Edit + beta: Serien
________
Một bữa tiệc trải qua không kinh không hiểm, làm Thiệu Hiểu Khiếu cảnh giác vô ích.
Chuyện của Lâu Bằng chỉ có thể xem là rắc rối nhỏ, hắn vốn cho rằng phía sau sẽ còn có người dùng âm mưu quỷ kế làm hắn mất hết thể diện, nhưng hiện tại nhìn lại, hình như tất cả mọi thứ đều sóng yên biển lặng, mọi lo lắng của hắn đều vô ích.
Ô tô màu đen chạy theo hướng về nhà, vị trí phía sau chỉ có một mình Thiệu Hiểu Khiếu.
Ở bên cạnh hắn, đặt một chiếc valy màu bạc, bên trong là bộ đồ đã bán đấu giá.
Tay phải Thiệu Hiểu Khiếu đặt ở phía trên, thường thường gõ ngón tay lên, bên trong xe yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng gõ ngón tay.
“Thiệu tiên sinh, tới rồi.” Tài xế mở lời, ngay lập tức xuống xe đi đến cửa sau, đem cửa xe mở ra.
Thiệu Hiểu Khiếu xách valy đi xuống, sau khi nói cảm ơn liền đi vào trong.
Hiện tại đã là nửa đêm, cả căn biệt thự chìm trong yên tĩnh, Thiệu Hiểu Khiếu đi thẳng tới lầu hai, ngay lúc đi đến cửa phòng ngủ, bước chân không khỏi thả nhẹ xuống.
Chỉ thấy ở cạnh cửa,một thân hình nho nhỏ đang nằm ở đó.
Nhóc con ngủ đến ngon lành, hai tay hai chân ôm chặt gối bự,
Thiệu Hiểu Khiếu không suy nghĩ nhiều, đem valy chứa bộ đồ giá một trăm vạn để qua một bên, cúi xuống đem nhóc con không có bao nhiêu thịt bế lên, động tác rất nhẹ nhàng, đứng dậy chậm rãi đi vào phòng.
Có lẽ là đã làm cho nhóc con trong ngực giật mình, nhóc mơ mơ màng màng mở mắt, cũng mặc kệ có nhìn thấy rõ người hay không, liền nhỏ giọng lầu bầu lẩm bẩm: “Cha, con không tè……cùng cha ngủ.”
Thiệu Hiểu Khiếu vuốt vuốt tóc của nhóc, nhẹ giọng: “Được.”
Như là nháy mắt được vỗ về, Tông Tông đem đầu dựa vào lòng cha, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Thiệu Hiểu Khiếu đem nhóc con đặt trên giường, dưới ánh đèn ngủ, có thể nhìn rõ ràng bộ dáng của nhóc.
Thiệu Hiểu Khiếu vươn tay, nhẹ nhàng dùng tay nhéo nhéo mặt bánh bao của nhóc, đột nhiên phát hiện nhóc con cũng phải rất khó xem, gầy một chút, da vàng một chút, nhưng bộ dáng rất tốt.
Đặt biệt là mắt và môi, cực kì giống người đàn ông kia.
Chẳng qua rất rõ ràng, bộ dáng của nhóc con làm người yêu thích hơn một chút.
Đợi thêm một hồi nữa, Thiệu Hiểu Khiếu cũng đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cuối cùng là đem bộ quần áo toàn thân là ‘Phúc’ cởi xuống, ở trong bồn tắm ngâm.
Hắn phải chải vuốt thật kỹ chuyện hôm nay.
Sau chuyện ngày hôm nay, dù cho ông chú không thay đổi cái nhìn với hắn nhưng cũng sẽ không chán ghét hắn, có chuyện này đảm bảo, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không có việc gì, mà Lâu Bằng chính là một kẻ chuyên đi lừa người ngốc, Lâu Bằng hố hắn, hắn hố Lâu Bằng, hai bên đều đừng nghĩ chiếm được lợi ích gì.
Cũng như thế, trong một khoản thời gian ngắn, Lâu Bằng có ngu đi nữa, cũng không nhìn rõ hắn như lúc trước, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nói cách khác.
