Leslie tham gia vào mọi việc trong tờ báo: biên tập, viết bài, trình bày... Một hôm nàng bảo người phụ trách ban quảng cáo, "Tại sao ta không kiếm được hợp đồng quảng cáo nào của Gleason s nhỉ? Đó là cửa hàng số một của Georgtown".
"Tôi đã thử, nhưng...".
"Tôi biết người chủ của nó, tôi sẽ gọi điện cho ông ta".
Nàng gọi ngay, và nói. "Allan này, ông không ký hợp đồng quảng cáo nào với Tribune cả, tại sao vậy?".
Ông ta cười vang. "Leslie, độc giả của cô toàn đến cửa hàng toi ăn trộm thôi".
Trước khi đến một cuộc họp, Leslie thường đọc tất cả những thông tin về những con người ở đó. Nàng biết điểm yếu và điểm mạnh của từng người và nàng trở thành một người thương thuyết cực kỳ cứng rắn và khéo léo.
Matt Baker cảnh cáo nàng.
"Đôi khi bà có thể cứng rắn. Nhưng đôi lúc cũng nên để lại cho người ta một cái gì đó chứ, Leslie".
"Quên đi. Tôi là người tin tưởng vào chính sách "tiêu thổ"
Trong năm tiếp theo đó, tập đoàn Washington Tribune đã mua thêm một tờ báo, một trạm phát thanh ở úc, một đài truyền hình ở Denver và một tờ báo ở Hammond, ấn độ. Cứ khi nào có một cuộc mua bán mới là nhân viên của những nơi đó lại lo lắng về những gì sẽ đến với họ. Leslie ngày càng nổi danh.
Leslie Stewart có một sự ganh tỵ nực cười với Katharine Graham.
"Bà ta may mắn thật", nàng nói, "và bà ta nổi tiếng là một kẻ đáng ghét".
Matt Baker định hỏi rằng nàng có biết mình danh tiếng gì không, nhưng rồi ông lai thôi.
Một buổi sáng, Leslie đến văn phòng và phát hiện ra có ai đó đặt trên bàn làm việc của nàng một hộp gỗ nhỏ bên trong có hai quả bóng bằng đồng thau.
Matt Baker rất bối rối. "Tôi xin lỗi, tôi sẽ mang..."
"Không, để nó đấy".
"Nhưng..."
"cứ để lại".
Matt Baker đang có một cuộc họp trong văn phòng của mình thì có tiếng Leslie qua bộ đàm.
"Matt, đến đây ngay".
"Không hề "mời ông", cũng không có "xin chào". Chắc bà ta lại cáu kỉnh gì đây. Matt ngán ngẩm nghĩ. Nàng công chúa Tuyết đang ngọc thể bất an. "Giờ tôi phải lên đấy một lát", Matt nói với mọi người.
Ông rời khỏi văn phòng, đi dọc theo hành lang, nơi có hàng trăm nhân viên bận rộn với công việc. Ông đi thang máy lên Tháp Ngà và bước vào phòng làm việc sang trọng, rộng rãi của Leslie.
Khoảng nửa tá Trưởng ban biên tập đã tụ hội đông đủ ở đó.
Leslie đang ngồi sau chiếc bàn to tướng của nàng ngửng lên khi Matt bước vào và nói, "Nào chúng ta bắt đầu thôi".
Nàng triệu tập một cuộc họp các biên tập viên. Matt vẫn còn nhớ như in lời nàng nói. "Ông sẽ điều hành tờ báo, còn tôi sẽ không nhúng tay vào". Đáng lẽ ông phải biết hơn cả nàng chứ. Nàng không có quyền triệu tập một cuộc họp như thế này. Đây là việc của ông cơ mà. Nhưng mặt khác, nàng lại là chủ bút và chủ sở hữu và Washington Tribune, và nàng có quyền làm bất cứ điều gì mình thích.
Matt Baker nói. "Tôi muốn nói chuyện với bà về bài báo viết về tổ ấm tình yêu bí mật của Tổng thống Russel ở Washington Post, tờ báo cạnh tranh với họ. "Các anh đã xem nó chưa?".
Matt đã xem. "Rồi, nhưng chỉ là..."
"thời gian gần đây tờ này được mọi người gọi là người mang tin sốt dẻo đấy. Ông và các phóng viên của ông ở đâu khi tờ Post săn được tin hả?".
Dòng chữ nổi bật trên trang nhất của tờ Post: Người vận động hành lang thứ hai bị phát hiện đã hối lộ bộ trưởng nội vụ. "Tại sao không phải là chúng ta có tin này?"
"Bởi vì đó là tin không chính thức, tôi sẽ kiểm tra nó. Chỉ là..."
"Tôi không muốn là kẻ chạy sau đít người khác".
Matt Baker thở dài và ngồi xuống. Người đàn bà này sắp gieo sấm sét đây.
"Chúng ta sẽ là tờ báo số một, hoặc là chúng ta không là gì cả". Leslie tuyên bố. "Và nếu đã không là gì cả thì chúng ta cũng không có việc cho bất kỳ ai ở đây, đúng vậy không?"
