Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 20: Chương 20




Phòng khách nhà Frank Lonergan như vừa trải qua một cơn bão. Tất cả các ngăn kéo và cửa tủ đều mở toang, đồ đạc vung vãi khắp trên sàn nhà.

Nick Reese đứng nhìn người ta mang thi thể Frank Lonergan đi. Ông quay sang thám tử Steve Brown hỏi: “Có thấy hung khí giết không ?”

“Không.”

“Anh đã nói chuyện với những người hàng xóm chưa?”

“Rồi. Cả dãy nhà này là vườn thú, toàn khỉ. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không nói điều gì. Thế đấy. Bà Rita đang trên đường về đây. Bà đã nghe được tin này qua radio. Trong vòng 6 tháng nay ở đây xảy ra 2 vụ cướp, và...”

“Tôi không nghĩ đây là một vụ cướp bóc.”

“Ý anh là gì?”

“Lonergan được lệnh của bà chủ báo Tribune điều tra về chuyện Paul Yerby. Tôi muốn biết anh ấy đang viết cái gì. Chẳng còn mảnh giấy nào trong các ngăn kéo phải không?”

“Sạch sẽ.”

“Không một ghi chép?”

“Đúng vậy.”

“Vậy có thể anh ấy là người rất gọn gàng, hoặc có thề ai đó đã lượm đi hết.”

Reese đi lại phía bàn làm việc. Ở đó lủng lẳng một sợi dây cáp, chẳng nối vào đâu cả. Ông đỡ sợi dây, hỏi. “Cái gì đây?”

Thám thử Brown đi ra. “Đây là dây dùng cho máy vi tính. Chắc chắn ở đây phải có chiếc máy đó, cũng có nghĩa là bản sao có thể đang ở đâu đây.”

“Chắc chúng đã mang cái máy đi, nhưng hẳn Lonergan đã giữ lại bản sao tư liệu của ông ấy. Chúng ta thử kiểm tra bên ngoài xem sao.”

Họ tìm thấy một cái điõa lưu cất trong chiếc cặp để ở xe hơi của Lonergan. Reese đưa cho Brown.

“Tôi muốn anh mang cái đĩa này về trụ sở. Có lẽ phải có mật lệnh mới mở được. Hãy nói Chris Colby xem thử. Anh ấy là chuyên gia đấy.”

Cánh cửa hé mở, Rita Lonergan bước vào, mặt tái nhợt vì đau khổ và kinh hãi. Cô đứng khựng lại khi thấy mấy người đàn ông ở đó.

“Bà là bà Lonergan?”

“Các anh là ai?”

“Thanh tra Nick Reese. Còn đây là thám tử Brown.”

Rita Lonergan nhìn quanh. “Đâu rồi...?”

“Chúng tôi đã chuyển thi thể chồng bà đi rồi, bà Lonergan ạ. Tôi xin thật vô cùng xin lỗi, tôi biết lúc này bà rất buồn nhưng tôi muốn hỏi bà mấy câu.”

Rita nhìn ông, đôi mắt bỗng trở nên sợ hãi. Reese chờ đợi phản ứng đó. Bà ấy sợ gì?

Tiếng Lonergan vang lên trong đầu Rita. “Anh đang thu tập tài liệu... Ý anh là những nhân vật cỡ chóp bu ấy. Câu chuyện thú vị nhất mà anh được tham gia vào.”

“Bà Lonergan?”

“Tôi... tôi không biết gì cả.”

“Bà không biết chồng bà đang viết về vụ gì sao?”

“Không, Frank không bao giờ nói với tôi về công việc của anh ấy.”

Rõ ràng là bà ta nói dối.

“Bà có nghĩ là ai đã có thể giết chồng mình không?”

Bà nhìn các ngăn kéo và cửa tủ bị mở tung. “Đây chắc là một vụ trộm.”

Reese và Brown nhìn nhau.

“Các ông làm ơn để tôi một mình được không? Đây quả là một việc khủng khiếp, quá sức chịu đựng của tôi.”

“Vâng, tất nhiên. Chúng tôi có thể giúp gì cho bà không?”

“Không. Chỉ cần... Chỉ cần các ông đi khỏi.”

“Chúng tôi sẽ trở lại.” Nick Reese khẳng định.

Khi thanh tra Reese về tới sở cảnh sát, ông gọi cho Matt Baker. “Tôi đang điều tra về vụ giết hại Frank Lonergan.” Reese nói. “Anh có thể nói cho tôi biết anh ấy đang theo vụ gì không?”

