Kế Hoạch Mai Mối

Chương 34: Chương 34: Hổ cái trấn nhà




“Chị chỉ nói đúng một nửa thôi, chị gái ạ! Tôi không chỉ là thì hiện tại, mà còn là thì tương lai nữa…” Bà mối nói xong, cả phòng toàn gió lạnh.

Đồng chí vợ cũ nghe vậy thì cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào khẽ mở ra, hai hàng lông mày xinh đẹp muốn uốn cong mà không cong được, đôi mắt sáng chớp chớp, vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay là gì khác?

Bà mối đứng trước ghế so fa, khoanh tay nhìn cô vợ cũ, khí thế cũng không hề thua kém. Nhưng… không thể không thừa nhận, đồng chí vợ cũ này rất xinh đẹp. Dáng người mảnh mai, sống mũi cao, thẳng, đôi mắt xanh nhạt, mái tóc uốn lọn dài tới thắt lưng… Dù chỉ mặc áo khoác gió và đi giày da kiểu đơn giản, nhưng càng làm tôn lên dáng người cao ráo và làn da trắng ngần của chị ta.

Đáng hận nhất là, lúc này chị ta và Hạ Hà Tịch đang đứng cạnh nhau, tạo nên vẻ đẹp hoàn mĩ biết bao, như một đôi tình nhân bước ra từ trong tranh. Thấy vậy, bà mối thầm đưa tay đỡ trán. Vợ cũ cái gì chứ, đúng là rất hợp với định luật cái gì cũng có trong tiểu thuyết ngôn tình, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn có một gia đình rất hiển hách và…bệnh công chúa đáng ghét đúng không?

Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc im lặng một lát, đang định mở miệng nói tiếp để củng cố khí thế thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Hà Tịch, giọng nói lạnh lùng đáng sợ: “Nhìn đủ chưa hả?” Vừa nói xong thì cả bà mối và đồng chí vợ cũ như bừng tỉnh. Ừm…Hóa ra trên sân khấu còn có nam chính nữa.

Bà mối đảo mắt nhìn sắc mặt âm u của Hạ Hà Tịch, đôi mắt lấp lánh không biết đang ẩn chứa điều gì. Anh hạ giọng nói tiếp: “Cô đã gặp người ta rồi, giờ có thể đi được chưa?”

Hạ Hà Tịch nói xong chẳng đợi đối phương trả lời đã túm lấy kéo ra ngoài cửa. Đồng chí vợ cũ thấy vậy bèn giơ hai tay lên hô to: “Stop!Stop!” Trong lúc hai người co kéo, chân cô ta vấp phải thứ gì đó, loạng choạng suýt nữa thì nhào vào lòng Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch tiện tay ném cô ta lên sofa, cúi đầu nhìn mới phát hiện cạnh chân cô vợ cũ còn có một va li hành lí đặt chỉnh tề.

“Jamie, rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?” Hạ Hà Tịch nhìn người đang vùi trên sofa, nắm tay siết chặt. Tới đây đúng đêm tân hôn, là lời chúc của Jamie dành cho anh sao?

Nhnưg Jamie vẫn cười haha, không hề bận tâm, chớp đôi mắt sáng, lè lưỡi nói: “Chồng cũ à, em nghe nói anh kết hôn nên vượt ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng anh này. Vốn định cho anh surprise, nhưng mới nãy gọi điện thoại cho anh thì chẳng ai bắt máy, so…”

Người đẹp nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Em đành tới thẳng đây thôi. Ôi. giờ đã muộn thế này rồi, hai vợ chồng anh không thể vứt em ra ngoài được, em mà gặp chuyện gì thì hai người có chịu được không?”

Hạ Hà Tịch nghiến răng: “Ý cô là gì?”

Jamie đảo mắt gian xảo, cẩn thận nói: “Tối này em muốn ngủ ở đây.”

“Được!” Jamie vừa nói xong, bà mối đã lạnh lùng vỗ tay tán thành, rồi xoay người vào phòng ngủ.

“Nhóc…” Hạ Hà Tịch thấy vậy thì vội càng đuổi theo, nhưng chỉ được vài bước lại lui ra. Jamie nghiêng đầu nhìn thì thấy đằng sau Hạ Hà Tịch, bà mối đang ôm gối, lạnh lùng đi ra. Chi tiết sau đó, không cần đoán cũng biết, nhất định là “thì hiện tại” không chịu nổi sự xuất hiện của mình, không chịu ngủ chung với Hạ Hà Tịch? Để anh ấy đêm nay ngủ ở phòng làm việc?

Oa…Tuy khác với kết quả là cô vợ mới cưới tức tới nỗi xông ra khỏi nhà mình dự đoán một chút, nhưng cũng không tồi đâu…Jamie đang sung sướng tưởng tượng những chuyện sẽ diễn ra sau đó, sự thật lại là…

Bà mối ôm chăn gối thả một đống lên sofa, chỉ vào đồng chí vợ cũ, nói: “Được rồi, muốn ngủ nhờ à? Đêm nay cho chị mượn cái sofa này.”

