Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 23: Chương 23: Khánh Lâm ~




Bố tôi luôn cho rằng, ở Mỹ tôi sẽ có điều kiện tốt nhất để phát triển bản thân. Nhưng tôi lại không thích sự phức tạp ở đó, tôi muốn về Việt Nam, quê hương thứ hai của tôi và cũng là nơi mẹ tôi yên nghỉ. Lúc bé, gia đình tôi sống ở Việt Nam. Sau khi mẹ tôi mất, bố và tôi chuyển sang Mỹ. Có lẽ sinh ra ở Việt Nam nên tôi có cảm giác dường như mình thuộc về nơi này. Bằng mọi cách có thể, tôi đã thuyết phục thành công bố mình cho tôi về Việt Nam.

Lúc mới về nước, mọi thứ với tôi còn khá lạ lẫm. Có lần, khi đang đứng ở ban công ngắm cảnh vật, tôi bỗng nhìn thấy một đứa con gái ngồi dựa vào cổng nhà bên cạnh và ngủ. Hẳn là ngủ cơ đấy. Sao lại có đứa con gái tuỳ ý như vậy cơ chứ. Tôi nảy ra ý định trêu chọc cô ấy một chút.

Dù cũng đoán rằng cô ấy chắc chẳng phải hiền lành gì nhưng cô ấy đanh đá hơn tôi tưởng. Sự hiếu thắng của một thằng con trai khiến cho tôi càng muốn trêu chọc. Rồi sau đó nữa, chắc hẳn mọi người cũng biết rồi đấy, tôi bị chửi một trận tơi bời.

Ngay từ đầu, tôi định học lớp chuyên Anh vì đây là sở trường. Hồi ở bên Mỹ tôi còn sử dụng tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt ấy chứ.

- Cái đứa bên cạnh nhà mình ấy. Bằng tuổi anh đúng không?

- Vầng. - thằng Bun uể oải nằm bịch xuống giường.

- Lớp nào vậy?

- Toánnnn.

- À.

Toán à? Hay tôi cũng học lớp toán nhỉ? Cũng coi như là có chút quen sơ sơ một người. Dù sao thì vẫn tốt hơn một lớp toàn người xa lạ.

- Khoan. Đừng có nói là anh thích chị Thy đấy nhá! Nhanh vậy?

Thằng nhóc này! Đang ngủ mà bật dậy. Có cần quá khích vậy không?

- Anh hỏi cho biết thôi. Hàng xóm với nhau.

Một lần nữa nó hỏi loạn lên khi biết tôi học lớp toán.

- Jack. Chẳng phải anh nói chỉ hỏi cho biết thôi sao?

- Ừ. Thì đúng là thế mà.

- Thế còn vụ đổi ý định sang học lớp toán thì sao? Trùng hợp đến như vậy?

- Thì nếu học lớp chuyên anh thì sẽ phải học nâng cao môn văn nữa. Tiếng Việt của anh không tốt lắm.

Tôi cũng chẳng biết lý do thực sự là gì nữa. Chỉ biết rằng bỗng nhiên đặc biệt thích toán.

Cô ấy thích một đàn anh khoá trên, đáng tiếc anh ta đã có bạn gái. Không ngờ cô ấy lại dám to gan đi phá đám buổi hẹn hò của người ta, còn bỏ thuốc cô bạn gái anh ta nữa chứ. Nên nói thế nào nhỉ? Thật khó tưởng tượng. Rất cá tính, đến mức cá biệt. Và rồi tôi lại bị cuốn vào mấy trò nghịch ngợm phá hoại người khác của cô ấy nữa. Cô ấy thuộc tuýt người "Trẻ không nương, già không tha". Cô ấy không thích trẻ con cho lắm. Tôi thường thấy những cô gái rất quý mến trẻ con, dù có không thích cũng luôn tỏ ra là mình thích. Nhưng cô ấy lại không như vậy.

Cô ấy luôn cho rằng mình rất thông minh. Nhưng thực ra cô ấy cũng rất dễ lừa. Cô ấy không chỉ xấu tính mà còn rất tham ăn. Nhưng giây phút nhìn thấy cô ây khóc, tôi đã nghĩ rằng từ giờ sẽ làm cô ấy luôn cười. Vì cô ấy khóc nhìn rất xấu xí.

Ngồi bên em mà tim bối rối thời gian ơi đừng trôi nhanh quá,

Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em.

Một ngày đông lạnh của hơn một năm sau, lúc này chúng tôi đều đã học đại học. Không quá sớm cũng không quá muộn đâu nhỉ? Tôi định sẽ bày tỏ tình cảm của mình. Tôi hẹn cô ấy đến nhưng đã dạo vòng quanh hồ mấy vòng rồi mà tôi vẫn chưa dám mở lời. Nội tâm tôi cũng đấu tranh dữ dội lắm chứ. Nếu cô ấy từ chối thì sao? Liệu mối quan hệ có thể tự nhiên như trước? Không! Mình đẹp trai thế này cơ mà? Từ chối là từ chối thế nào?

- Này! Tao có chuyện muốn nói. - cô ấy lại là người lên tiếng trước.

- Ừ. Nói đi.

- Tao muốn con tao sau này có quốc tịch Mỹ.

- ??

Không phải chứ? Cô ấy định đi lấy chồng đấy à?

- Ý tao là...là...tao muốn mày làm bạn trai tao. Đồng ý hay muốn xuống hồ?

-...

Cô ấy rất đáng yêu phải không? Nhưng tôi lại muốn trêu chọc cô ấy một chút.

- Không...

Chưa kịp nói hết câu tôi đã bị cô ấy đẩy xuống hồ thật. Độc ác thật đấy! Trời lạnh như thế này mà cô ấy nỡ lòng nào đẩy tôi xuống hồ rồi ngúng ngẩy bỏ đi. Tôi nhận ra rằng không nên chọc giận những người nói là làm như cô ấy.

Sau khi tắm gội và lau khô tóc, tôi với lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy.

"Ai ghét mày, tao sẽ ghét người đấy. Mày ghét ai, tao sẽ ghét người đấy. Ai thích mày, tao sẽ ghét người đấy. Mày thích ai tao cũng ghét người đấy. Chỉ cần người có liên quan đến mày tao đều ghét."

Một tin nhắn chứa đầy ngụ ý như vậy mà ai ngờ tôi lại nhận được tin nhắn trả lời vỏn vẻn ba chữ "Kệ mẹ mày". Liệu có phải cô ấy ngốc quá mưc quy định không?

"Vì tao cũng thích mày. Anh không muốn làm bạn trai em. Anh muốn em làm bạn gái anh. Lần sau nghe hết câu rồi làm gì thì làm nhé! Mang thuốc cảm sang đây đi."

~ End ~

Cái kết như vậy có làm hài lòng mọi người không? ^_^ Có ai hóng ngoại truyện 2 không để mình còn viết thêm? :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.