Kế Hoạch Mai Mối

Chương 19: Chương 19: Truy sát anh tới góc bể chân trời




Bà mối và Ninh Nhiên là thanh mai trúc mã. Từ tiểu học tới đại học, từ nắm tay tới ôm nhau, từ bạn bè tới người yêu… dường như tất cả đều tự nhiên như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành, không cần cố gắng, cũng chẳng cần hình thức. Tới tận khi hai người chia xa, bà mối cũng chưa từng thấy Ninh Nhiên nói những câu như “anh thích em”. Nhưng khi ấy bà mối còn nhỏ, lại nhất mực tin rằng, cô sẽ nắm tay Ninh Nhiên cùng nhau bước vào tòa lâu đài hôn nhân trong sự chúc phúc của các anh, rồi cùng sống với nhau tới đầu bạc răng long.

Trong khoảng thời gian mười năm quen nhau, bốn năm yêu nhau, bà mối như nằm mơ, một giấc mơ dài, rất dài. Trong giấc mơ, cô yêu hết mình mà cũng hận hết mình. Để rồi, tỉnh dậy sau giấc mơ, cô mới phát hiện chẳng còn lại gì, kể cả… vệt nước mắt đã khô.

Thực ra, chuyện tình của hai người đã là chuyện xa xưa lắm rồi. Ninh Nhiên đi du học khi bà mối học năm thứ ba. Khi đó hai người hãy còn nồng nàn thắm thiết lắm, gọi điện thoại, xem webcam… Nhưng càng về sau, tất cả những điều tệ hại khi yêu xa đều hiển hiện ra hết.

Hai người nghi ngờ lẫn nhau, cãi nhau, chiến tranh lạnh… rồi đôi bên bắt đầu cảm thấy xa lạ. Bởi thế, bà mối cố gắng lần cuối cùng. Năm ấy, bà mối may mắn có tên trong danh sách trao đổi sinh viên gữa trường đại học của cô với một trường ở nước Ninh Nhiên đang học. Bà mối vốn không thích học hành, nhưng nghe được tin này thì vô cùng mừng rỡ, lập tức gọi điện báo cho người yêu ở bờ bên kia đại dương biết. Vậy mà Ninh Nhiên lại dội cho bà mối một xô nước lạnh.

Khi nghe bà mối nói có thể sẽ tới chỗ mình, Ninh Nhiên không những không vui, mà còn hoảng hốt, phân tích cho cô những điều không hay khi ra nước ngoài. Lúc ấy, bà mối ngồi trong kí túc xá không nói nổi một lời, chỉ im lặng nghe Ninh Nhiên nói hết, đột nhiên thấy buồn bực, hờ hững hỏi một câu: “Anh ở bên ấy có người khác rồi phải không?”

Ninh Nhiên ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi đột nhiên nổi giận, anh ta trách Tiểu Mộc không tin tưởng, trách cô đa nghi, rồi nặng nề cúp máy, từ đó… không liên lạc nữa.

Khoảng thời gian ấy, bà mối hoang mang, do dự. Cô nghĩ, có lẽ là mình thần kinh quá rồi, có lẽ mình thực sự hiểu nhầm. Tình cảm mười năm của cô và Ninh Nhiên còn có gì lay chuyển được? Sao anh ấy có thể không cần mình? Tạm thời không liên lạc được, cũng có thể là anh ấy nhất thời giận dỗi, sẽ không xảy ra chuyện gì không hay đâu. Dù anh ấy có ngang bướng đi chăng nữa, có thích bay nhảy đi chăng nữa nhưng sẽ có ngày anh ấy mỏi mệt, cần nghỉ ngơi như một đứa trẻ ham chơi, thế nên mình chỉ cần đứng trước cửa căn nhà gỗ nhỏ đợi đứa trẻ đã mệt mỏi rã rời trở về là được rồi.

Nhưng tin tức bà mối chờ đợi cuối cùng cũng tới, bạn bè nói cho cô biết, Hân cũng ở nước ngoài. Giờ Hân đang học cùng chuyên ngành ở cùng trường với Ninh Nhiên, hai người bọn họ vô cùng thân thiết. Hân, cái tên xa lạ nhưng quen thuộc, thậm chí tên đầy đủ của cô ta bà mối cũng không biết, cô chỉ biết cô gái này là bạn học cấp ba của Ninh Nhiên, đã từng là đối tượng anh ta yêu thầm.

Khi Ninh Nhiên mới bắt đầu yêu bà mối, không phải cô chưa từng thấy hoang mang. Cô sợ Ninh Nhiên chỉ coi mình là em gái, sợ Ninh Nhiên chỉ coi mình là cái bóng của Hân. Nhưng khi hai người đã ở bên nhau một thời gian, cô lại nghĩ, Hân chẳng qua là một giấc mơ khi Ninh Nhiên còn trẻ, mình mới là cuộc sống chân thực nhất của anh, có gì vượt qua được một cô gái đã thầm lặng ở bên mình mười năm cơ chứ? Một mối tình đi được đến cuối cùng thường là tự cảm hóa bản thân, còn đối phương thì đã thờ ơ, hờ hững từ lâu rồi. Thế nên khi bà mối cảm hóa bản thân, tin tưởng vào mối tình này thì Ninh Nhiên đã đuổi theo vị nữ thần trong mộng của anh ta ra tận nước ngoài. Sau khi được Hân chấp nhận, anh ta đã dứt khoát cắt đứt mối tình mười năm giữa hai người.