“Vâng. Frank đang theo vụ Chloe Houston.”

“Tôi hiểu rồi. Anh ấy có ghi lại gì không?”

“Không. Chúng tôi đang đợi bản báo cáo, thì...” Ông dừng lại.

“Được rồi. Cảm ơn anh Baker.”

“Nếu anh có tin gì, nhớ báo tôi biết.”

“Anh sẽ là người đầu tiên được biết.”

Reese khẳng định.

Sáng hôm sau, Dana Evans tới văn phòng Tom Hawkin. “Tôi muốn làm rõ về cái chết của Frank. Tôi tới gặp bà vợ góa của anh ấy đây.”

“Rất hay. Tôi sẽ tổ chức cho cô một nhóm quay phim.”

Trưa hôm đó, Dana và các đồng sự kéo đến nhà Frank Lonergan. Nàng bấm chuông cửa. Đây là loại phỏng vấn mà nàng ngại nhất. Thật là tồi tệ phải trưng lên TV hình ảnh về các nạn nhân của những tội ác khủng khiếp. Song nếu trốn tránh hoặïc thờ ơ trước những nỗi đau ấy thì dường như đối với nàng, còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần.

Cửa mở và Rita Lonergan đứng trước mặt Dana. “Chị cần...?”

“Tôi xin lỗi đã làm phiền bà, bà Lonergan. Tôi là Dana Evans, phóng viên của kênh truyền hình WTE. Chúng tôi muốn biết phản ứng của bà về...”

Rita Lonergan đờ người ra một lúc, rồi thét lên. “Các người là kẻ sát nhân.” Cô ta quay người chạy vào trong.

Dana nhìn người quay phim, ngạc nhiên. “Đợi ở đây một chút.” Nàng đi vào nhà và thấy Rita Lonergan đang ngồi trong phòng ngủ. “Bà Lonergan...”

“Đi ra! Cô đã giết chống tôi.”

Dana lúng túng. “Bà đang nói về chuyện gì vậy?”

“Tờ báo của cô đã cô đã giao cho anh ấy một công việc nguy hiểm. Không chỉ với anh ấy. Bởi vì anh ấy còn bắt tôi dọn về ở với mẹ, tức là cũng có thể nguy hiểm cả cho tôi. Có phải đúng là các người đã giết anh ấy không?”

Dana nhẹ nhàng, gần như thầm thì. “Vâng, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm. Bà có biết Frank đang theo vụ gì, viết về chuyện gì không?”

“Frank không nói cho tôi biết.” Rita gào lên. “Anh chỉ nói nó vô cùng nguy hiểm. Nói về ai đó có quyền hành rất cao. Nói về giải Pulitzer và về...” Cô gục xuốc, òa khóc.

Dana đi tới, choàng tay ôm lấy Rita. “Tôi xin lỗi. Chúng ta hãy giúp nhau đi. Frank còn nói gì nữa không?”

“Hết rồi . Anh chỉ khuyên tôi nên lánh đi. Rồi chở tôi ra ga. Rồi bảo sẽ đi gặp một nhân viên nào đó của khách sạn...”

“Khách sạn gì?”

“Monroe Arms.”

“Tôi không rõ vì sao cô ở đây, cô Evans.” Jeremy Robinson nói. “Lonergan hứa với tôi rằng nếu tôi hợp tác, thì anh ấy sẽ không để lộ tên khách sạn.”

“Ông Robinson, Lonergan đã chết. Tôi chỉ cần chút ít thông tin.”

Jeremy Robinson lắc đầu. “Tôi chẳng biết gì cả.”

“Ông đã nói gì với Lonergan?”

Robinson thở dài. “Ông ấy hỏi tôi địa chỉ của Carl Gorman, nhân viên ở đây. Tôi đã cho ông ấy biết.”

“Ông Lonergan có đến gặp anh ta không?”

“Tôi không rõ.”

“Tôi muốn biết địa chỉ đó.”

Jeremy nhìn nàng một lúc rồi lại thở dài: “Được thôi. Anh ta sống với chị gái.”

Sau vài phút, Dana đã có địa chỉ trong tay. Khi nàng vừa rời khách sạn, Robinson nhấc điện thoại lên và gọi đến Nhà Trắng.

Ông muốn biết vì sao họ lại quá quan tâm đến vụ này?

