Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 35: Chương 35: Vận Mệnh




Thời điểm Phó Quốc Hoa tỉnh lại lần nữa, là ở trong ngực An Nặc, lúc đầu mở mắt chung quanh hoàn toàn tối đen, hắn không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết có một đôi tay ấm áp đang ôm chặt lấy mình. Một người bị lạnh quá lâu, đã không nhớ rõ loại cảm thụ này.

Hắn lại đến nơi nào rồi? Một bàn tay dịu dàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, “Anh Quốc Hoa, sao vậy?” chỉ một câu đơn giản cũng khiến con ngươi Phó Quốc Hoa co rút lại một chút. Là giọng nói của cô gái nhỏ sao? Cảm giác ngày trôi qua quá lâu, hắn có chút mơ hồ.

“An Nặc?” hắn mở miệng, chỉ là giọng nói có chút khàn khàn.

An Nặc cũng không biết anh bị làm sao, chỉ là vừa rồi thấy anh ngủ có chút không yên ổn, có lúc còn nói gì đó, hơi thở nặng nề khiến cô có chút lo lắng.

Phó Quốc Hoa nhắm chặt hai mắt kéo bàn tay đang lau mồ hôi cho mình vào trong ngực. Đúng rồi, hắn nhất định là đang nằm mơ, chỉ là giấc mơ quá dài, khiến hắn tưởng lầm là thật, cứ như vậy dựa vào ngực An Nặc, một lúc lâu sau, trong lòng mới không còn hoảng sợ nữa.

“Anh Quốc Hoa, sao vậy?” Thấy hô hấp của anh dần trở lại bình thường cô mới dám mở miệng hỏi, mới vừa rồi anh kéo tay của cô, bàn tay anh rất lạnh, lại nắm chặt tay cô không để cô giãy giụa.

“Anh nằm mơ.” Phó Quốc Hoa giọng nói vẫn trầm thấp như cũ, trong bóng tối yên tĩnh có vẻ có chút cô đơn.

Cô không nghe được đoạn sau, cảm thấy anh không muốn nói cụ thể, hai người cứ trầm mặc như vậy, qua một hồi lâu, An Nặc mở mắt, nhờ ánh trăng nhìn thấy anh vẫn đang mở cặp mắt sáng ngời.

“Sao anh không ngủ tiếp?” An Nặc nghi hoặc hoi.

“không muốn mơ tiếp giấc mơ vừa rồi.” Hắn trả lời thật lòng.

“Nằm mơ thấy cái gì?” An Nặc nhẹ nhàng hỏi.

“Không nghĩ ra, chẳng qua là cảm thấy khó chịu, anh không muốn tiếp tục gặp phải giấc mơ đó nữa.” Phó Quốc Hoa không nhìn An Nặc, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, nhưng hắn lại không nhớ ra được mình đã mơ thấy những gì. An Nặc nhìn bộ dạng Phó Quốc Hoa đột nhiên rất thương tiếc. Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt trán Phó Quốc Hoa hai cái, lúc trượt đến ánh mắt của anh nhẹ nhàng đưa tay khép mắt anh lại, mở miệng. “Sẽ không, ngủ đi, có em ở đây rồi, anh sẽ không gặp ác mộng nữa đâu, anh sẽ ngủ đến khi trời sáng.”

Tay của cô vẫn không buông ra, Phó Quốc Hoa cũng không mở mắt ra nữa, một cái tay khác của An Nặc ở trên lưng Phó Quốc Hoa vỗ vỗ nhẹ, giống như đang giỗ một đứa bé ngủ. Vỗ rất có nhịp, dần hô hấp hai người càng vững vàng, từ từ cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, hai người còn chưa đủ ngọt ngạo đã phải cách xa, Phó Quốc Hoa vẫn đen mặt lại bày tỏ không vui, An Nặc cười hì hì nói: “Nếu không, anh đến kí túc xá với em đi, anh còn chưa có đến đó lần nào, ở đó một ngày rồi hãy về?”

