Ngày làm việc của Oliver lúc nào cũng bận rộn. Những cuộc tiếp đãi chính trị, những đạo luật mới phải thông qua, các cuộc họp và những cuộc phỏng vấn báo chí không ngừng diễn ra. Tờ State Journal ở Frankfort, tờ Herald-Leaders ở Lexington và tờ Louisvill Courier-Journal luôn dành cho anh những bài viết sinh động và đầy hoa mỹ. Oliver nổi danh là một Thống đốc làm việc hiệu quả. Anh được tôn trọng trong giới thượng lưu xã hội, và anh biết nguyên do của nó: Vì anh đã cưới con gái Nghị sĩ Todd Davis.
Oliver rất thích sống ở Frankfort. Đây là một thành phố đẹp và có bề dày lịch sử. Nó nằm trong một thung lũng được bao quanh bởi các ngọn đồi đầy cỏ xanh cảu Kentucky. Anh không biết sống ở Washington D.C sẽ như thế nào.
Những ngày bận rộn trải ra khắp tuần, và tuần trôi qua hết tháng, chẳng mấy chốc, Oliver đã ở năm cuối của nhiệm kỳ.
Oliver để Peter Tager làm thư ký báo chi cho mình. Đây là một sự lựa chọn tối ưu. Tager luôn làm vừa lòng giới báo chí, và với những giá trị đạo đức truyền thống, tao nhã như gia đình, tôn giáo mà ông thích nói đến, ông luôn đem lại cho những bữa tiệc một nội dung, một giá trị nào đó. Peter với một bên mắt mang băng đen giờ đây cũng nổi tiếng không kém gì Oliver.
Mỗi tháng ít nhất một lần, như chiếc đồng hồ luôn chạy đúng, Todd Davis lại bay về Frankfort để gặp Oliver.
Ông ta nói với Peter. "Ngày nào anh cũng phải coi xem Oliver có làm việc nghiêm chỉnh không nhé. Đừng để nó phí phạm thời gian vào những việc không đâu.
Vào một buổi tối lạnh lẽo của tháng mười, Oliver và Nghị sĩ Davis ngồi trong phòng đọc sách của anh. Hai người đàn ông cùng Jan vừa đi dự bữa tối tại nhà Gabriel về. Jan đã lên phòng riêng.
"Jan có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ, tôi cũng lấy làm hài lòng, Oliver ạ".
"Con luôn cố gắng để Jan được hạnh phúc, thưa cha".
Nghị sĩ Davis nhìn Oliver và tự hỏi không biết thằng con rể này dùng căn hộ riêng kia bao nhiêu lần trong một tuần. "Nó yêu anh lắm đấy, con trai ạ".
"Con cũng yêu cô ấy." Giọng Oliver nghe cũng khá thành thục.
Nghị sĩ Davis mỉm cười. "Tôi rất vui mừng khi nghe anh nói vậy. Con gái ta đang chuẩn bị để trang trí lại Nhà trắng đấy".
Tim Oliver như thắt lại. "Con xin lỗi".
"Ô hay, thế ta chưa nói với anh hay sao? Bắt đầu rồi đấy. Tên anh đang nổi trội ở Washington. Chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch tranh cử ngày mồng một của năm tới".
Oliver gần như sợ sệt khi hỏi câu tiếp theo. "Cha có thực sự nghĩ rằng con sẽ may mắn không, Todd?"
"Cái từ may mắn nghe có vẻ cờ bạc quá nhỉ, và tôi lại không chơi cờ bạc, anh ạ. Tôi không hơi đâu dính dáng vào cái gì không chắc chắn cả".
Oliver hít một hơi thật sâu. Anh có thể là người quan trọng nhất trên thế giới. "Con muốn cha biết con đã cảm động đến nhường nào trước những gì cha làm cho con, Todd ạ".
Ngài nghị sĩ vỗ vai anh, tỏ vẻ thân mật. "Đấy là việc người ta phải làm để giúp con mình, không đúng sao?"
Cái từ con rể không bao giờ nhạt phai trong đầu Oliver.