Chris Colby, chuyên gia máy tính, đi như chạy vào phòng thanh tra Reese, tay vung vẩy chiếc đĩa mềm, gần như run lên vì phấn khích.

“Cậu thu thập được cái gì vậy?” Thanh tra Reese hỏi. Chris Colby hít mội hơi dài. “Chuyện này sẽ làm anh bất ngờ đấy. Đây là dữ liệu của cái đĩa này.” Vừa nói Colby vừa nhét chiếc đĩa vào ổ não máy vi tính đặt trên bàn Reese.

Thanh tra Reese đọc và không tin nổi vào mắt mình nữa. “Lạy Đức Mẹ đồng trinh. Tôi phải cho đại úy Miller xem mới dược.”

Đọc xong, đại úy Otto Miller nhìn thanh tra Reese.

“Tôi... tôi chưa bao giờ... hình dung nổi những chuyện... kiểu như thế này.”

“Chưa từng có. Chính tôi cũng vậy. Ta sẽ làm gì với nó đây?”

“Tôi nghĩ ta phải chuyển nó tới bà Trưởng Lý liên bang Hoa Kỳ.” Đại úy Miller nói.

Họ cùng có mặt trong văn phòng của bà trưởng lý liên bang Barbara Gatlin.

Trong phòng còn có Giám Đốc cơ quan điều tra liên bang FBI Scott Brandon, cảnh sát trưởng Washington Dean Bergstrom, giám đốc cục tình báo trung ương CIA James Frisch và chánh án tòa án tối cao liên bang Edgar Graves.

Barbara Gatlin nói: “Tôi mời các vị tới đây bởi tôi cần lời khuyên của các vị.

Thẳng thắn mà nói, tôi không biết cách xử lý nào. Chúng ta gặp phải một tình huống độc nhất vô nhị. Frank Lonergan là phóng viên của tờ Washington Tribune, đã bị sát hại khi đang điều tra về cái chết của Chloe Houston. Tôi sẽ đọc cho các vị nghe bản sao từ chiếc đĩa mà cảnh sát đã tìm thấy trong xe hơi của Lonergan.” Bà nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay và đọc to:

“Tôi đã có lý do để tin rằng Tổng Thống Hoa Kỳ đã giết hại ít nhất 3 sinh mạng và liên quan đến 4 cái chết khác.”

“Sao cơ?” Scott Brandon thốt lên.

“Để tôi đọc tiếp.”

Tôi có được những thông tin sau từ nhiều nguồn khác nhau. Leslie Stewart, bà chủ của tờ Washington Tribune sẵn sàng thề rằng đã có lần Oliver Russell cố thuyết phục bà dùng một loại chất lỏng được gọi là chất gây ảo giác Ecstasy.

Khi Oliver Russell còn là thống đốc bang Kentucky; Lisa Burnette, nữ thư ký làm việc tại trụ sở Quốc Hội, dọa sẽ kiện ông vì tội quấy rối tình dục. Russell nói với đồng nghiệp ông sẽ đàm phán với cô ta. Hôm sau, người ta tìm thấy xác Lisa Burnette trên sông Kentucky. Cô chết vì dùng quá liều thuốc Ecstasy.

Vài năm sau, cô Miriam Friedland, thư ký của thống đốc Rusell được tìm thấy nằm bất tỉnh trong đêm trên chiếc ghế đá công viên. Cô bị hôn mê do sử dụng Ecstasy dạng lỏng. Cảnh sát chờ đợ cô tỉnh lại để hỏi xem ai là người đưa thuốc cho cô. Tổng thống Oliver Russell đã gọi điện đến bệnh viện và gợi ý cho các bác sĩ chấm dứt tình trạng hônmê của Miriam với lý do nhân đạo. Miriam Friedman qua đời vẫn trong tình trạng hôn mê như ngày vào viện.

Chloe Houston bị chết do dùng quá liều thuốc ảo giác Ecstasy. Tôi biết được, vào đên Chloe chết, có một cú phôn từ dãy phòng Đế Vương của khách sạn Monrroe Arms, nơi cô bé bị giết hại, tới nhà Trắng. Khi tôi kiểm tra bản lưu giữ các cuộc gọi của khách sạn thì tờ giấy ghi ngày hôm đó đã bị xé.

Người ta nói với tôi là tổng thống có cuộc họp tối hôm đó, nhưng tôi biết cuộc họp đã bị hủy bỏ. Và không ai biết đêm đó tổng thống đã ở đâu.