Phó Quốc Hoa có chút động lòng , nhưng hắn vẫn cố gắng nghiêm túc nói: “Sao như vậy được, em còn phải đi làm việc vậy anh ở đó làm cái gì đây.”

An Nặc suy nghĩ một chút, cũng đúng, anh là một người cứng nhắc như vậy, phải tìm một cái lý do chính đáng. “Không được, chũng ta đã kết hôn rồi, mà các tiền bối ở bệnh viện không được ăn kẹo cưới, bọn họ bình thường chăm sóc em rất tốt, anh đi theo em mới gọi là có thành ý.”

Phó Quốc Hoa suy nghĩ, cũng phải hắn nên đến đó để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho An Nặc. “Vậy cũng được, chúng ta sẽ biếu họ một ít bánh kẹo cười, thuận tiện anh cũng xem xem điều kiện ăn ở của em ở đó thế nào.”

An Nặc gật đầu một cái, nghĩ thầm, cô là thực tâm cảm thấy các tiền bối rất quan tâm đến cô, mới nghĩ ra ý này, cũng không phải vì muốn tìm một lý do mà lôi họ ra.

Nhưng số mệnh chính là số mệnh, chỉ dựa vào nhân vật nữ phụ sao có thể thoát khỏi quan hệ với nam nữ chính đây. Chuyện chính là không khéo ở chỗ này, lúc An Nặc vui vẻ dẫn Phó Quốc Hoa tới bệnh viện lại đụng phải Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ dẫn theo con trai nhà họ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.

An Nặc không để ý đến quá khứ, nhưng Dương Thanh Mỹ đã dẫn chồng đến chào hỏi rồi. Qua một thời gian không gặp mặt, Dương Thanh Mỹ cảm thấy cô bị An Nặc một tiểu cô nương trêu chọc cảm thấy khí nóng bốc lên không giải tỏa được, cô cũng hơn An Nặc vài tuổi, rốt cuộc không thể tính là người cùng một thời đại, so sánh cũng có chút gượng ép.

Nếu lấy chuyện học để nói, An Nặc học tập rất tốt, nhưng quan trọng nhất là một đường đi xuống đều là xuôi gió xuôi nước. Nhưng cũng phải nói An Nặc có con đường của An Nặc, cô có con đường riêng của cô, cho nên chưa chắc An Nặc làm ở lĩnh vực của cô đã thành công như cô, vừa nghĩ như thế, cô liền cảm thấy thuận.

Hơn nữa cô cũng thấy mình thiếu Phó Quốc Hoa, đối tốt với bọn họ một chút cũng không thành vấn đề, hai người bọn họ một người làm bác sĩ một người là quân nhân, cái gì khác cũng không hiểu, một người tuổi lại còn nhỏ, chỉ có mỗi điểm tốt duy nhất là học y, có thể làm bác sĩ. Tóm lại dù hai người bọn họ gộp lại, so sánh với gia đình cô, vẫn còn hơi yếu thế một chút. Hai gia đình nếu có qua lại, cũng coi như không phụ lương tâm của cô. (truyện này có đoạn thực sự rất khó hiểu, ta cũng chỉ edit lại theo ý mình hiểu thôi.)

“An Nặc, thật là trùng hợp, còn có Quốc Hoa, đến thăm An Nặc sao?” Dương Thanh Mỹ nhiệt tình chào hỏi hai người, trong tay bế đứa bé còn Trương Diệu đi ở phía sau.

Binh đến tướng chắn, An Nặc cũng mỉn cười chào lại. Dương Thanh Mỹ nghĩ thầm An Nặc cho tới bây giờ vẫn lạnh nhạt như vậy, nên cũng không cảm thấy bối rối. Tiếp tục hướng Phó Quốc Hoa biểu hiện sự nhiệt tình của mình: “Quốc Hoa, đến thăm An Nặc sao?”

