Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con

Chương 20: Chương 20




Edit + beta: Serien

________

Ngày hôm sau, Tô Tễ mang theo Thiệu Hiểu Khiếu đi lòng vòng trong thành phố.

Cửa hàng bọn họ không tính toán mở quá lớn, đều chọn theo khoảng 100 mét vuông, chủ yếu là có vài đoạn đường có chút khác nhau.

Hai người trước tiên là đi đến một cửa hàng ở trung tâm thành phố, lượng người rất nhiều, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, lúc trước cửa hàng này là một tiệm ăn, nếu bọn họ thuê nơi này, một ít thiết bị lưu lại cũng có thể tiếp tục dùng, trái lại có thể tiết kiệm một khoản tiền.

Tô Tễ đi vào cửa hàng, sự vừa lòng trên mặt liền chưa rơi xuống, đặc biệt vào thời điểm chủ tiệm tâng bốc, càng thường xuyên gật đầu phụ họa, nhìn dáng vẻ kia giống như hận không thể lập tức ký hợp đồng.

Dĩ nhiên quả thật là như thế.

Thiệu Hiểu Khiếu dưới ánh mắt bốc hỏa của chủ tiệm lôi Tô Tễ ra ngoài, hắn nói: “Cậu ngốc hả?”

Tô Tễ đem mắt kính có chút lệch đỡ lên, “Chỗ này có gì không tốt sao? Lượng người cậu cũng thấy rồi, đoạn đường, hoàn cảnh, thiết bị đều tốt, hơn nữa mở cửa hàng ở chỗ này thật sự rất thịnh vượng, nếu không nhân lúc còn sớm mà thuê thì sẽ bỏ lỡ mất.”

Thiệu Hiểu Khiếu chán chẳng buồn nói, hắn nỗ lực sắp xếp lại ngôn ngữ, cố gắng hết sức uyển chuyển nói với đối tác tương lai này: “Xin hỏi hiện tại cậu làm nghề gì?”

Tô Tễ chớp chớp mắt, tỏ ra có chút mơ hồ, không nói chi tiết chỉ nói: “Vẽ tranh đó.”

Thiệu Hiểu Khiếu gật đầu, hắn tiếp tục hỏi, “Tiền thuê chỗ này chắc là cậu biết nhỉ?”

Lần này đến lượt Tô Tễ gật đầu, cậu cảm thấy cái này có thể kham được.

Thiệu Hiểu Khiếu hết sức ôn hòa nói: “Mời cậu lấy mỗi mét vuông tiền thuê nhân cho diện tích của nó ra tổng tiền thuê cửa hàng.”

Lông mày dần dần cau lại, khuôn mặt Tô Tễ tái mét.

Tiền mỗi mét vuông hoàn toàn có thể chịu được, cớ gì sau khi tính cùng nhau, lại có thể cao như thế?!

Thiệu Hiểu Khiếu vừa lòng, hắn cong khóe môi tiếp tục nói: “Mời cậu nghĩ lại xem, nếu chúng ta mỗi ngày làm 200 cái bánh ngọt, lợi nhuận thu về gấp đôi, cậu cảm thấy sau khi trả tiền thuê cửa hàng thì chúng ta có thể kiếm được tiền sao?”. Ngôn Tình Hay

Khuôn mặt Tô tễ lại hồng trở lại, lông mày giãn ra, cậu chắc nịch trả lời: “Có thể.”

“Vậy cậu cảm thấy……” Thiệu Hiểu Khiếu tạm dừng một chút, ý cười trên khuôn mặt dần dần thu lại, biến thành ánh nhìn căm tức: “Chúng ta mỗi ngày có thể làm được 200 cái bánh ngọt sao? Hoặc là nói một mình tôi một ngày có thể làm được 200 cái bánh ngọt hả?!”

“……” Tô Tễ hoàn toàn héo.

Thiệu Hiểu Khiếu đập đập vai cậu, tính làm một cái an ủi: “Chúng ta đi chỗ tiếp theo đi.”

Tô Tễ không nói gì, theo sau rời đi.

Chỉ là hai người trước khi rời đi, đều nghiêng đầu nhìn cửa hàng kia.