Paul Yerby bị bắt vì cảnh sát tình nghi cậu ta dính líu vào cái chết của Chloe Houston. Đại úy Otto Miller báo cáo cho Nhà Trắng biết nơi giam giữ Yerby. Sáng hôm sau, người ta phát hiện Yerby đã chết. Xét nghiệm cho thấy Yerby đã treo cổ bằng chính chiếc thắt lưng quần của mình. Nó xiết vào cổ cậu ta chặt đến mức phải dùng dao để cắt mới gỡ được ra. Nhưng chính tôi, khi xem xét số vật dụng còn lại của Yerby để ở đồn cảnh sát, thì thấy chiếc thắt lưng của câu ta vẫn còn đó, nguyên vẹn.

Qua một người bạn ở cục điều tra liên bang FBI tôi được biết, có một bức thư tống tiền đã giử tới Nhà Trắng. Tổng thống Russell yêu cầu FBI kiểm tra dấu vân tay. hầu hết bức thư đã bị tẩy xóa, nhưng nhờ có những phương tiện đặc biệt, FBI đã giải mã được bức thư.

Dấu tay trên lá thư là của Carl Gorman, nhân viên khách sạn Monroe Arms, có lẽ đây là người duy nhất biết được ai đã thuê dãy phòng đế vương, nơi cô bé Chloe bị giết. Gorman đang ở trại câu cá, nhưng tên anh ta đã bay tới tận Nhà trắng. Khi tôi đến khu trại, Gorman đã bị giết trong tình huống có vẻ như một vụ tai nạn.

Có quá nhiều mối liên hệ ngẫu nhiên về những cái chết này. Tôi vẫn tiếp tục điều tra, nhưng thú thật, tôi rất sợ. Nên tôi phải lưu lại đây những gì mình biết, phòng trường hợp tôi có gặp rủi ro nào đó, các vị còn có cơ sở để điều tra cho rõ ngọn ngành.”

“Lạy Chúa tôi,” James Frisch giám dốc CIA thốt lên, “thật... kinh khủng.”

“Không thể tin được.” Scott Brandon, giám đốc FBI thở dài.

Bà Trưởng lý Gatlin nói. “Lonergan tin điều đó. Có lẽ anh ấy bị giết để thông tin này không bị lộ ra ngoài.”

“Giờ chúng ta phải làm gì?” Chánh án Graves hỏi. “Làm sao bà có thể hỏi tống thống Hoa Kỳ rằng có phải ông đã giết tới 6 mạng dân Mỹ không?”

“Câu hỏi khá đấy. Buộc tội tổng thống sao? Bắt ngài ư? Bỏ tù ngài ư?”

“Trước khi làm bất cứ điều gì tôi nghĩ chúng ta sẽ phải giử bản sao này cho chính tổng thống, để ngài có cơ hội thanh minh.”

Mọi người ầm ừ ưng chịu.

“Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ xin giấy bắt tổng thống. Chỉ là để là để khi cần.”

Một trong số những người có mắt tronng phòng nghĩ bụng. Mình phải báo cho Peter Tager.

Peter Tager đặt điện thoại xuống và ngồi lặng đi rất lâu, suy tính cách xử lý thônng tin vừa nhận được. Rồi ông ta đi xuống phòng Deborah Kanner.

“Tôi phải gặp tổngthống.”

“Ngài đang bận họp. Ông có thể...”

“Tôi phải gặp ngài ngay, Deborah. Việc gấp đấy.”

Deborah nhấc máy điện thoại lên ấn nút: “Thưa tổng thống, xin lỗi vì đã cắt ngang. Ông Tager đang ở đây, ông ấy nói có việc cần gặp ngài.” Cô nghe một lát. “Cám ơn ngài,” rồi đặt máy xuống, cô quay sang Tager, “5 phút nữa.”

Năm phút sau, trong phòng riêng của tổng thống Russell.

“Có gì quan trọng vậy, Peter?” Tổng thống hỏi.

Tager hít một hơi . “Bà Trưởng Lý và FBI nghĩ rằng anh có liên quan đến 6 vụ giết người.”

Oliver mỉm cười. “Chỉ là chuyện đùa...”

“Đùa à? Họ đang tới đây. Họ nghĩ anh đã giết Chloe Houston và...”

Oliver tái mặt. “Gì cơ?”

