….Lục gia ….
“Con nói Tư Hoa có án mạng ?” . Lục Tư Chính nhíu mày nhìn Lục Dĩnh hỏi
“ Vâng ạ !!! Là nữ sinh lớp mười , ban ba , khối trung học . Nhìn sơ có
thể kết luận là bị cưỡng hiếp, hung thủ còn tàn nhẫn hủy hoại gương mặt
và tra tấn đến chết” Lục Dĩnh nghiêm nghị nói , biểu cảm hoàn toàn không phù hợp với gương mặt cậu bé
“ Kẻ nào lại cả gan làm điều ấy ở
trong trường vào ban ngày kia chứ , huống chi Tư Hoa lại không phải
trường bình thường” . Châm điếu thuốc , Lục Tư Chính suy tư , khói
thuốc lườn lờ khiến gương mặt sắc cạnh của ông ta càng thêm mơ hồ
“ Con đoán có người muốn phá vỡ cân bằng trong giới thương trường mà Tư Hoa là mục tiêu của chúng” .
“ Cũng không hẳn , Tư Hoa mặc dù được lập ra để cân bằng thế lực trong
thương trường nhưng nó cũng là tâm điểm trong giới chính trị , Tư Hoa
sản sinh ra bao thế hệ Chính Trị gia quyền lực , Tư Hoa không chỉ đơn
giản là một ngôi trường quý tộc bình thường , ta nghĩ có kẻ muốn hạ bệ
danh tiếng của Tư Hoa để làm giảm ảnh hưởng của nó trong giới Chính trị”
“ Nhưng hầu hết những người học trong Tư Hoa đều là con nhà
quyền quí , chuyện xảy ra lần này liệu họ có thể tiếp tục cho con mình
học trong đó nữa không? Như thế chẳng khác nào đẩy Tư Hoa vào góc chết
thưa cha”
“ Không , Tư Hoa sẽ không sụp đổ dễ dàng như thế , cốt
lõi của nó đã ăn sâu vào bao thế hệ . Chuyện lần này sẽ có người giúp Tư Hoa giải quyết ổn thỏa , chỉ vài ngày nữa thôi hung thủ sẽ được tìm ra
rất nhanh ”
“ Như thế không quá vô lý sao thưa cha ? Liệu mọi người sẽ tin”
“ Mọi người bắt buộc phải tin , vì nó là Tư Hoa , mọi người không có
quyền lựa chọn , nhưng ít nhiều chuyện lần này sẽ gây ảnh hưởng không
nhỏ với danh tiếng Tư Hoa”
“ Con đã hiểu thưa cha” Lục Dĩnh vẻ mặt hiểu rõ gật đầu
Muốn chặt một cây đại thụ thần không biết quỷ không hay, không phải việc có
thể làm trong một hai ngày ,mà cần phải từng chút từng chút nhổ từng gốc rễ của nó , âm thầm lặng lẽ , đến lúc có người phát hiện ra , cây đại
thụ ấy chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch
…..Trịnh gia ….
