gọi tên ra, rất dễ dàng kích động oán khí của xã hội, hơn nữa còn là chuyện nhạy cảm giữa nghiệp - quan cấu kết, nếu như bọ chuốc lên tội danh như vậy, cũng không khác nào tội thương nhân hối lộ quan lại rồi. Đây chính là chụp mũ lên đỉnh đầu, nếu làm cho mọi người đều biết thì đồng nghĩa chuyện đó là thật rồi, cho dù bọn họ thực sự không làm gì cả, nhưng chuyện này, cho dù muốn rửa sạch cũng rất khó khăn.

Giang Thắng nghĩ, Dương Thanh Mỹ đúng là người phụ nữ độc ác, xuống tay một điểm cũng không nể tình. Nếu cô ta làm như vậy, bọn họ cũng không phải là người dễ bắt nạt, phải để cho cô ta một bài học, để cho cô ta biết không phải ai cũng dễ chọc.

Giang Thắng nhận được tin ngày đó liền liên lạc với An Nặc, có chuyện muốn thương lượng gập với cô. An Nặc vội vã chạy tới, Giang Thắng liền đưa bức thư Dương Thanh Mỹ viết cho cô. An Nặc xem qua một lần, quả nhiên cô có thể hiểu được Dương Thanh Mỹ tám chín phần.

An Nặc hỏi Giang Thắng: “Anh xem chuyện này chúng ta làm thế nào?”

Giang Thắng nói: “Anh cảm thấy chuyện lần này cần phải cho cô ta một bài học, để xem cô ta lần sau còn dám sử dụng cách này đi hại người khác hay không. Nếu để cô ta nhởn nhơ như vậy càng khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”

An Nặc gật đầu một cái: “Đúng vậy, nên cho cô ta một bài học, để cho cô ta biết sợ.”

“Em có chủ ý gì không?” Giang Thắng thấy nét mặt An Nặc biết trong lòng cô đã có sáng kế, hơn nữa cô lại rất nhanh trí, chủ ý nghĩ ra nhất định cũng không kém. Cho nên trong quá trình cùng quản lý công ty, từ trước đến giờ đều là phân công hợp tác, Giang Thắng chủ yếu trông nom thi hành, An Nặc chủ yếu nghĩ kế, không ai xem vào chuyện của ai, ngược lại cách hợp tác này lại rất hiệu quả.

“Em nghĩ, chúng ta nên gậy ông đập lưng ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.