Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Kuran Kaname

Chương 8: Chương 8




Shizuka nằm trong khu vườn hoa hồng đỏ của mình, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xám xịt. Đã 100 năm rồi, 100 năm, thời gian này không biết đã có bao nhiêu sinh mạng ngã xuống dưới chân cô, nhưng, cô không hối hận khi chọn con đường này, cô làm tất cả chỉ vì trả thù cho mẹ của mình, trong trí nhớ của mình, bà là một Vampire quý tộc tao nhã, xinh đẹp nhưng sắc sảo, luôn là người chịu nhiều đau khổ nhất trong cuộc hôn nhân với người đàn ông đó, ông ta, luôn xem mẹ cô như người phụ nữ sử dụng đơn giản chỉ để phát tiết, khi ông ta chán, sẽ ra ngoài, dự những buổi lễ sang trọng, và tìm một người phụ nữ khác phóng túng.

Và bây giờ, cô lại bị Kuran Kaname giam lỏng tại ngôi biệt thự này, hắn nói không muốn thấy cô rời bỏ hắn? Thật nực cười, bao nhiêu chuyện trong quá khứ cô đã giúp hắn nhiều đến như vậy, đổi lại, bây giờ cô mất tất cả!

50 năm trước -

”Shizuka! Ta biết rõ, em đang chuẩn bị một kế hoạch san bằng con người, nhưng, có lẽ, lúc đó em sẽ rời bỏ ta, chuẩn bị cho kế hoạch, ta là Đế vương, có nhiệm vụ phải giữ mọi thứ ở cục diện cân bằng, và em sẽ làm hỏng mọi thứ, ta không muốn điều đó sẽ xảy ra, trước đây, ta thường làm những việc ngu ngốc, tất cả cũng chỉ vì đánh lừa em, vào lúc đó, ta có thể tự do điều khiển mọi thứ mà không bị ai nghi ngờ.” - Kaname một bộ dáng thiếu niên xinh đẹp tà mị cao to, cao hơn Shizuka tận nửa cái đầu, nhìn xuống Shizuka cười lạnh.

Shizuka cảm thấy chưa bao giờ mình bị qua mặt đến vậy, nhưng ngẫm lại, cũng đúng thôi, hắn ta là Đế vương, là thủy tổ, cuộc sống đã trải qua mấy ngàn năm rồi, cô cùng lắm chỉ có một ngàn năm, có lẽ lần đó hắn chỉ tái sinh lại thôi, dĩ nhiên trí nhớ sẽ không bị mất, cũng chỉ có cô là ngu ngốc, hệt như bà ấy năm đó.

”Tôi có thể, về thăm mẹ của mình được không? Tôi, rất nhớ bà ấy.”

Kaname sẽ suy nghĩ, nếu hắn cho cô thời gian nhiều để về thăm bà ta, chắc chắn cô sẽ chạy trốn, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cô chỉ được phép thuộc về hắn, “Em có nửa ngày để về thăm mẹ mình.”

Nhận được sự đồng ý, cô lập tức biến mất khỏi căn biệt thự to lớn, để lại Kaname với khóe môi nhếch lên đầy cuồng vọng, ánh mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, “Em nghĩ lời ngụy biện đó sẽ thoát khỏi ta sao.”

Cô chỉ biết chạy, phải chạy thoát khỏi hắn, nhưng, tận sâu trong tâm hồn, lại nghĩ về người mẹ đáng thương của mình, cả một đời của bà ấy chỉ nguyện lo cho ông ta, nhưng ông ta lại không biết quý trọng, có lẽ giờ đây, bà ấy lại đang chịu cảnh ông ta dẫn phụ nữ về nhà phóng túng.

”Tôi sẽ hi sinh để thăm bà, bà đừng có chuyện gì xảy ra đó.”

Nói rồi, cô lập tức thay đổi hướng, cô phóng đi với tốc độ không một sinh vật nào có thể đuổi theo được.

Cùng lúc đó -

Một người đàn ông có mái tóc đen dài đến vai với một cặp mắt đỏ như máu, trông rất yêu mị, hắn ta đang nhe ra chiếc răng nanh trắng tuyết xinh đẹp, cắm phập vào cổ của một thiếu nữ tóc vàng, trông rất thưởng thụ mỹ vị do máu tươi mang lại. Nhưng dường như hắn ta cảm nhận được mùi hương hoa hồng nồng đậm cùng khí tức thuần chủng mạnh mẽ của cô, liền quay đầu lại nhìn cô, và hắn ta bật ra một tráng cười lớn, tỏ vẻ như quen biết cô từ rất lâu rồi.

”Ha ha ha, vị hôn phu của ta bây giờ càng lớn càng xinh đẹp, càng mỹ lệ hơn trước rồi, đến ta đây còn phải ngẩn người mà nhìn cô đó.” - Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với một cặp mắt nhiễm đục.

”Rido... Kuran Rido?!” - Cô khiếp sợ nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, hắn ta... kẻ đã mang lại biết bao nhiêu đau khổ cho cô trong quá khứ, tại sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn bị phong ấn rồi sao?

”Hôn phu xinh đẹp của ta, lại đây với ta nào.” - Rido dang rộng hai tay ra, một bộ dáng muốn cô nhào vào lòng hắn ôm ấp.

Biến đi! Trong đầu cô lập tức hiện ra câu này, nhưng, cô chưa phải là đối thủ của Kuran Rido, nếu bây giờ làm hắn ta tức giận thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Suy nghĩ đã thông suốt, cô lại gần hắn ta, có vẻ như tâm trạng hắn ta càng tốt hơn, vươn người ra kéo cô vào lòng.

”Nếu cô ngoan ngoãn, tôi sẽ yêu thương cô, tôi sẽ không để cô bỏ rơi tôi lần nữa!” - Hắn ta nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của cô, giọng nói thập phần sủng nịch, nhưng, trong lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo.

”Tôi hi vọng ngài không làm gì ở đây.” - Cô khẽ lấy tay ôm lấy hắn, để mặc cho hắn ta ôm chặt cô phóng lên một ngọn núi cao.

Hắn ta cười lớn, không trả lời cô, chú tâm vào việc ôm lấy cô phóng lên một ngọn núi cao trước mặt, khi đến nơi, hắn cũng không có buông cô ra, đổi lại tư thế thoải mái cho cô, ôm cô thật chặt. “Theo tôi nghĩ, nếu tôi có làm gì thì cô cũng chẳng chống lại được!”

”Tôi nghĩ ngài cũng hẳn phải biết, trong hàng trăm năm qua, tôi đã phải luyện tập để có được sức mạnh như thế nào?”

Kuran Rido cười nhẹ, không trả lời lại, lấy tay xoa nhẹ tóc cô, tham lam hít mùi hương hoa hồng nồng nàn không thay đổi của cô, trong lòng hắn, chỉ muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.