Trịnh Từ An nắm chặt mảnh giấy báo cáo trong tay , ông ta rất tức giận hất tung
mọi thứ trên bàn làm việc . Sáng nay bên cục cảnh sát đã gửi báo cáo
phân tích vụ án cho ông ta , cơn giận này ông ta không cách nào nuốt
trôi
Thế hệ bao đời Trịnh gia vẫn luôn canh giữ Tư Hoa như bảo
vật gia truyền . Học trò ông ta có thể nói trải dài khắp cả nước . Vài
người hiện tại đang nắm giữ chức vụ quan trọng trong giới chính trị
Có kẻ cả gan động lên đầu thái tuế , nếu lần này Trịnh Từ An bỏ qua há có
thể để cho kẻ đó được thỏa ý nguyện . Trịnh Từ An ngồi phịch lên ghế đẩu trong phòng sách , trầm tư suy nghĩ
Các nhà đầu tư đang có động thái rút vốn , nếu tình trạng này tiếp diễn Tư
Hoa sợ sẽ không trụ nổi , bao nhiêu năm qua Tư Hoa luôn đứng vững vàng
trong nghành giáo dục , nếu vì chuyện lần này ảnh hưởng danh tiếng của
nó , Trịnh Từ An ông có tự sát cũng không đến hết tội với gia tộc
Hạ Quốc Bắc đã đánh tiếng muốn mua lại số cổ phần mà các nhà đầu tư kia
muốn bán , Trịnh Từ An sao không hiểu ý định của ông ta , trở thành cổ
đông lớn nhất của Tư Hoa không phải chuyện một ngày hai ngày có thể làm . Nhờ chuyện lần này đã giúp Hạ Quốc Bắc cá kiếm được món hời
Tư
Hoa sẽ không sụp đổ dễ dàng như các cổ đông nghĩ , nó vẫn sẽ đứng vững
nhưng sức ảnh hưởng sẽ không như trước .Sáng nay nhận được báo cáo vụ án đã tìm ra hung thủ sát hại cô nữ sinh kia , ông ta biết chuyện này
không đơn giản kết thúc qua loa như vậy ,có kẻ đứng sau giúp ông ta giải quyết rắc rối , không cần nghĩ cũng biết kẻ đó là ai
Ông ta không hiểu vì sao Hạ Quốc Bắc phải làm như vậy , cổ phần ông ta có
thể dùng tiền mua mà không cần hỏi ý ông , chẳng lẽ Hạ Quốc Bắc không
đơn giản chỉ muốn trở thành cổ đông lớn nhất , nghĩ đến điều kia , mặt
Trịnh Từ An thoát cái tái xanh
-----Hạ gia----
Quản gia hứng
trí bừng bừng trang điểm cho búp bê Hạ Nghi , dạ tiệc tối nay rất quan
trọng với cô , bởi lần này Hạ Quốc Bắc sẽ giới thiệu cô với mọi người
dưới tư cách là con gái
Hạ Hoàng Lãnh cau mày nhìn quản gia loay hoay trang điểm cho Hạ Nghi , từ lúc lão bắt đầu chạm vào Hạ Nghi hắn
đã luôn khó chịu . không còn cách nào khác , ai biểu quản gia được coi
trọng nhất trong nhà , hắn đành cắn răng nhịn xuống
Hạ Hoàng Lãnh hôm nay mặc áo sơ mi trắng , cổ tay áo xắn cao kết hợp cùng quần kaki
màu ghi , ống quần xắn lên qua mắt cá , chân mang giày lười cùng tóc
chải ngược hất ra phía sau , trang phục dã ngoại này hoàn toàn không phù hợp với không khí bữa tiệc
Quản gia thay cho Hạ Nghi bộ váy lụa màu trắng ,ngắn ngang đầu gối , tầng tầng lớp lớp lụa tạo cảm giác bồng bềnh , váy trễ vai vừa vặn thân hình bé nhỏ của cô , điểm nhấn là chiếc vòng cổ bằng đá hồng ngọc, hoa tai cùng màu , vòng cổ hoa tai lấy cảm
hứng từ cỏ cây , hoa lá đan xen đẹp mắt . Mang đôi giày lụa màu trắng ,
mái tóc được thắt kiểu đuôi cá , đầu đội vòng hoa. Hạ Nghi như thiên
thần bước ra từ trong bức tranh châu âu
Hạ Hoàng Lãnh trố mắt
nhìn tạo hình quản gia làm Hạ Nghi , hắn cảm thấy rất vừa lòng , lão
quản gia mặc dù đã già nhưng khiếu thẩm mỹ của ông ta không hề thua kém
giới thiết kế thời trang là bao
Nhìn chính mình trong gương , Hạ Nghi nghẹn lời ,cô biết tiểu Nghiên rất xinh đẹp nhưng xinh đẹp đến
nghẹt thở như vậy thì lần đầu có nhìn thấy . Tiểu Nghiên bé con bây giờ
chỉ mới năm tuổi , đã sở hữu nhan sắc hại nước hại dân thế này , nếu lớn thêm chút nữa ra đường chẳng lẽ muốn thu hút cừu hận với phái nữ sao
Hạ Nghi vỗ vỗ trán , hành động gây chú ý Hạ Hoàng Lãnh , hắn cúi người hôn lên gương mặt mịn màng của cô . Híp mắt vui vẻ nhìn bảo bối của mình ,
hắn chỉ muốn cất Hạ Nghi hộp kính dấu đi , nghĩ đến bên ngoài kia bao
nhiêu người sẽ được ngắm nhìn bảo bối của mình , mặt hắn trầm xuống lạnh lùng
Hạ Nghi nhìn gương mặt như bảng pha màu của Hạ Hoàng Lãnh
thở hắt , tên điên này lại không phải đánh chủ ý gì không trong sáng lên người cô đấy chứ . Mấy hôm nay cô bắt đầu thích ứng được việc ngũ cô
nương đánh mất trong sạch trong tay tên điên này
Không phải vì
thế mà hắn nghĩ ra chiêu trò mới đấy chứ , Hạ Nghi run rẩy trong lòng .
