Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 76: Chương 76




Đúng như lời hứa của mình, Vi Khiết dẫn em trai bảo bối đi ăn. Tất nhiên, Cố Mặc bất đắc dĩ trở thành tài xế cho chị em nhà họ, không vui vẻ gì nhưng ai bảo bạn gái anh là pháp bảo, không chiều không được.

“A Viên, đây là bạn trai chị“. Cô nàng Đường tự hào giới thiệu người tài xế đang lái xe kia

“Ồ, chào anh rể, em tên Đường Viên“. cậu tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên nhưng nhanh chóng giới thiệu mình, cậu không ngờ mới mấy tháng không gặp chị gái hiền lành, nhút nhát của mình đã kiếm được mối, càng không ngờ rằng chị lại đến đây với thêm một người nữa

Mặc cho hai chị em tíu tít với nhau, Cố Mặc vẫn thực sự không thích cô thân thiết với ai như vậy, trông kìa cười thật tươi, chói mắt quá. Chị em ruột thì đã sao? Bằng anh ư?

Cố Mặc không nói thừa nói thiếu ngoài chữ: “ừm” rồi lạnh lùng lái xe, ôm một bụng khó chịu đợi hết ngày về tìm cô xử lý.

Đường Viên thấy bạn trai chị gái không phải dạng thích nói nhiều, liền quay sang thì thầm hỏi chị:

“chị, anh ấy thực lạnh lùng, có khi nào rất hay ăn hiếp chị không?”

Vi Khiết: “chị giống người hay bị người ta ăn hiếp sao?”

Đường Viên: “Giống”

“nhóc con, lo quản tốt việc của em đi. Chị gái em cực kì men, cực kì giỏi, ok?”

“Là cực kì không phải nữ nhân mới đúng“. Cố Mặc lên tiếng bổ sung cho lời nói nghĩa cử của bạn gái, quả thực anh là một người mang chủ hướng ý kiến khá nhiều, sai phạm của cô nhóc anh không nhịn được mà châm ngòi trêu

“Ầu, chị thay đổi nhiều thật luôn“. Đường Viên ngơ ngác thế nhưng vẫn cứ gật đầu theo, thật ra cậu cũng thấy chị cậu sau một mùa hè liền khác đi rất nhiều, vẫn là chị nhưng từ cách ăn mặc, cử chỉ, tính cách, có chút gì đó không đúng. Chị gái cậu lúc trước luôn lãnh đạm, nhẹ nhàng nói khó nghe ra chính là nhàm chán. Còn bây giờ Vi Khiết thật sự sôi nổi, hoạt bát và hay cười hơn chị trước kia nhiều. Cách ăn mặc cũng phối hợp thanh túy hơn nữa. Mặc kệ điều này thì con người vẫn luôn phải thay đổi, có khi chị gái cậu đã tìm được mục tiêu chính để thay đổi rồi.

“Yên tâm đi, dù chị có thay đổi nhiều hơn nữa cũng sẽ chỉ hướng tới tương lai và em thôi“. Vi Khiết cười xoa đầu nhìn em trai, vô thức phát ra câu nói trách nhiệm khiến cho chính cô gái 19 tuổi bấy giờ ngẫm lại cũng phải cảm thấy bất ngờ

Xe của Cố Mặc nhanh chóng đưa hai chị em đến nhà hàng thịt bò nổi tiếng bậc nhất thành phố Đông Thành. Vi Khiết xuống xe nhìn biển hiệu thì trong lòng có chút ấm áp xâm chiếm bất ngờ. Cô đã từng bảo mà, Cố Mặc không giống như vẻ bề ngoài của mình, anh ít nói nhưng bất cứ hành động nào anh làm đều mang đến ý nghĩa nhất định. Ví dụ như hôm nay, cô chưa từng nói sẽ nhờ anh cùng đi đến chỗ Đường viên, cũng chưa từng bảo anh rằng Tiểu Viên thích ăn thịt bò. Mọi thứ hết thẩy anh đều nắm quyền chủ động trước ý nghĩ của cô an bài, anh thực có những chuyến điều tra sở thích an nhàn của chị em cô.

“Vào đi, thịt bò ở đây rất ngon“. Cố Mặc nhanh chóng cầm tay Vi khiết bước vào trong quán, thực sự coi em trai cô làm bóng đèn cho bữa ăn của hai người, anh còn không cho cô nắm tay em trai mà một mình dành lấy, Đường Viên cười tủm tỉm biết ý, cậu ngoan ngoãn đi theo họ và phục vụ hướng dẫn đến phòng bao, cậu thực sự không dám đối chấp với anh rể tương lai này được không, chị cậu quả thực kiếm được một quả độc chiếm rồi

Vào phòng bao đặt trước, Vi Khiết cùng Đường viên phải choáng ngợp vì sự sang trọng của nó. Đây chính là sự khác biệt rõ rệt nhất giữa nhà hàng hạng ba và nhà hàng hạng nhất. Mọi thứ trong phòng bao đều được dát vàng, màu sắc sang trọng chủ đạo màu trắng. Tuy chỉ có ba người ngồi nhưng Cố Mặc lại chọn phòng có diện tích rộng, đèn chùm chiếu ánh sáng trắng xuyên suốt khắp căn phòng tạo cảm giác mát mẻ, không giống như ánh sáng vàng bình thường gây nóng và nhức mắt cho người nhìn.Phong cách, hơi hướng tân cổ điển như này luôn làm Vi Khiết chết mê, giống kiểu nửa cổ, nửa hiện đại. Chiếc bàn gỗ lớn sắp xếp giữa căn phòng, những chiếc ghế xếp xung quanh ngay ngắn.