Hắn sẽ có một đoạn thời gian ngắn thoải mái không cần lo âu.
Cũng nên suy nghĩ về những ngày sau của hắn, phải suy xét thật kĩ mới được.
Nghĩ tới về sau, Thiệu Hiểu Khiếu cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hẳn, tiếp tục ngâm mười phút, sau đó đi ngủ cùng nhóc con.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới, Tông Tông cũng giống như không nghĩ tới.
Sáng ngày hôm sau, lại là một hồi lũ dâng.
Ngay cả đôi mắt vô cùng nhỏ bé đáng thương của Tông Tông, Thiệu Hiểu Khiếu thật sự không biết nên nói gì, nhóc con ngủ với hắn hai ngày, buổi sáng cả hai ngày đều gặp hiểm cảnh như này, hắn cảm thấy việc chia phòng ngủ thật sự rất cần thiết.
“Cha, con giặt chăn cho cha.” Hai tay nhỏ của Tông Tông lập tức túm lấy cái tấm chăn, trực tiếp che dấu chỗ bị ướt đi, giống như che dấu như vậy cha sẽ không nhìn đến.
“Con còn biết giặt chăn?”
Tông Tông vội vàng gật gật đầu, túm lấy chăn trong tay chà xát, ý bảo con làm được.
Thiệu Hiểu Khiếu có chút muốn cười, hắn nhưng tiếc sai xử nhóc con đi làm việc, cầm hai tay nhóc đưa đến nhà tắm xử lý sạch sẽ, liền đi xuống lầu ăn cơm sáng.
Trong bữa tiệc ngay hôm qua căn bản không ăn được cái gì, Thiệu Hiểu Khiếu đã sớm đói bụng, ăn một lồng sủi cảo hấp, còn nhét vào bụng thêm hai cái bánh quẩy, hắn uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: “Sao hôm nay ăn ít vậy?”
Thiệu Hiểu Khiếu ăn nhiều, Tông Tông ăn liền ít đi.
Chén cháo trước mặt gần như là không đụng đến, sủi cảo hấp cũng mới ăn được ba, bốn cái.
Hai cha con so sánh lên, khác biệt thật sự rất lớn.
Tông Tông nhìn cha lắc lắc đầu, cầm muỗng lên ăn cháo.
Thiệu Hiểu Khiếu chỉ cho rằng nhóc ăn uống không tốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, nói: “Đợi đến bữa tối cha làm đồ ăn ngon cho con, cho phép con đặt món, nói xem buổi tối con muốn ăn món gì?”
Tinh thần Tông Tông lập tức tốt lên, “Con có thể ăn bánh ngọt sao? Muốn thật nhiều thật nhiều bơ.”
Thiệu Hiểu Khiếu lắc đầu: “Bánh ngọt không phải là món ăn.”
Tông Tông có chút thất vọng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn mang theo sự vui vẻ, “Vậy cha quyết định đi, cha làm món nào cũng ngon hết.”
“Tuổi còn nhỏ mà miệng ngọt như vậy”. Thiệu Hiểu Khiếu nghe được đặc biệt thỏa mãn, hắn duỗi tay ước chừng to nhỏ, nói: “Xem con nói ngọt như vậy, buổi tối sẽ chuẩn bị bánh ngọt cho con sau bữa cơm, nhưng mà chỉ lớn chừng này thôi.”
Giống độ lớn của bàn tay như vậy, Tông Tông ăn hai ba miếng là có thể ăn xong, nhưng dù có nhỏ, bé vẫn cong khóe miệng cười đặc biệt vui vẻ.
Không những có bánh ngọt, cha còn khen bé nói ngọt, đây là là lần đầu tiên cha khen bé đó.
Hai cha con trong lúc nói chuyện, một người đi tới, trực tiếp ngồi ở ghế chủ vị.
Gần như là trong nháy mắt, âm thanh cười nói biến mất, hiện trường vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Thiệu Hiểu Khiếu nghiêng đầu nhìn người đàn ông, hắn không nhịn xuống được, nói: “Anh có biết cái gì đáng sợ nhất không?”