Thật ra đối với Tô Tễ hay Thiệu Hiểu Khiếu mà nói, đây đều là lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc, một không có tiền một không có người, định sẵn chỉ có thể từ bỏ.

Tiếp theo 2 người lại đi qua 3 chỗ, có lẽ là chỗ đầu tiên quá tốt, mấy chỗ tiếp theo hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không hài lòng, chỉ có thể tạm thời chưa quyết định được.

“Vẫn còn hai chỗ nữa.” Tô Tễ hữu khí vô lực mà nói, cậu lần đầu tiên biết được đi tìm cửa hàng mà có thể mệt như vậy, hoàn toàn so với cậu thức đêm gấp rút vẽ còn mệt hơn.

“Chúng ta trước tiên đi ăn cái gì đó đi.” Thiệu Hiểu Khiếu ngồi trên ghế phụ, cũng nằm liệt thành một cục, hắn nói: “Tôi mời cậu.”

Tô Tễ nhìn hắn liếc một cái, Thiệu Hiểu Khiếu vui vẻ: “Cơm thì tôi vẫn có thể mời được.”

Cơm thì mời được, nhưng chỗ mời thì làm người khác có hơi giật mình.

Ngồi ở một hàng quán nhỏ, Tô Tễ vẫn luôn mím môi.

Thiệu Hiểu Khiếu đưa qua cho Tô Tễ một đôi đũa, nói: “Cậu sẽ không ghét bỏ ha? Chỗ này là cửa hàng tôi phải kiếm rất lâu trên mạng đó, khách tới đều khen, nếu hiện giờ không phải là thời gian ăn cơm, chúng ta còn phải đi xếp hàng kìa.”

Tô Tễ hừ nhẹ một tiếng, hắn cũng không phải ghét bỏ, mà là tiếc nuối không thể hung hăng làm thịt Thiệu Hiểu Khiếu một trận.

Thiệu Hiểu Khiếu chỉ ngón tay ra ngoài, hắn nói: “Biết chỗ này là chỗ nào không?”

“Xung quanh làng đại học.” Tô Tễ trả lời, vừa rồi dọc đường đi tới đây, nhìn đến không ít người trẻ tuổi chưa trải sự đời, mỗi người trên mặt đều tràn đầy nụ cười vô ưu vô lo.

Làm hắn có chút nhớ lại quá khứ.

Tô Tễ phân tâm nghĩ, thời gian đại học cậu làm cái gì? Ở cùng với người kia tự định chung thân, cho rằng tương lai sẽ là dáng vẻ mà bọn họ tưởng tượng, nhưng mà……

“Vậy cậu cảm thấy nơi này như thế nào?” Thiệu Hiểu Khiếu lại hỏi.

“Cậu dự định mở cửa hàng ở đây?” Lực chú ý của Tô Tễ quay trở về, cậu cẩn thận quan sát xung quanh, thật ra muốn nói thì hoàn cảnh xung quanh làng đại học cũng không phải rất tốt, hàng quán quá nhiều, hơn nữa đều là hàng quán lưu động, hoàn cảnh ồn ào không nói, đã vậy hương vị đồ ăn còn quyện lại một chỗ, cũng không phải rất dễ ngửi, cái này cùng tiệm bánh ngọt trong suy nghĩ của hắn hoàn toàn không giống nhau.

“Không phải ở đây, mà là bên cạnh.” Thiệu Hiểu Khiếu giải thích, cá nhân làng đại học là nơi có lượng người dày đặc, làm một tiệm đồ ăn giá cả bình dân nhất định sẽ phát đạt, có điều Thiệu Hiểu Khiếu không tính toán đem tiệm bánh ngọt phát triển theo hướng ổn định phát triển.

Hắn lấy điện thoại ra, mở bản đồ nói: “Cách đây hai con đường, là một dãy các cao ốc văn phòng, xung quanh có ba tòa cao ốc cao trên 50 tầng trở lên, cộng thêm bảy toàn cao khoảng 30 tầng, lớn lớn bé bé cộng vào, lượng người lui tới tuyệt đối sẽ không kém với khu ở trung tâm thành phố.”

Hơn nữa phần lớn dân văn phòng đều là phong cách người có tiền, mở một tiệm bánh ngọt là quá hợp lý.