“Tôi biết điều đó thật điên rồ. Từ những gì tôi được nghe, tất cả các chứng cứ đều không có cơ sở. Tôi chắc anh có thể giải thích được anh ở đâu vào cái đêm cô bé bị giết.”

Oliver lặng thinh. Peter Tager chờ đợi. “Oliver, anh có thể giải trình được không?”

Oliver nuốt nước bọt. “Không, tôi không thể.”

“Anh PHẢI giải thích được.”

Oliver khó khăn nói. “Peter, tôi cần ở một mình .”

Peter Tager gặp Nghị Sĩ Davis tại tòa nhà Quốc Hội.

“Có chuyện gì gấp thế, Peter?”

“Về... về Tổng thống.”

“Chuyện gì?”

“Bà Trưởng Lý và FBI nghĩ Oliver là kẻ giết người.”

Nghị sĩ Davis nhìn chằm chằm vào Tager. “Quỉ tha ma bắt hay sao mà anh nói vậy?”

“Họ buộc tội Oliver đã giết vô số người. Tôi biết được nhờ một người bạn làm trong FBI.”

Tager kể lại cho nghị sĩ Davis về thông tin vừa nhận được. Nghe Tager kể xong, nghị sĩ Davis chậm rãi hỏi: “Anh có biết điều đó nghĩa là gì không?”

“Có. thưa ngài. Có nghĩa là Oliver...”

“Oliver chó chết. Tôi đã mất nhiều năm đưa hắn tới chỗ tôi muốn. Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn. Tôi là người điều khiển, Peter ạ. Tôi có quyền lực. Tôi sẽ không để đồ ngu xuẩn đó làm mất quyền hành của tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm thế!”

“Tôi không biết ngài có thể...”

“Anh nói các chứng cứ đều không có cơ sở phải không?”

“Đúng vậy. Tôi được biết họ khó có thể chứng minh được. Nhưng tổng thống lại không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Bây giờ tổng thống ở đâu?”

“Trong phòng của ngài.”

“Tôi có tin tốt lành cho ngài đây.” Nghị sĩ Davis lẩm bẩm.

Nghị sĩ Davis đang đối mặt với Oliver trong phòng Tổng thống. “Tôi được biết có một số chuyện phiền phức, Oliver ạ. Tất nhiên tôi cho đó là chuyện vớ vẩn. Tôi không hiểu ai đó có thể nghĩ là anh...”

“Con đang nát óc ra đây. Con không làm gì sai cả, Todd ạ.”

“Tôi cũng nghĩ là anh không làm gì. Song để những ngờ vực đó xảy ra, dù chỉ là ngờ vực, liệu anh có thể tiên đoán được hậu quả của nó với chúng ta chứ?”

“Tất nhiên, nhưng...”

“Anh là người quan trọng, không thể để nó xảy ra, dù là nghi ngờ hay đồn đại. Chúng ta giữ vai trò kiểm soát thế giới. Anh quên rồi ư? Anh có định từ bỏ nó không?”

“Todd, con chẳng có tội gì hết. Con không giết ai. Cũng không liên quan tới cái chết nào.”

“Nhưng họ đang nghĩ là anh CÓ. Tôi còn được biết anh đã không tìm ra nổi bằng chứng ngoại phạm vào tối hôm cô bé Chloe Houston bị giết, có đúng khônng?”

Im lặng một lát. “Vâng.”

Nghị sĩ Davis cười. “Trí nhớ của anh bị sao vậy, con trai? Tối đó anh ở cùng tôi mà. Chúng ta đã ngồi cùng nhau suốt cả buổi tối.”

Oliver nhìn bố vợ, bối rối: “Gì ạ?”

“Ổn thôi. Tôi là chứng cớ ngoại phạm của anh. Không ai thẩm vấn tôi đâu. Không ai cả. Tôi sẽ cứu anh, Oliver ạ.”

Cả 2 im lặng một lúc lâu. Oliver nói. “Todd, cha muốn đổi lấy cái gì?”

Nghị sĩ Davis gật gù. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hội nghị Hòa Bình Trung Đông. Anh sẽ hoãn nó lại, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi có kế hoạch lớn đây. Chúng ta sẽ không để bất cứ chuyện gì làm hỏng kế hoạch đó.”

Oliver nói. “Con sẽ vẫn tiến hành Hội Nghị Hòa Bình.”

Nghị sĩ Davis nheo mắt. “Anh nói gì?”