Davis nói thật khoan thai. "Bên cạnh đó, Oliver ạ, tôi rất thất vọng vì Hội đồng Lập pháp của bang anh đã thông qua luật thuế đánh vào thuốc lá"
"Khoản thu nhập đó sẽ bù vào chỗ thiếu hụt trong ngân sách về thuế và của bang và...
"Nhưng chắc là anh sẽ phủ quyết nó".
Oliver chằm chằm nhìn ông ta, không hiểu. "Phủ quyết nó ư?"
Ngài nghị sĩ tặng anh con rể Thống đốc một nụ cười rất khiêm nhường. "Oliver này, tôi muốn anh biết rằng nếu tôi có đề nghị anh chuyện đó thì cũng chẳng phải tôi nghĩ cho bản thân tôi. Có rất nhiều bạn bè tôi đã đầu tư những đồng tiền, mà họ phải khó nhọc lắm mới kiếm ra được, vào các đồn điền thuốc lá.
Và tôi không muốn thấy họ trơn vì cái thuế ấy của anh, anh có thấy không?"
Im lặng một lúc lâu.
"Anh có thấy không, Oliver?"
"Không", Oliver nói, "con thấy thế là không công bằng".
"Tôi công nhận. Tôi cũng thấy như vậy".
Oliver nói. "Con nghe nói cha đang định bán đồn điền thuốc lá, phải không ạ?"
Davis ngửng lên nhìn anh, vẻ ngạc nhiên. "Tại sao tôi lại muốn bán đồn điền thuốc lá của mình đi kia chứ?"
"Vì các công ty thuốc lá đang làm ăn thua lỗ, và..."
"Anh nói về nước Mỹ đấy, con rể ạ. Một đất nước có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới này. Chờ đến khi nào chiến dịch tranh cử của anh diễn ra ở Trung Quốc, châu Phi hay ấn độ nhé". Ông ta nhìn đồng hồ và đứng dậy. "Tôi phải quay vê Washington bây giờ, tôi còn có một cuộc họp ở đó".
"Chúc cha đi đường may mắn"
Nghị sĩ mỉm cười. "Cám ơn anh"
"Anh đến muộn nhé, anh yêu".
Hắn lao đến với cô. "Anh xin lỗi. Anh rất vui vì em chưa bắt đầu khi chưa có anh".
Cô ta mỉm cười. "Ôm em đi".
Hắn ôm cô vào lòng và siết chặt, thân thể mềm mại và ấm áp của cô làm người hắn nóng rực lên.
"Cởi quần áo đi anh, nhanh lên".
"Em có muốn cùng anh tới Washington D.C không?"
Miriam bật dậy. "Anh nghiêm túc đấy chứ?"
"Rất nghiêm túc. Có thể anh sẽ đến đó. Anh muốn có em ở bên anh.
"Nếu vợ anh phát hiện ra chuyện của chúng ta thì sao?"
"Cô ấy sẽ không biết đâu".
"Nhưng tại sao lại là Washington?"
"Anh không thể trả lời em câu hỏi đó lúc này tất cả những gì anh có thể nói bây giờ là mọi việc sẽ rất thú vị".
"Em sẽ đến bất cứ nơi nào mà anh muốn, chừng nào mà anh còn yêu em".
"Em biết là anh yêu em mà". Nhưng lời yêu thương buột ra thật dễ dàng, như mọi lần.
"Đến với em đi anh"
"Chờ anh một chút. Anh có cái này cho em" Hắn đứng dậy với lấy chiếc áo Jacket vắt trên chiếc ghế tựa. Và lôi trong túi ra một lọ nhỏ rồi đổ một ít chất lỏng trong đó ra ly.
"Thử đi em"
"Cái gì đấy anh?" Miriam hỏi.
"Em sẽ thích nó cho mà xem. Anh hứa đấy". Hắn ngửa cổ uống một nửa và đưa chỗ còn lại cho Miriam.
Miriam ngập ngừng, rồi làm một hơi hết sạch. Cô mỉm cười. "Không tồi".
"Nó sẽ khiến em thấy sung sướng hơn đấy".
"Ôi, em đã sung sướng lắm rồi. Lên giường đi anh".