Jamie ngạc nhiên: “What? Tôi ngủ ở sofa?” Tại sao nội dung vở kịch lại như thế?

Bà mối thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của vợ cũ, tâm trạng vô cùng vui vẻ, lắc đầu: “Đương nhiên rồi. À, đúng rồi. Quên không nhắc chị, sofa này chúng tôi mới mua, chị nhớ lúc ngủ đừng dùng sức quá đấy. Làm hư là chị phải đền đấy. Còn nữa, trời càng ngày càng lạnh, nhưng trong nhà chỉ có chăn mỏng dùng mùa hè thôi, nếu chị thấy lạnh thì…nhớ ôm chặt lấy mình nhé!”

Jamie há hốc miệng, cằm rơi thẳng xuống đất: “Ok, dù muốn ở nhờ thật, tôi có thể ngủ ở phòng dành cho khách chứ? Trong phòng chắc chắn có…” Jamie vừa nói vừa nhìn xem có bao nhiêu phòng dành cho khách. Ai ngờ bà chủ lại vô cùng dũng mãnh, đứng chắn ngay trước mặt Jamie, chống nạnh, lạnh lùng nói: “Đúng là phòng dành cho khách thật đấy, cũng đúng là có giường trống thật đấy, nhưng xin lỗi nhé, phòng dành cho khách cấm không cho người ngoài vào, đặc biệt là vợ – cũ!” Bà mối nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, mạnh mẽ tới nỗi đồng chí vợ cũ khoa chân múa tay, há miệng mấy lần mà không nói nên lời.

Tô Tiểu Mộc thấy vậy bèn nheo mắt cười duyên, mời: “Sofa hay khách sạn, tự chị chọn nhé.”

“…” Còn có thể chọn sao? Jamie khóc không ra nước mắt, ấm ức nhìn cái chăn, cuối cùng thì cũng biết sự lợi hại của “thì hiện tại”. Hóa ra, Sum không cười một cô vợ hiền, mà là…tìm một con cọp cái tới giữ nhà.

___________________Tôi là linh thú giữ nhà_________________

Kết quả không cần nói cũng biết, đồng chí vợ cũ bị đánh bại được Hạ Hà Tịch đưa tới khách sạn. Bà mối thì sao? Đương nhiên là ở lại trấn giữ trận địa.

Giải quyết được Jamie, trên đường về nhà, Hạ Hà Tịch đắn đo, không biết nên giải thích với vô vợ nhỏ của mình thế nào? Nhưng khi về đến nhà, Tô Tiểu Mộc đã ngủ mất rồi. Hạ Hà Tịch thở dài, nhắm mắt thầm nhủ: “Thôi kệ, cứ ngủ đã, sáng mai sẽ giải thích với cô ấy.”

Nhưng hôm sau, sự tình lại phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát nổi. Sáng sớm bà mối đã tỉnh dậy, làm tròn trách nhiệm của người vợ hiền, chuẩn bị bữa sáng, áo sơ mi của Hạ Hà Tịch được là phẳng phiu. Đôi vợ chồng trẻ cùng ăn bữa sáng một cách yên bình, cùng đi làm một cách yên bình…Tới khi Hạ Hà Tịch đưa cô tới công ty, thì không nhịn nổi nữa.

Thấy bà mối sắp xuống xe, Hạ Hà Tịch kéo cô lại, hỏi: “Em không có gì muốn nói sao?”

Bà mối chớp mắt: “Hả?”

Hạ Hà Tịch cười khổ, cô Hạ nhà anh là cao thủ số một trên phương diện giả ngốc. Thế nhưng, anh không muốn mới kết hôn mà đôi bên đã giận dỗi, xa cách chỉ vì những chuyện không đáng như thế. Hạ Hà Tịch nói: “Nhóc, Jamie đúng là vợ cũ của anh, sau khi bọn anh chia tay thì thỉnh thoảng cũng có liên lạc. Thứ Sáu tuần trước, cô ấy gọi điện cho anh. Anh kể chuyện chúng ta kết hôn cho cô ấy nghe, nhưng anh không ngờ cô ấy lại bay từ Đức qua đây để gặp em…” Còn chọn đúng ngày đặc biệt như thế, anh tin rằng chẳng có ai vui vẻ khi đêm tân hôn thấy vợ cũ của chồng tới ngủ nhờ. Thế nên giờ bà mối tỏ vẻ bình thường thế này càng khiến anh đau lòng.

Im lặng một hồi, Tô Tiểu Mộc mới nói: “Ừm…, thế nên, lúc chị ta gọi điện cho anh, anh thẳng tay quăng điện thoại đi chứ gì?”

Hạ Hà Tịch mím môi không đáp.

Tô Tiểu Mộc méo miệng: “Em đã nói mà, không biết điện thoại của ai mà làm anh giận ghê thế…”, còn chưa nói xong, bà mối đã ngẩng lên, mắt sáng lấp lánh, đột nhiên cao giọng nói như chẳng có chuyện gì: “Ôi trời! Em sắp muộn rồi! Không nói với anh nữa…” Nói xong, bà mối mở cửa xe quay đầu định đi, nhưng lại bị Hà Hà Tịch kéo trở lại.