“Con quyết định vẫn tiến hành. Cha thấy đấy, điều quan trọng không phải là vị tổng thống sẽ ngồi trên ghế của mình bao lâu, Todd ạ, mà là ông ta làm được gì khi giữ chức đó.”

Nghị sỉ Davis đỏ mặt. “Anh có biết mình đang là gì không?”

“Có.”

“Tôi lại nghĩ anh không biết. Bọn họ đang trên đường đến đây để buộc anh vào tội giết người đấy, Oliver. Rồi anh sẽ giải quyết những công việc chó chết của mình ở đâu, từ nhà tù à? Anh vừa ném cả cuộc đời mình đi đấy, thằng khờ ạ.”

Một giọng vang lên từ điện toại. “Thưa tổng thống, có mấy người muốn gặp ngài. Bà Trưởng Lý Gatlin, ông Brandon của FBI, ngài chánh án Graves, và...”

“Để họ vào.”

Nghị sĩ Davis cười gằn. “Đến hồi kết rồi đây, tổng thống. Tôi có lỗi nhiều với anh, Oliver ạ. Nhưng còn anh, anh có lỗi nhiều hơn với chính cuộc đời mình. Tôi sẽ hủy diệt anh.”

Cửa mở, bà Trưởng Lý Gatlin bước vào, theo sau là Brandon, Graves và Bergstrom.

Thẩn Phán Graves nói: “Chào Nghị Sĩ Davis...”

Todd Davis lặng lẽ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng. Barbara Gatlin đóng cửa lại. Bà tiến về phía trước.

“Thưa ngài tổng thống, thật ngại, nhưng tôi mong ngài sẽ hiểu. Chúng tôi phải hỏi ngài vài câu.”

Oliver nhìn thẳng. “Tôi đã được biết vì sao các vị đến đây. Tất nhiên tôi chẳng liên quan gì đến bất cứ cái chết nào.”

“Tôi chắc chắn rằng tất cả chúngtôi đều nhẹ nhõm khi nghe được điều này, thưa Tổng thống.” Scott Brandon nói: “Tôi cũng muốn nói với ngài rằng không ai trong chúng tôi thật sự tin là ngài có dính líu. Nhưng đã có lời tố cáo, chúng tôi không còn cách nào khác là phải điều tra.”

“Tôi hiểu.”

“Thưa tổng thống, ngài có thể nói cho chúng tôi biết tối hôm 15 tháng 10 ngài đã ở đâu không? Đó là buổi tối hôm Chloe Houston chết...”

Cả phòng im lặng.

“Thưa tổng thống?”

“Tôi xin lỗi . Tôi không thể.”

“Nhưng chắc chắn là ngài có nhớ ngài đã ở đâu hoặc làm gì vào tối hôm đó chứ?”

Im lặng.

“Thưa tổng thống?”

“Tôi, tôi không thể nghĩ ngay bây giờ được. Tôi mong các vị sẽ trở lại sau.”

“Bao lâu nữa?” Bergstrom hỏi.

“Tám giờ.”

Oliver nhìn họ đi khỏi rồi đứng dậy, bước chậm chạp đi sang phòng khách nhỏ có Jan đang làm việc ở đó. Bà ngẩng lên khi ông bước vào, ngạc nhiên trước vẻ khác lạ hiện rõ trên gương mặt ông.

Hít một hơi thật sâu, Oliver nói. “Jan, anh... anh phải thú nhận với em là...”

Nghị sĩ Davis đang trong cơn thịnh nộ. “Sao ta lại có thể ngu đến thế cơ chứ? Ta đã đánh giá sai, cất nhắc lầm người. Hắn ta đang cố tình phá hỏng mọi thứ mà ta đã hết lòng tạo dựng. Ta sẽ phải dạy cho hắn bài học dành cho những kẻ muốn phản bội ta.” Ông ngồi bên bàn một lúc lâu, quyết định mình sẽ phải làm gì. Rồi ông nhấc điện thoại lên, quay số.

“Cô Stewart, tôi còn nhớ cô đã nói với tôi, khi nào có gì mới thì gọi cho cô.”

“Vâng , tôi xin nghe, thưa nghị sĩ.”

“Hãy nói những gì tôi muốn trước đã. Kể từ đây, tâôi trông chờ toàn bộ vào sự giúp đỡ của tờ Washington Tribune: Tham gia chiến dịch, các bài xã luận, phỏng vấn...”