Họ mê mải cuồng nhiệt, cho đến lúc Miriam chợt há hốc mồm và nói hổn hển. "Em... em không khoẻ". Cô ta bắt đầu quằn quại. "Em không thở được nữa". Mắt cô ta nhắm nghiền lại.
"Miriam". "Không có tiếng trả lời. "Miriam".
Cô ta nằm đó, không biết gì nữa.
Hắn đứng dậy và bắt đầu tính toán. Mình đã đưa thứ nước này cho hàng tá phụ nữ, nhưng mới chỉ một lần xảy ra sự cố. Mình phải cẩn thận mới được. Hắn đứng cạnh giường, nhìn xuống cô gái. Hắn thấy ngực cô vẫn phập phồng nhè nhẹ. Cô ta còn thở, lạy Chúa. Nhưng không thể để người ta thấy cô ta trong căn hộ này. Quá nguy hiểm đối với hắn. Hắn sẽ đặt cô ta ở đâu đó để người ta dễ tìm thấy và đưa vào bệnh viện. Hắn có thể tin rằng cô sẽ không nói ra hắn.
Hắn mất gần nửa tiếng để mặc quần áo cho Miriam và xóa đi dấu vết trong căn phòng. Hắn mở cửa và cẩn thận quan sát tứ phía rồi vác Miriam lên vai, đưa cô xuống tầng dưới và đặt cô vào ô tô. Gần nửa đêm, đường phố vắng tanh. Trời lất phất mưa. Hắn lái xe đến công viên Juniper Hill và khi chắc chắn là không ai nhìn thấy, hắn đưa Miriam ra khỏi xe, cẩn thận đặt cô lên một chiếc ghế đá. Hắn chẳng muốn để cô ở đó, nhưng không còn cách nào khác. Tương lai của hắn là tất cả.
Có một trạm điện thoại công cộng không xa chỗ đó. Hắn chạy tới và ấn số 911.
Jan vẫn thức đợi Oliver về. "Quá nửa đêm rồi. Điều gì khiến anh..."
"Anh xin lỗi, em yêu. Bọn anh đã có một cuộc tranh luận dài lê thê và chán ngắt về vấn đề ngân sách, và... mỗi người mỗi ý kiến khác nhau".
"Trông anh xanh quá," Jan nói, "anh chắc mệt lắm".
"Anh hơi mệt thật, em yêu ạ. "Oliver thừa nhận"
Cô mỉm cười vẻ gợi ý. Chúng mình lên giường đi?"
Anh hôn lên trán cô. "Anh thực sự cần một giấc ngủ. Cuộc họp tối nay đã đánh quỵ anh rồi".
Câu chuyện được đăng trên trang nhất của tờ Stale Journal ngay sáng hôm sau:
Thư ký của Thống đốc được tìm thấy bất tỉnh tại công viên
Vào hai giờ sáng nay, cảnh sát đã tìm thấy một phụ nữ bất tỉnh nhân sự, tên là Miriam Fried-land, đang nằm trên một ghế băng trong công viên dưới trời mưa. Cô đã được xe cứu thương đưa vào bệnh viện Memorial, tình trạng của cô còn đang là điều tranh cãi.
Khi Oliver đọc mẩu tin đó, Peter chạy sộc vào phòng anh, tay cũng đang cầm một tờ báo.
"Anh đọc chưa?"
"Rồi, kinh... kinh khủng quá. Báo chí đã gọi tới tấp sáng nay".
"Anh cho là chuyện gì đã xảy ra?" Peter hỏi.
Oliver lắc đầu. "Tôi không biết. Tôi vừa gọi điện đến bệnh viện. Cô ấy vẫn chưa hồi tỉnh. Họ đang tìm kiếm nguyên nhân của tình trạng này và sẽ cho tôi biết khi nào có kết quả".
Peter nhìn Oliver. "Tôi hy vọng rồi cô ấy sẽ ổn".
Leslie không được biết câu chuyện đó, nàng đang ở Brazil để mua một kênh truyền hình.
Điện thoại từ bệnh viện đến vào ngày hôm sau. "Thưa thống đốc, chúng tôi vừa kết thúc việc xét nghiệm. Miriam bị nhiễm chất Ecstasy. Cô ấy đã dùng nó ở dạng lỏng nên càng nguy hiểm hơn".