Tô Tễ nghe cũng cảm thấy vừa lòng, nhưng cậu có chút không hiểu, “Vậy liên quan gì với chỗ này?”

“Hai con đường cậu biết có ý nghĩa gì không?” Thiệu Hiểu Khiếu giơ hai ngón tay lên rồi vẽ một vòng tròn lớn, hắn nói: “Nghĩa là chúng ta có thể đem toàn bộ làng đại học gánh lượng tiêu thụ của chúng ta.”

Người trẻ tuổi hiện này toàn mắc bệnh lười, vậy bọn họ chỉ cần thuê shipper là được.

Trên mạng app giao đồ ăn không ít, hai con đường có lẽ vượt ngoài khoảng cách giao hàng, nhưng hắn vẫn có thể chuyên môn mướn người bên ngoài vào giao, chỉ cần mở ra thị trường, thì khoảng cách xa gần đều không thành vấn đề.

Tô Tễ nghe nghiêm túc, cũng suy nghĩ thật nghiêm túc.

Cậu đột nhiên phát hiện, có lẽ sự tồn tại của cậu ở cửa hàng này chỉ là người đầu tư tài chính thôi, bởi vì những chuyện khác, cậu căn bản không có chu đáo như Thiệu Hiểu Khiếu, cậu gật gật đầu, nói: “Ok, chuyện này để cậu quyết định là được.”

Thiệu Hiểu Khiếu giục: “Vậy ăn nhanh lên, ăn xong còn đi xem có cửa hàng nào thích hợp không.”

Một bữa cơm hai người chỉ dùng có 15 phút để giải quyết xong, giống như trên mạng mà Thiệu Hiểu Khiếu đã tra, đồ ăn cực kỳ ngon, chỉ là lực chú ý của họ không đặt trên cái này, vội vội vàng vàng ăn xong, lập tức lái xe đi xung quanh cao ốc văn phòng cách hai con đường.

Có lẽ vận may của họ tới rồi, đi vòng vòng xung quanh không bao lâu, đã nhìn đến được một tòa cho thuê cửa hàng.

Cửa hàng so với kế hoạch của bọn họ to hơn một chút, có hai tầng, diện tích tổng cộng khoảng 156 mét vuông, vượt qua dự tính của bọn họ một nửa, có điều nó còn có một lợi thế lớn hơn.

Cái cửa hàng này lúc trước lúc trước buôn bán trà sữa, đồ uống lạnh, cũng để lại rất nhiều thiết bị mà họ cần.

Càng quan trọng hơn là, trang trí nơi này cực kỳ phá cách, nếu bọn họ thuê nó, sẽ tiết kiệm được một khoản trang hoàng lại, chỉ cần thay đổi một chút là có thể trực tiếp buôn bán.

Lần này không chỉ Tô Tễ mà ngay cả Thiệu Hiểu Khiếu cũng không do dự gì nhiều, lập tức ký một hợp đồng ba năm.

Chuyện tiền thuê không có liên quan đến Thiệu Hiểu Khiếu, trực tiếp để Tô Tễ đi bàn bạc, trong lúc trao đổi hắn lại cẩn thận tỉ mỉ đem cửa hàng quan sát một lượt, trong đầu đã có phương hướng thay đổi.

Từ chủ nhà kia xin một cây bút và một tờ giấy, ở trên xe lúc trở về, Thiệu Hiểu Khiếu đem ý tưởng trong đầu vẽ ra, sửa chữa một ít nhưng sẽ không lớn, cơ bản khoảng nửa tháng, là có thể trang hoàng xong.

Thiệu Hiểu Khiếu dành ra chút thời gian nói: “Tại tháng sau đi, cậu chọn ra một ngày tốt, xem như khai trương.”

Tô Tễ chuyển tay lái, cậu nói: “Vẫn là cậu chọn đi.”

Thiệu Hiểu Khiếu nháy mắt dừng động tác trên tay lại, hắn quay đầu nói với người lái xe: “Cậu biết không, ước mơ tương lai của tôi chỉ là một ông chủ ngồi đếm tiền thôi.”

Tô Tễ chờ hắn tiếp tục nói, kết quả đợi một hồi vẫn chưa thấy, liền nghiêng đầu nhìn qua: “Sau đó thì sao?”