“Để tôi sẽ nhận được cái gì?” Leslie ngắt lời ông ta.

“Tổng thống Hoa kỳ. Bà Trưởng Lý vừa được cho phép bắt tổng thống vì liên quan đến vài vụ giết người.”

Có tiếng thở mạnh. “Ngài nói tiếp đi, nghị sĩ Davis.”

Leslie Stewart nói nhanh đến nỗi Matt Baker ù hết cả đầu. “Vì Chúa, hãy chậm thôi,” Ông chặn lại, “bà đang nói gì vậy?”

“Tổng thống của chúng ta! Chúng ta đã túm được ông ấy, Matt! Tôi vừa nói chuyện với Nghị sĩ Todd Davis. Chánh án tóa án Tối Cao, giám đốc CIA, giám đốc FBI và Trưởng Lý Hoa kỳ đang ở văn phòng tổng thống với lệnh bắt ông ta vì tội giết người. Có một đống bằng chứng chống lại tổng thống, Matt ạ. Ông ta lại không có chứng cứ ngoại phạm. Thật là chuyện giật gân của thế kỷ!”

“Bà không thể cho đăng lên cái tin ấy được.” Matt nói như ra lệnh.

Nàng nhìn ông đầy ngạc nhiên. “Ý ông là gì?”

“Leslie, chuyện này quá lớn, không quyết định vội vã được. Ý tôi là nó cần được kiểm tra đi kiểm tra lại.”

“Kiểm tra cho đến khi nó xuất hiện trên trang nhất của tờ Washinton Post chứ gì? Không, cám ơn ông. Tôi sẽ không để lỡ dịp này đâu.”

“Bà không thể buộc tội tổng thống đã giết người mà không có...”

Leslie cười. “Tôi sẽ không làm thế, Matt ạ. Những gì chúng ta làm là chỉ đưa ra một sự thật, rằng đã có lệnh bắt tổng thống. Thế là đủ để phá ông ấy.”

“Nghị sĩ Davis đã...”

... “Đã lật chính con rể mình. Ông ta tin là tổng thống có tội. Ông ta nói vậy với tôi.”

“Thế chưa đủ. Chúng ta sẽ xác minh thêm chút đã, rồi...”

“Với ai? Katherine Graham ư? Ông mất trí rồi à? Chúng ta sẽ cho ra luôn, hoặc chúng ta sẽ mất cơ hội này.”

“Tôi không thể để bà đăng lên mặt báo của bà cái tin động trời này mà không xác minh cẩn thận.”

“Thế ông định sẽ hỏi ai? Đây là tờ báo của tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn.”

Matt Baker đứng dậy.”Như vậy là vô trách nhiệm. Tôi sẽ không cho bất cứ phóng viên nào của tôi viết bài này.”

“Họ không phải viết đâu. Tự tôi sẽ viết.”

“Leslie, nếu bà làm thế, tôi sẽ đi. Vì chúa.”

“Không, ông không đi, Matt. Ông và tôi sẽ cùng nhau chia giải Pulitzer.” Nàng nhìn theo ông bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm. “Ông ấy sẽ quay lại.”

Leslie ấn nút nội đàm. “Gọi giúp tôi Zoltaire tới đây.”

Leslie nhìn Zoltaire, hỏi: “Tôi muốn biết về mình trong 24 giờ tới.”

“Được, thưa bà Stewart. Rất hân hạnh được phục vụ bà.” Zoltaire cầm lên quyển chiêm tinh học và mở ra. Ông xem xét, tính toán một lúc rồi trợn tròn mắt.

“Gì vậy?”

Zoltaire nhìn lên: “Tôi... điều gì đó rất quan trọng dường như sắp xảy ra.” Ông ta chỉ vào trang sách. “Bà nhìn này. Sao Hỏa sẽ cắt quỹ đạo sao Diêm vương của bà trong 3 ngày, tạo nên một khoảng trống nguy hiểm...”

“Không sao đâu,” Leslie sốt ruột. “Nói sang chuyện đuổi bắt ấy đi.”

Zoltaire chớp chớp mắt. “Cuộc đuổi bắt ư? À vâng!” Ông ta lại nhìn vào sách. “Một sự kiện lớn đang xảy ra. bà đã đi được nửa đường. Bà sắp nổi tiếng, thậm chí hơn cả bây giờ. bà Stewart. Cả thế giới sẽ biết tới bà.”