Vì Hạ Nghi không thể đi lại mà lại không được ngồi xe lăn để khách khứa
thấy , vậy nên Hạ Hoàng Lãnh rất anh dũng nhận nhiệm vụ bế cô suốt bữa
tiệc
Hạ Nghi nước mắt tuôn rơi , cô thà mình bị quản gia mắc
bệnh lolicon bế còn hơn để thằng điên có bệnh ấu dâm này bế , ai biết
được hắn lúc nào lên cơn đưa cô đến góc khuất nào thực hiện hành vi đồi bại của mình ~>”
Hạ Hoàng Lãnh vui sướng bế bảo bối của
mình xuống sảnh chính , dạ tiệc hôm nay khá long trọng , chứng tỏ Hạ
Quốc Bắc rất coi trọng đứa bé trong bụng Trịnh Bình như thế nào
Ngoái đầu nhìn Hạ Hoàng Lãnh , Hạ Nghi chẹp miệng , Hạ Quốc Bắc thật là, con
trai cũng có rồi mà làm như mình lần đầu có con , hắn xem Hạ Hoàng Lãnh
là không khí chắc ? Hèn chi Hạ Hoàng Cảnh vừa chào đời đã có sẵn kẻ thù
không đội trời chung , chuyện tốt này đều là do cha hắn ban cho
Hạ Nghi vỗ vỗ vai Hạ Hoàng Lãnh bày tỏ thương tiếc , cô biết bây giờ trong lòng hắn không dễ chịu gì cho cam , mẹ vừa chết cha lấy mẹ kế , mẹ kế
thì sắp có con riêng. Trong nhà này không ai che chở , bảo vệ hắn , một
đứa trẻ mười lăm tuổi phải đối mặt với quá nhiều chuyện , chả trách tính cách hắn biến thái
Nhắc mới nhớ , hình như cũng đến thời điểm
Hạ Hoàng Lãnh bắt đầu điều tra cái chết của mẹ mình rồi nhỉ? Không biết
sau khi biết được sự thật về mẹ mình , tính cách hắn sẽ vặn vẹo tới cỡ
nào , chỉ nghĩ thôi Hạ Nghi đã lạnh sống lưng
Hạ Hoàng Lãnh nhìn cô bé trong lòng không ngừng biến hóa sắc mặt , thật đáng yêu . Hắn ước gì Hạ Nghi cứ mãi bé nhỏ như vậy , để hắn có thể ôm cô trong lòng nhưng hắn biết cô rồi cũng phải lớn lên ,phải thay đổi và người mình thương
yêu , nghĩ đến Hạ Nghi bảo bối của mình ôm ấp kẻ khác , yêu thương , ánh mắt cô chỉ nhìn kẻ đó , trong lòng Hạ Hoàng Lãnh bỗng chua xót
Siết chặt Hạ Nghi vào lòng , hắn muốn cả đời này chỉ có hắn có thể được ôm
cô những kẻ muốn lại gần cô , cứ ở đó chờ chết đi . Hạ Hoàng Lãnh âm
thầm hạ quyết tâm . Đâu ai ngờ , chỉ vì một lời thề đã khiến nhiều người phải đau khổ về sau
p/s : Tiểu
Lãnh a , mẹ vốn tính cho ngươi làm quân tử nhưng mẹ thích ngươi hắc hóa
hơn , vậy nên con trai à chịu khó tí nhé \(^o^)/
sảnh chính…