Lâu Dụ liếc hắn một cái, tiếp tục ăn sandwich.
Thiệu Hiểu Khiếu hoàn toàn không thèm để ý, hắn liền mở miệng: “Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.”
Trong lời nói có ám chỉ, người đàn ông ăn sandwich động tác ngẩn ra, chẳng qua thời gian ngẩn người thật sự rất rất ngắn, gần như không ai nhận ra, Lâu Dụ nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu quá rảnh, có thể đi tìm chuyện khác mà làm.”
Nói rõ ra là có ý đuổi người, Thiệu Hiểu Khiếu cợt nhả, “Tôi thật sự không có rảnh rỗi, anh đối ngoại tôi đối nội, tôi không phải là đang chăm sóc việc ăn uống cho con của chúng ta, lại đem con đưa đi nhà trẻ sao.”
Lâu Dụ đem ánh mắt chuyển qua một bên khác, vừa lúc Tông Tông đang nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ liền căng ra, đôi mắt mang đầy vẻ sợ hãi, y còn chưa kịp nói cái gì, Tông Tông liền vội vàng cúi đầu, không dám nhìn y.
Lâu Dụ thật ra có chút không hiểu, y chưa bao giờ nói lời tàn nhẫn với Tông Tông hay đánh chửi nhóc, nhưng đứa nhỏ này lại cực kỳ sợ hắn.
“Biết anh thông cảm cho tôi công việc nhiều, hay là hôm nay anh đưa nhóc con đi?”
“Cha!”
Tông Tông sốt ruột, bé không dám đi cùng với ba đâu, ba ba đặc biệt kỳ quái, chưa từng thấy ba ba cười lần nào.
“Nhóc con ngoan, cha đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, con ngoan ngoãn nghe lời, sẽ làm cho con cái bánh bự hơn một chút.” Thiệu Hiểu Khiếu dụ dỗ, hắn cũng không phải là lười biếng, mà là muốn cho hai ba con mặt lạnh này vui vẻ ở chung với nhau.
Nghĩ lại sau khi hắn đi rồi, có thể dựa vào bản lĩnh bán thịt heo làm giàu.
Nhưng còn nhóc con thì sao? Ba ba không đau, cha cũng không có, khẳng định mỗi ngày sống sẽ đặc biệt gian nan.
Chi bằng hiện tại có cơ hội hợp tác cho hai ba con bọn họ, làm cho bọn họ không còn xa lạ như trước kia nữa.
Mà ở Lâu Dụ bên này, liền cảm thấy có chút kỳ diệu.
Đưa con đi nhà trẻ, đây khẳng định là một lần trải nghiệm cực kỳ mới mẻ.
Đối với Tông Tông cũng như vậy, làm bé vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.
Thiệu Hiểu Khiếu vỗ vỗ tay, vui vẻ nói: “ Vậy chúng ta vui vẻ mà quyết đinh vậy đi, Lâu Dụ, anh tiện đường đưa con đi nhà trẻ, tôi đi siêu thị mua mua mua!”
Lâu Dụ cực kỳ bĩnh tĩnh, ăn xong sandwich, lại cầm khăn lên lau lau, mới nói: “Cũng vừa lúc, tôi thuận đường đưa cậu đi siêu thị luôn.”
“……hả?!” Thiệu Hiểu Khiếu đầy mặt mờ mịt, cố ý chuẩn bị cuộc hành trình cho hai ba con họ, mắc gì mang hắn theo?!”
________
Tác giả có lời muốn nói: Thú vui đào hố, chính là bạn đào một cái tui đào một cái, sau đó mọi người cùng nhau nhảy~~
________
Editor: Èo, chuyện là deadline dí tui ngập đầu rồi, muốn ná thở luôn, nên sẽ ra chương khá chậm, làm xong chương nào sẽ đăng chương đó, nhưng ít nhất 1 tuần vẫn được 2 chương nhé ♡(ӦvӦ。)