Trong lòng Leslie tràn ngập cảm giác hân hoan. Cả thế giới sắp biết đến nàng. Nàng sẽ có mặt tại buổi lễ trao thưởng, Người dẫn chương trình sẽ nói. “Và bây giờ, người nhận giải thưởng Putlizer của năm nay cho tác phẩm quan trọng nhất của báo chí, bà Leslie Stewart.” Mọi người sẽ đứng lên vỗ tay rầm rộ, những tiếng thung hô đến điếc tai.

“Bà Stewart...”

Leslie tỉnh khỏi cơn mơ.

“Bà hỏi gì nữa không?”

“Không, “ Leslie nói, “cám ơn ông, Zoltaire. Thế là đủ rồi.”

Tối hôm đó, khoảng 7 giờ, Leslie chăm chú đọc lại bản nháp của bài báo nàng vừa viết. Ngay cái tựa bài đã như một cú phát hỏa cho một cuộc chiến sinh tử. LỆNH BẮT TỔNG THỐNG RUSSELL VÌ TỘI GIẾT NGƯỜI. TỔNG THỐNG BỊ TRA HỎI TRONG CUỘC ĐIỀU TRA VỀ 6 CÁI CHẾT.

Leslie quyết định sẽ dùng tựa bài này rồi nói với Lyle Bannister, phó tổng biên tập Tribune. “In đi!” Nàng nói thêm. “Số lượng đặc biệt. Tôi muốn nó có mặt trên mọi đường phố Washington sau 1 giờ nữa, cùng thời điểm câu chuyện này được phát trên kênh truyền hình WTE.”

Lyle Bannister lưỡng lự. “Bà không nghĩ là Matt Baker nên xem qua nó à?”

“Tribune không phải là tờ báo của ông ấy. Nó là của tôi. In đi. Ngay bây giờ.”

“Vâng, thưa bà chủ.” Ông nhấc điện thoại và quay số. “Chúng ta sẽ cho thêm...”

Bảy giờ rưỡi. Barbara Gatlin, Trưởng Lý liên bang Hoa Kỳ cùng nhóm người có mặt bên bà cả ngày hôm nay, chuẩn bị lên xe quay lại Nhà Trắng.

Barbara Gatlin khó nhọc nói. “Tôi mong rằng không cần dùng đến nó. Chỉ là đề phòng thôi. Tôi có mang theo lệnh bắt Tổng thống...”

Đúng 8 giờ, thư ký của Oliver báo. “Bà Trưởng Lý Gatlin và những người đi cùng xin được gặp.”

“Để họ vào.”

Oliver nhìn từng người khi họ bước vào. Jan đứng cạnh, nắm chặt tay chồng.

Barbara Gatlin nói, “Giờ ngài đã chuẩn bị trả lời câu hỏi của chúng tôi chưa, thưa Tổng Thống?”

Oliver gật đầu. “Tôi sẵn sàng.”

“Thưa tổng thống, Chloe Houston có hẹn gặp ngài vào hôm 15 tháng 10 không?”

“Có cô bé có hẹn tôi.”

“Và ngài có gặp cô ấy không?”

“Không. Tôi phải hủy bỏ.”

Ngay trước 3 giờ có một cú điện thoại. ”Anh yêu, em đây mà. Em đang một mình đợi anh. Em đang thuê phòng ở Maryland. Em đang ngồi trong bồn, không mặc gì cả.”

“Chúng ta sẽ làm gì đó.”

“Bao giờ anh đi dược?”

“Anh sẽ tới đó trong một giờ nữa.”

Oliver nhìn vào cả nhóm. “Nếu những điều tôi sắp nói với quí vị đây là lọt ra ngoài, thì ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị tổng thống và mối quan hệ của nước Mỹ với các quốc gia khác. Tôi rất phân vân khi buộc phải xử xự thế này nhưng các vị đã không cho tôi được lựa chọn.”

Cả nhóm tò mò nhìn Oliver đi tới cánh cửa bên và mở ra. Sylva Picone bước vào.

“Đây là Sylva Picone, phu nhân ngài đại sứ Ý. Hôm 15 tháng 10 bà Picone và tôi đã cùng nhau tại một phòng thuê ở Maryland từ 4 giờ chiều cho tới tận 2 giờ sáng. Tôi hoàn toàn chẳng hay biết gì về cái chết của Chloe Houston hoặc về bất kỳ cái chết nào khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.