Tiếng đương cầm du dương , người người xinh đẹp thanh nhã , mùi nước hoa nồng nàn quyến rũ . Hạ Quốc Bắc đỡ Trịnh Bình chào hỏi khách khứa , nụ cười
chưa bao giờ tắt trên mặt họ
Hạ Hoàng Lãnh bế Hạ Nghi vào sảnh
chào hỏi Hạ Quốc Bắc và Trịnh Bình . Hai người hài lòng nhìn tạo hình
của Hạ Nghi , gia đình ấm áp hòa thuận là cách mọi người trong bữa tiệc
đánh giá về Hạ gia
Hạ Nghi mệt mỏi ngả lên vai Hạ Hoàng Lãnh ,
bữa tiệc sang trọng không gợi được hứng thú từ cô , nhàm chán liếc đám
người vui vẻ nói cười , Hạ Nghi cười lạnh , giả tạo , ngoài mặt luôn nói cười cùng nhau nhưng chỉ cần có cơ hội họ chẳng ngại đâm cho đối phương một dao
Hạ Hoàng Lãnh dịu dàng mát xa cho Hạ Nghi , hắn không
muốn Hạ Nghi tham gia bữa tiệc vì như thế sẽ khiến cô mệt mỏi . Hạ Nghi
híp mắt meo meo hưởng thụ trai đẹp phục vụ
Ngửi được mùi hương
quen thuộc , Hạ Nghi mở mắt kinh ngạc . Cô vội vàng nhìn theo hướng mùi
hương tỏa ra , bỗng chốc thân thể Hạ Nghi cứng đờ , tay chân lạnh buốt . Cô nhìn dáng người xa xa kia , đã bao lâu rồi , đã bao lâu cô không
nhìn thấy , bao lâu đủ để khiến trái tim nóng ấm trở nên lạnh lẽo
Hạ Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc , thời gian như ngưng đọng
trong mắt cô , máu trong người như đông lạnh , Hạ Nghi khó khăn hít thở , cô ép mình phải rời khỏi nó
Hạ Hoàng Lãnh ngạc nhiên nhìn cảm
xúc thay đổi trong mắt Hạ Nghi , đau đớn , phẫn hận , kìm nén , … Muôn
vàn cảm xúc ánh lên trong mắt cô . Hạ Hoàng Lãnh hiếu kỳ nhìn theo ánh
mắt Hạ Nghi
Hắn thấy người đàn ông mặc vest đen lịch lãm , anh
tuấn . Anh ta đang kề tai nói chuyện thân mật cùng cô gái bên cạnh ,
thỉnh thoảng cô gái cười duyên . Hạ Hoàng Lãnh biết người này , anh ta
là người thừa kế trẻ tuổi của Mạc gia - Mạc Vịnh Trinh , Hạ , Lục , Mạc , Thẩm bốn gia tộc nổi tiếng giàu có, riêng Lục gia đã ra nước ngoài
kinh doanh thì ba gia tộc còn lại đều vững vàng lớn mạnh
Hạ
Hoàng Lãnh cúi nhìn Hạ Nghi , cô đã khôi phục biểu cảm bình thường , hắn không rõ Hạ Nghi và Mạc Vịnh Trinh có khúc mắc gì mà khiến cô phải có
những biểu cảm đó , trong khi cô chỉ mới năm tuổi mà Mạc Vịnh Trinh lại
hơn cô rất nhiều .