Nghe cô mở miệng hỏi thăm Phó Quốc Hoa, không biết là có ý đồ gì, tóm lại An Nặc không muốn Phó Quốc Hoa cùng Dương Thanh Mỹ tiếp xúc nhiều, phải nói kịch bản cũng đã đổi đến mức này rồi, còn có thể biến chuyển khiến Phó Quốc Hoa với Dương Thanh Mỹ đến chết cũng không đổi, An Nặc tuyệt đối không tin, nhưng chỉ bằng chuyện Dương Thanh Mỹ không chịu trách nhiệm vì đã làm tổn thương trái tim Phó Quốc Hoa, An Nặc cũng không nguyện ý để Phó Quốc Hoa chặm mặt trực tiếp với Dương Thanh Mỹ. Chuyện này cô làm được, cũng không quá khó, anh là một người lính, nói lơn hơn là một người bảo vệ quốc gia, nói nhỏ cũng là một người kiên cường bất khuất, tội gì ngày ngày cùng một người phụ nữ ở chung một chỗ hư tình giả ý chứ.

“Chúng tôi vừa cưới được hai ngày. Hôm nay đến bệnh viện phát kẹo cưới cho mọi người.” An Nặc chủ động giành cuộc đối thoại. Nhìn sắc mặt Dương Thanh Mỹ dần trở nên mất tự nhiên, An Nặc lại nói tiếp: “Bởi vì sợ phiền toái nên không có mở lớn, nên cũng không thông báo với hai người, hôm nay may mắn gặp được, vậy tôi mời hai người ăn kẹo cưới luôn.”

An Nặc mặc dù không bắt bẻ, nhưng vẫn có chút để ý, mua những loại kẹo tốt nhất, cô cảm thấy cả đời không còn việc trọng đại nào hơn việc kết hôn, nên chuẩn bị cũng thật kỹ càng. Dù điều kiện kinh tế không cho phép, nhưng dù số lượng ít một chút, nhưng có chất là được. Vừa nói chuyện đồng thời từ túi xách Phó Quốc Hoa đang cầm lấy ra một túi giấy nhỏ, là túi hỷ màu đỏ để đựng bánh kẹo mà An Nặc tự tay làm, bên trong có một ít bánh kẹo nhiều loại khác nhau.

Dương Thanh Mỹ không ngờ động tác của Phó Quốc Hoa lại nhanh như vậy, phản ứng đầu tiên chính là tưởng tượng của mình về thái độ Phó Quốc Hoa đối với mình hóa ra chỉ là chuyện cười, mỗi một chữ trong đầu xuất hiện giống như một cái tát tát lên mặt của cô khiến cô khó chụy không ngóc đầu lên được.

Chỉ là cô điều chỉnh lại tâm tình của mình ngay lập tức, mình không thể để hai người kia coi thường được, cô có cuộc sống của cô, mỗi một bước đi cô đều phải suy tính kế hoạch kỹ càng, không thể để người khác ảnh hưởng được. Nghĩ xong, Dương Thanh Mỹ lại ngẩng đầu cười nhìn An Nặc: “Hai người đã kết hôn rồi sao? Vậy thì thật là chúc mừng, chúc mừng.” Sau khi nói xong nhìn An Nặc khóe miệng nở nụ cười, không biết từ mục đích gì lại quỷ thần xui khiến nói một câu: “Cưới một quân nhân, hình như chính là kết liễu cuộc đời một người phụ nữ đó.” Nói xong từ chết cô mới ý thức được mình đang nói cái gì, lúng túng nhìn nét mặt hai người đối diện, Phó Quốc Hoa mặt vẫn lạnh tanh như cũ, An Nặc ngược lại nét mặt vẫn một bộ cười mà như không cười.