Tới lúc này, Tô Tiểu Mộc mới biết mình chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để an ủi khi Ninh Nhiên cô đơn…

Uống hết hai lon bia, chuyện về mối tình đầu của bà mối cũng đã kể xong. Vân vê lon bia rỗng trong tay, bà mối ngẩng mặt lên nói: “Thế mới nói tuổi trẻ nhẹ dạ, trước đây em luôn có lòng tin, dù anh ấy có thay đổi như thế nào, chỉ cần em xuất hiện, em có thể đưa anh ấy trở lại là chàng trai khi em mới quen, chỉ tiếc là, em đã sai. Em đánh giá quá cao bản thân mình…”

Hạ Hà Tịch cạn nốt lon bia trong tay mình, nhướn mày hỏi: “Thế sao? Hôm em đụng vào xe của anh là vì thấy cậu ta à?”

Bà mối gật đầu.

“Em muốn đuổi theo cậu ta…” Hạ Hà Tịch ngừng một lát, sau đó mới cẩn thận nói: “Hỏi cậu ta tại sao năm ấy lại bỏ em đi?”

Bà mối đang mở một lon bia khác, nghe thấy thế đột nhiên quay đầu lại, phá lên cười như nghe phải chuyện hài, cúi gập người lại, suýt nữa là lăn trên sàn nhà: “Này, này, anh xem phim truyền hình nhiều quá hả? Anh thấy em phải đuổi theo, ôm lấy anh ta khóc nức nở một trận, rồi nói cho anh ta biết bao năm qua em vẫn không quên được anh ta, vẫn đợi anh ta sao?”

Hạ Hà Tịch im lặng nhìn Tô Tiểu Mộc, không đáp. Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải, sao còn đặt tấm ảnh hai người chụp chung trong ví tiền như vật báu thế? Sao đột nhiên lại tức giận vì anh nhắc tới cậu ta khi ở bệnh viện? Hình như bà mối biết trong lòng con cáo họ Hạ kia nghĩ gì, lắc đầu nói: “Biết tại sao tới giờ em vẫn giữ tấm ảnh đó không? Vì em phát hiện, em sắp quên anh ta rồi…” Bà mối cười khổ, rồi nói tiếp: “Không lấy tấm ảnh nhắc nhở bản thân hết lần này tới lần khác, em sợ đến khi anh ta về nước, nếu tình cờ gặp anh ta trên đường em lại không nhận ra…” Nói tới đây, bà mối bỏ đi vẻ mặt buồn bã, láu lỉnh lè lưỡi với Hạ Hà Tịch, nói: “Nếu như thế, phải trả thù ra sao đây?”

Hạ Hà Tịch cau mày: “Trả thù, ý em là…”

Bà mối chắc chắn như đinh đóng cột: “Đúng thế, em nằm mơ cũng muốn đánh, đánh anh ta một trận tời bời hoa lá!”

“…” Đồng chí Hạ có vẻ không thích nghi được với việc nội dung bị đảo lộn như thế này, bia bị nghẹn ngay cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong. Kiểu tình cảm đau khổ, âu sầu của cô nhóc này, là để đợi đến kết cục cuối cùng, đánh cậu nhóc kia một trận tơi bời thế sao?

Bà mối không để tâm tới bộ mặt cứng ngắc của Hạ Hà Tịch, xếp những lon bia thành một hàng nghiêm chỉnh, cong môi lên, kết luận: “Thế nên anh xem, em và anh ta quen nhau mười năm mà có thể tới nông nỗi này, em vốn tưởng vì anh ta phản bội, em nhất định sẽ không quên được. Nhưng mới được mấy năm em đã quên mất khuôn mặt của anh ta rồi, đến mức phải nhìn ảnh để nhớ anh ta. Tình yêu… thứ gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ là thế… Cái chuyện đợi mười năm hận cả đời cũng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi, ha ha… Anh xem, em làm mối cho bao nhiêu người, những người hạnh phúc bên nhau ấy, bọn họ thực sự yêu nhau sao? Chẳng qua chỉ là tìm một nửa để sống cùng nhau dưới một mái nhà mà thôi… Thứ yêu đương này thật sự quá phiền phức, em không chơi được…”

Hơi men dần dần bốc lên, bà mối càng nói càng không rõ ràng, cuối cùng trở thành tiếng lẩm bẩm.

Hạ Hà Tịch thấy vậy chỉ còn biết lắc đầu bất lực, lại gần, vỗ vỗ lên mặt bà mối đang định nói gì đó thì thấy bà mối đã ngà ngà say đột nhiên đứng dậy, bực bội gạt tay anh ra, mắng: “Thật là… đừng nói nữa, phiền muốn chết. Hạ Hà Tịch, chẳng lẽ anh muốn nhận vai nam chính thứ hai trong ví tiền của em thế à?”

Câu cuối cùng của bà mối khiến con cáo họ Hạ dở khóc dở cười. Nhặt ví tiền ở cạnh cô lên rồi nhìn bức ảnh một chút, Hạ Hà Tịch nhếch môi. Không biết cảm giác bị bà mối đuổi giết tận chân trời góc bể… là như thế nào nhỉ? Ninh Nhiên ơi là Ninh Nhiên, sao tôi vẫn thấy cậu… thật may mắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.