"Tình trạng Miriam bây giờ ra sao?"
"Chưa thể kết luận. Cô ấy vẫn đang hôn mê. Và có thể tỉnh dậy hoặc... ", anh ta ngập ngừng, "không bao giờ tỉnh dậy nữa".
"Làm ơn thông tin cho tôi nhé".
"Tất nhiên, thưa Thống đốc, chắc ngài lo lắng".
"Đúng vậy".
Oliver đang họp thì một cô thư ký bước vào.
"Xin lỗi ngài, có một cú điện thoại của ngài".
"Tôi đã bảo là không cắt ngang cuộc họp này cơ mà, Heather".
"Nghị sĩ Davis đang ở đầu dây bên kia ạ".
"ồ..."
Oliver quay lại phía cử toạ. "Xin lỗi các ngài sau vài phút chúng ta sẽ bàn tiếp".
Anh nhìn họ ra khỏi phòng. Khi cửa đã đóng lại, anh nhấc máy lên. "Cha ạ?"
"Oliver, có chuyện gì xảy ra với cô thư ký của con vậy?"
"Vâng, đúng là chuyện kinh khủng, con..."
"Kinh khủng như thế nào?"
"ý cha là gì ạ?"
"Anh biết tỏng ý tôi muốn hỏi gì".
"Todd, cha không nghĩ là... Con, con xin thề là con không biết chuyện gì xảy ra đâu".
"Ta hy vọng là vậy". Giọng nghị sĩ rắn lại. "Anh biết tiếng đồn bay đến Washington nhanh thế nào không, Oliver. Đó chỉ là một thành phố nhỏ của nước Mỹ. Chúng tôi không muốn có chuyện gì bất lợi xảy ra đối với anh. Chúng tôi đã sẵn sàng để chuyển chỗ cho anh rồi. Tôi rất, rất lấy làm phiền lòng nếu anh làm điều gì ngu ngốc".
"Xin thề với cha là con trong sạch".
"Hãy cố gắng mà giữ mình vậy".
"Vâng, con sẽ...", điện thoại đã đặt xuống.
Ta phải cẩn thận hơn. Không thể để bất cứ cái gì ngáng trở đường đi của mình. Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi với lấy chiếc điều khiển từ xa, bật ti vi. Đang có chương trình thời sự. Trên màn ảnh là cảnh một đường phố hoang tàn, mấy bức tường lỗ chỗ đạn.
Một phóng viên nữ, trẻ, đầy vẻ hấp dẫn, trang phục như một người lính, tay cầm micro và nói. "Cuộc tấn công được phỏng đoán đã diễn ra vào lúc nửa đêm ngày hôm sau, nhưng dù với bất cứ lý do gì, chúng ta cũng không thể lấy lại cảnh thanh bình của những ngôi làng đã bị tàn phá và làm sống lại sinh mạng của biết bao nhiêu người dân vô tội đã ngã xuống trong cuộc khủng bố tàn nhẫn này.
Máy quay cận cảnh Dana Evans, một phụ nữ trẻ trung, đáng yêu, sôi nổi trong chiếc áo jacket và đôi ủng lính. "Mọi người đang đói khát và mệt mỏi. Điều duy nhất họ cần lúc này là hoà bình. Liệu nó có đến không? Chỉ có thời gian mới trả lời được chúng ta. Đây là chương trình phóng sự của Dana Evans từ Sarajevo cho đài truyền hình WTE, Tập đoàn viễn thông Washington Tribune". Chương trình chuyển sang mục thương mại.
Dana Evans là một phóng viên thường trú tại nước ngoài của WTE. Nàng có riêng một mục thời sự vào tất cả mọi ngày, và Oliver cố gắng không để mất một chương nàng. Dana là một trong những phóng viên kiêm phát thanh viên nổi tiếng nhất hiện nay.
Cô ấy trông thật tuyệt vời, Oliver nghĩ như vậy không chỉ một lần. Làm thế quái nào mà một cô gái xinh xắn hấp dẫn như thế lại phải có mặt ở một nơi vĩ như lò lửa chiến tranh ấy nhỉ?