Phục vụ đã chuẩn bị hết đồ ăn lên trên bàn, bày biện khá đày đặn và đẹp đẽ. Bếp trưởng lễ trọng chào mọi người đến, chuẩn bị công tác nấu nướng phục vụ khách hàng của mình. Vi Khiết được Cố Mặc kéo ghế ngồi xuống, Đường viên bị cô đơn hơn, phục vụ kéo ghế hộ cậu. Thôi thì vì một bữa ăn ngon, cậu nhịn cẩu lương ban phát một tý cũng không sao. Dù gì cũng là mối tình của chị nhà.

“e hèm, nhân dịp đặc biệt chúng ta liệu có thể....

“không thể uống rượu“. Cố Mặc chưa nghe cô nhóc nói một nửa đã trả lời quả quyết luôn, anh còn lạ gì cái tính ma men của cô nữa. Thuốc lá thử, rượu thử, đánh nhau gây rối thử. Trên đời này chỉ sợ những thứ độc hại đã bị Khiết Nhi học thuộc lòng rồi

Đường Viên theo dõi biểu cảm của đôi trước mắt ngớ người luôn, chỉ sợ tình chị em có chắc bền lâu, tính của chị gái cậu trước giờ luôn chừng mực đã bao giờ uống rượu, hay chị biết uống mà cậu không biết, khả năng đó có sao? anh bạn trai hiểu chị ấy đến nỗi nói một nửa liền nhận định được. Hiểu quá làm cậu ghen tị được không?. Gắp cho mình miếng thịt bò vừa nướng chín, bỏ vào miệng nhai, đôi mày nhỏ nhíu chặt lại suy nghĩ vu vơ, vừa nghĩ vừa ăn.

“Anh thấy khả năng chị em sẽ uống rượu là bao nhiêu phần trăm?“. Đường Viên nghĩ không thông, nhăn mặt hỏi Cố Mặc

“99%“. Cố Mặc quả quyết

“Là 0% mới đúng, chị em làm gì biết uống cơ chứ?”

“là nhóc không biết chị nhóc có thể không?“. Cố Mặc đối chấp, anh nghĩ đến cảnh cô nhóc ở nhà anh mở chai volka loại độ cao của anh ra uống, là một chai chứ không phải một cốc nhỏ, tửu lượng cực tốt, anh đang sợ sự bất chấp của cô, hay sự hư hỏng ngấm trong não trẻ con kia

Trong lúc hai người đàn ông một lớn một nhỏ đối chấp với nhau, Vi Khiết đã thành công gọi một chai rượu Flavoured Gin hương hoa quả nổi tiếng của hãng Bombay Sapphire. Gọi xong cô còn thành công uống xong hai chén, hà hơi thoải mái nhấm nháp cùng thịt bò thượng hạng. Dù nhà hàng năm sao nhưng trông sự bất cẩn của cô thì biết, nhấm không khác gì mấy quán rượu ngoài phố. La Thường ngày trước không khoe ra chứ thực chất là một con ma men chính hiệu. Tửu lượng đến đại thần rượu trong giới cùng phải chào thua.

Cố Mặc quay ra thấy tình cảnh này thì nhíu mày lại, mạnh tay cướp lấy chai rượu trước mặt cô, để xuống đất bên anh, không cho cô động chạm nữa. Đường Viên thì há hốc mồm nhìn chị gái mình thoải mái nhấm bất cần. Đây là chị gái cậu sao? cũng thực quá dân dã đi.

“Tiểu Viên, ăn thịt bò đi, chẳng phải em rất thích sao? đừng ngại“. Vi Khiết thay đổi 180 độ quay sang em trai nhẹ nhàng gắp miếng bò xé phay vào trong bát, cưng chiều

“vâng, chị cùng anh cũng ăn đi ạ“. đường Viên hoàn hồn cười dè dặt, thôi thì kệ vậy, cậu cứ ăn uống no bụng đã, chị cậu dù như thế nào vẫn luôn là chị cậu mà

“Phần của tôi đâu?“. Cố Mặc không biết xấu hổ nhìn bát của Đường Viên, ăn vạ vòi vĩnh

“Hửm?“. Vi Khiết dứt khoát giả ngu

“trong bát tôi chưa có thịt bò em gắp“. Cố Mặc kiên nhẫn

“không có phần anh đâu, muốn ăn là phải tự vận động cơ tay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.