Nhìn nét mặt Dương Thanh Mỹ cũng biết, nếu như vẻ mặt có thể đại biểu cho lời nói, như vậy cô ta nói nhất định là: thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Thế nhưng câu trả lời của An Nặc nhất định là không tin, cô ta coi như không phải cố ý, vậy khẳng định là tiềm thức của cô ta cố ý. Nếu như cô ta nhằm về phía An Nặc, cô nhất định mặc kệ cô ta, trong lòng cô vốn không muốn cùng Dương Thanh Mỹ so đo. Nhưng cô ta lại hướng về phía Phó Quốc Hoa, vậy thì không thể tha thứ. Vì vậy An Nặc trả lời một câu: “ Đúng vậy, nhưng mà cũng không có nói trước được, đây chính là một người đàn ông tốt a, chính là một tay súng, người phụ nữ khác có muốn xen vào phá vỡ hạnh phúc đảm bảo sẽ bị coi là tội phạm, ngộ nhỡ chuyện này xảy ra, không chừng người nào cười người nào khóc còn không biết được.”

Dương Thanh Mỹ thấy ánh mắt của An Nặc hướng về phía chồng mình, trong nội tâm bộp một tiếng. Chẳng lẽ lại có người phụ nữ nào quấn lấy? Dương Thanh Mỹ đến hiện tại vẫn giữ được cuộc hôn nhân hạnh phúc này vũ khí chính là cô luôn có thể kịp thời đoán được chồng mình có mưu đồ với người phụ nữ nào, cũng có thể đem các mấy người phụ nữ không biết thân phận đó dậy cho ngoan ngoãn. Nhưng là nếu có người mà cô không kịp thời phát hiện ra, thì đó chính là mối nguy hại lớn nhất.

Thời điểm Dương Thanh Mỹ quay lại nhìn Trương Diệu hắn cũng không kịp đáp lại cô, lúc này sự chú ý của hắn toàn bộ đặt ở trên người An Nặc. Vốn An Nặc vô cùng hợp tâm ý của hắn, mặc dù không giống như với Dương Thanh Mỹ, nhưng không thể không nói trên người cô có sức quyến rũ mà Dương Thanh Mỹ không có. Hơn nữa An Nặc tối hôm qua vì Phó Quốc Hoa mà ngủ không được ngon giấc, vì muốn tới bệnh viện với tinh thần phấn chấn, nên hôm nay cô có trang điểm một chút.

An Nặc cũng không thiếu những món đồ trang điểm, rất nhiều năm đã dưỡng thành thói quen, không phải vì trang điểm vì thích hóa trang, mà là vì để cho mình có thể giữ vẻ hoàn mỹ khi cần, đây còn là vì công việc. Ví dụ như bình thường màu da cùng trạng thái của cô cũng rất tốt, cô cũng không cần dùng thêm mỹ phẩm dể thêm gấm thêm hoa. Nhưng như tình huống hôm nay vậy, cô cũng chỉ trang điểm một chút cho mắt của mình trông đỡ mệt mỏi hơn, trang điểm rất nhẹ nhàng, người bình thường căn bản không thể phân biệt được cô có trang điểm hay không, nhưng nhìn qua có thể thấy gương mặt cô sáng bừng rất có tinh thần. Khiến người nhìn cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Đây đối với bệnh nhân cũng là một loại tôn trọng, nếu sắc mặt mình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bệnh nhân. Nhưng do Trương Diệu nhìn quá lâu, cho đến lúc Phó Quốc Hoa không thể nhịn được nữa, hắn rúc cuộc ra mặt nói một câu: “Hình như hai người đang vội, không làm trễ thời gian của hai người nữa.” Hắn không muốn đứng ở đây dây dưa nữa, liền lôi kéo tay An Nặc sải bước đi vào trong bệnh viện.

Cô là người phụ nữ của hắn, là cô gái nhỏ của hắn, hắn không thích bất luận kẻ nào dòn ngó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.