Thiệu Hiểu Khiếu banh mặt: “Mà không phải là cậu ngồi đếm tiền, còn tôi thì bận đến nỗi quay như một con quay ấy.”

Tô Tễ lập tức không trụ được, nháy mắt cười ra tiếng.

Mà Thiệu Hiểu Khiếu cũng vậy, lớn tiếng nở nụ cười.

Có lẽ bởi vì điệp khúc tiếng cười này, làm khoảng cách hai người không còn xa như lúc trước nữa.

Lúc bọn họ đi về, cũng đúng lúc sắp đến thời gian bọn Tông Tông tan học, liền trực tiếp lái xe đến cửa nhà trẻ đợi.

Tô Tễ đem xe đỗ xong, liền đi tới bên cạnh hàng rào kế bên ngồi xổm xuống, hơi hơi liếc qua, nhìn đến tờ giấy trong tay Thiệu Hiểu Khiếu, có hơi một lời khó nói hết, “Cái này là sơ đồ cậu vẽ?”

Lái xe tới đây khoảng nửa tiếng, Tô Tễ không chú ý đến cũng biết Thiệu Hiểu Khiếu vẽ cực kỳ nghiêm túc, nhưng hiện tại vừa thấy, hoàn toàn chính là……

“Tâm hồn người nghệ sĩ, cậu không hiểu.” Thiệu Hiểu Khiếu chỉ vào một chỗ giải thích cho cậu: “Cậu xem chỗ này, chúng ta đặt hai cái ghế dài, một bên có tường che, một bên có giàn hoa ngăn lại, một đôi người yêu đi vào bên trong cũng không sợ bị quấy rầy.”

“Lại ở trong góc này đào rỗng, thông từ tầng 2 xuống tầng 1, không cần không gian quá lớn, chúng ta đặt một cái cầu tuột xoay tròn, chuyên môn cho các bé vui chơi, đặc biệt là nhóc con nhà tôi và nhóc béo nhà cậu khẳng định rất thích.”

“Cuối cùng mấy bộ bàn ghế của bọn họ tôi tính toán bỏ hết, dù sao các góc cũng có chút mài mòn, sớm hay muộn cũng phải đổi không bằng đổi sớm một chút luôn, bàn ghế mới tôi dự tính sẽ sử dụng gam màu lạnh.”

Tô Tễ nói: “Có phải quá lạnh hay không?”

Tiệm bán bánh ngọt, mặt kệ là nghĩa đen hay nghĩa bóng, thì chữ ‘ngọt’ làm chủ, gam màu quá lạnh sẽ luôn có cảm giác không tốt.”

Thiệu Hiểu Khiếu lắc đầu, cong môi nở một nụ cười quỷ dị: “Cậu đừng quên, chúng ta còn có tường.

Tác dụng của tường khá lớn, muốn thêm một ít tranh vẽ trên đó để làm nổi bật toàn bộ cửa hàng, hoàn toàn rất đơn giản, hơn nữa trong đầu hắn đã có ý tưởng cho nội dung của bức tranh tường, tuyệt đối sẽ làm người khác kinh ngạc cảm thán.

“Lúc trước cậu nói biết vẽ tranh, vẽ phong cách gì? Có thể vẽ tranh trường không?” Thiệu Hiểu Khiếu hỏi.

Tô Tễ có chút không được tự nhiên, cậu nghiêng nghiêng đầu, “Không biết, tôi không biết loại đó.”

“Một chút cũng không biết? Thật ra không khó, nếu không cậu thử một chút, vẽ theo phong cách của cậu đều được.” Thiệu Hiểu Khiếu có hơi tiếc nuối, hắn tiếp tục nói: “Cậu nghĩ lại xem, mọi người vào trong tiệm liếc mắt một cái có thể thấy tranh cậu vẽ, có phải đặc biệt có cảm giác thành tựu hay không?”

Tô Tễ híp mắt tưởng tượng ra, trên tường của mặt tiền cửa hàng đều là tác phẩm của cậu, còn là phong cách cậu quen thuộc nhất, lập tức chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, hoàn toàn không có cảm giác thành tựu!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Hai thụ thu hút nhau? Đó không có khả năng!!! Đây là CP tà giáo, mọi người ngàn vạn lần không được ship!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.