Hà Hạ Tịch xiết chặt cánh tay cô, khiến cô bị đau.

Chân mày bà mối càng lúc càng cau lại, nhưng Hạ Hà Tịch vẫn không hề có ý định thả ra, không khí căng thẳng tràn ngập trong chiếc xe nhỏ hẹp. Mãi sau, bà mối mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình: “Hạ Hà Tịch, thả tay ra!”

Hạ Hà Tịch không buông, mà vươn tay khóa cửa xe lại. Bàn tay đang giữ lấy cô hơi thả lỏng để vẫn giữ được cô mà không làm cô đau. Hạ Hà Tịch hít một hơi thật sâu, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Nhóc, chúng ta phải nói chuyện, nói chuyện anh và Jamie…”

“Em không muốn nghe.” Không để Hạ Hà Tịch nói xong, bà mối đã ngắt lời anh. Ngưng lại mấy giây, bà mối mới nhìn vào mặt Hạ Hà Tịch run rẩy nói: “Trước khi kết hôn em đã nói rồi, em không muốn biết chuyện trước đây của anh, giờ cũng thế.”

Hạ Hà Tịch nghe vậy thì buông tay, thả bà mối ra, sắc mặt cũng dần bình tĩnh trở lại: “Tại sao không muốn biết? Vì em không quan tâm sao?”

“Ý anh là gì?”

Ý gì sao? Đây không phải là câu anh nên hỏi cô à? Vẻ thất vọng nhuốm lên đôi mắt Hạ Hà Tịch. Anh hít sâu, cố ép mình bình tĩnh lại, nhắm mắt, giọng khàn khàn nói: “Vợ cũ của chồng đột nhiên xuất hiện, không cô vợ bình thường nào có phản ứng như em cả.”

Bà mối buồn cười: “Thế anh mong em thế nào? Giống như những người phụ nữ khác ghen tuông? Khóc lóc? Làm loạn? Đòi thắt cổ?” Nói tới đây, bà mối cũng dần bực bội, nhìn Hà Hạ Tịch như nhìn quái vật. Anh là cái gì chứ? Vợ cũ tới nhà khiêu khích, mình rộng lượng bao dung là sai? Anh giận dỗi à?

Bà mối líu lưỡi: “Hạ Hà Tịch, rốt cuộc là ai đang cố tình gây sự, ai đang chơi trò giận dỗi vớ vẩn?”

Trong phút chốc, Hạ Hà Tịch siết chặt tay lái, mệt mỏi đến cùng cực.

Là em không gây sự, không chơi trò giận dỗi vớ vẩn, anh mới khó chịu đó, nhóc, em có hiểu không? Em cứ bình tĩnh, cứ dửng dưng như thế, như nhắc nhở anh, từ trước tới nay em không hề quan tâm tới anh. Chỉ là khi em gặp đúng thời điểm, đúng tâm trạng, đúng lúc em muốn tìm một người ở bên cạnh, nên em mới chọn anh, đúng không?

Trước đây, anh vẫn có thể tự an ủi mình, bà mối không hỏi chuyện trước kia là vì không muốn những thứ “đã từng” đảo lộn cuộc sống hiện tại. Nhưng giờ, Jamie đứng sờ sờ ở đây, thậm chí còn xuất hiện vào đêm tân hôn của hai người, thế mà bà mối cũng có thể coi như không biết. Anh nên nghĩ thế nào đây?

Hạ Hà Tịch gật đầu, thấp giọng nói: “Anh chỉ hỏi em một câu, có phải em đã biết chuyện Ninh Nhiên về nước, nên mới kết hôn với anh không?”

Tô Tiểu Mộc giật mình, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười: “Em sắp muộn tới nơi rồi, mở cửa!”

Hạ Hà Tịch không nói gì, chỉ hờ hững nhìn cô. Nhưng bà mối bị ánh mắt đó kích động, gần như hét lên: “Em bảo anh mở cửa ra!”

“Anh đoán đúng rồi phải không? Dù có gặp bạn em ở cục dân chính hay không, em cũng biết tin cậu ta về nước tổ chức đám cưới từ lâu rồi đúng không…?” Cũng phải, bọn họ quen nhau lâu như thế, bạn bè chung đâu chỉ có một hai người? Có phải vậy không… Hạ Hà Tịch cau mày, không dám nghĩ tiếp nữa.

Tô Tiểu Mộc không chờ Hạ hà Tịch nói xong đã tự mở cửa xe, bước xuống. Mới đi được hai bước thì quay lại, cúi người ép sát vào cửa kính xe, gằn từng chữ: “Nếu anh nghĩ như thế, em thấy hôm nay em không cần dọn hành lý sang nhà anh nữa. Anh có thể nhân cơ hội nay mà gặp gỡ Jamie.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.