Leslie quay sang Arnie Cohn, Trưởng ban biên tập của Đặc san chủ nhật. "Khi người ta tỉnh dậy vào sáng chủ nhật, chúng ta muốn họ đọc đặc san này chứ không muốn họ ngủ tiếp. Bài vở của tuần vừa rồi nhạt nhẽo lắm".
Cohn nghĩ thầm, bà ta là đàn ông thì ta sẽ... "Xin lỗi", ông nói nhỏ, lần tới tôi sẽ cố gắng".
Leslie quay lại Jeff Connors, Trưởng ban biên tập thể thao. Connors khá đẹp trai, khoảng 35 tuổi, cao lớn, có dáng dấp của một vận động viên điền kinh, tóc vàng, đôi mắt xám, thông mình. Anh là người luôn biết mình phải làm gì cho tốt.
"Anh viết rằng Fielding sắp bị bán cho Pirates".
"Người ta bảo tôi là..."
"Người ta bảo gì anh cũng nghe ư? Nó sai hoàn toàn. Tờ Tribune đã cho đăng một tin không bao giờ là sự thật cả".
"Tôi đã kiếm được tin đó từ người quản lý của Fielding", Jeff Connors nói, không hề bối rối, "ông ta bảo tôi rằng..."
"Lần sau phải kiểm tra kỹ nguồn tin, và phải kiểm tra đi kiểm tra lại". Leslie quay lại và chỉ một tờ báo đã ố vàng, được đóng khung treo trang trọng trên tường. Đó là trang nhất tờ Chicago Tribune, ra ngày 3 tháng mười một năm 1948. Dòng tít rất rõ chạy qua mặt tờ báo: DEWAY đã đánh bại TRUMAN.
"Đây là điều tồi tệ nhất mà một tờ báo có thể gây ra", Leslie nói, "là việc tạo nên tin giả. Chúng ta đang làm cái công việc đòi hỏi luôn phải đăng tin chính xác".
Nàng liếc nhìnđồng hồ. "Thôi, chỉ có vậy. Tôi mong là các anh chị làm công việc của mình tốt hơn".
Khi họ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Leslie nói với Matt Baker. "Tôi muốn ông ở lại".
"Được thôi", ông ngồi xuống ghế và nhìn những người khác đang rời khỏi phòng.
"Tôi có quá khắc nghiệt với họ không?". Nàng hỏi ông.
"Bà cứ làm những gì mình muốn. Tất cả bọn họ đều là những người làm thuê".
"Ông biết rằng chúng ra đến đây không phải là để kết bạn, mà là để làm báo". Nàng ngẩng đầu lên nhìn lại tờ báo đóng khung treo trên tường. "Ông tưởng tượng xem, chủ bút của tờ báo kia sẽ cảm thấy thế nào khi nó ra mắt bạn độc và Truman thì trở thành Tổng thống nước Mỹ? Tôi không bao giờ muốn có cảm giác đó, Matt. Không bao giờ".
"Cứ cho là sai đi". Matt nói. "Câu chuyện về Tổng thống Russell trên trang nhất sẽ thích hợp hơn với một tờ báo lá cải đấy. Sao bà cứ chăm chăm moi móc ông ta vậy? Thử cho ông ta một cơ hội đi".
Leslie nói với vẻ mơ màng bí mật. "Tôi cho ông ấy một cơ hội rồi". Nàng đứng bật dậy và trở lại tỉnh táo. "Tôi có linh cảm là Tổng thống sẽ không thông qua luật thuế mới đánh vào viễn thông. Điều này có nghĩa là chúng ta không thể thanh toán đựơc hai cái trạm ở San Diego và Omaha".
"Chúng ta chẳng thế làm được gì chuyện này".
"Thì đúng vậy chứ sao. Tôi mốn ông ta bị bật ra khỏi văn phòng đó. Matt. Tôi muốn một người khác sẽ vào nhà trắng, một người biết mình phải làm gì".
Matt không muốn đi vào bất kỳ một cuộc tranh luận nào với Leslie về chuyện Tổng thống. Nàng là người vô cùng quyết liệt trong vấn đề này.
"Ông ta không xứng đáng với vị trí đó. Và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để chắc chắn rằng ông ta không thể tái cử ở nhiệm kỳ sau".
Philip Cole, trưởng ban tin tức quốc tế, chạy vội vàng đến phòng làm việc của Matt Baker khi ông chuẩn bị về. Nét ông ta đầy vẻ lo lắng: "Chúng ta có chuyện rồi. Matt ạ".
"Có thể để đến ngày mai không? Tôi đang muộn giờ..."
"Chyện về Dana Evans".
Matt hỏi giật. "Chuyện gì về cô ấy?"
"Bị bắt rồi".
"Bị bắt?" Ông hỏi một cách ngờ vực. "Nhưng vì sao cơ?"
"Vì tội làm gián điệp. Ông có muốn tôi...
"Không, tôi sẽ tự mình lo vụ này". Matt Baker chạy vội đến bàn làm việc và bấm số, số điện thoại của văn phòng chính phủ.