Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 19: Chương 19: Chương 15




Cả đêm qua bị hành gần chết , sáng nay Hạ Nghi mang cặp mắt cú mèo xuống nhà ăn , mọi người đã đến đông đủ cùng nhau ăn sáng , cô đưa Hạ Hoàng Cảnh đi thay quần áo rồi cả hai đi học , Hạ Hoàng Lãnh lia cặp mắt cú vọ của hắn theo dõi theo từng bước chân hai người lên lầu

“ Chị ! Tối qua chị đâu???” Hạ Hoàng Cảnh nhìn Hạ Nghi soạn sách vở cho mình hỏi

“ Sao em biết tối qua chị không ở trong phòng” Động tác soạn sách của Hạ Nghi thoáng cứng đờ , cô nhanh chóng khôi phục bình thường

“ Sáng nay anh hỏi em , tối qua chị có ở phòng em không?”

“ Rồi em nói sao?” Hạ Nghi khẩn trương quay đầu hỏi

“ Tất nhiên là nói có rồi , em đâu có ngu , dù không biết vì sao chị phải ra ngoài làm gì nhưng em vẫn trả lời có , chị , thấy em có giỏi không?” Hạ Hoàng Cảnh ôm eo Hạ Nghi dụi dụi

“ Tất nhiên , tiểu Cảnh là ngoan nhất , nhớ sau này anh có hỏi thì phải thông minh như hôm nay biết chưa?” Xoa Xoa đầu thằng bé , Hạ Nghi yên tâm phần nào , tiểu Cảnh rất thông minh dù thằng bé không biết cô làm gì thì vẫn sẽ bao che cho cô , vì thế mà đêm qua cô không do dự nói rằng mình qua phòng tiểu Cảnh

“ Chị , nói cho em biết chị đi đâu tối qua được không ?Em cũng rất lo lắng”

“ Ừm , chút lên xe chị sẽ nói , ở đây không tiện”

Hạ Hoàng Lãnh vốn muốn đưa Hạ Nghi đến trường nhưng công việc của hắn quá nhiều , không còn cách nào khác đành ai oán nhìn cô đi học . Hạ Nghi thì rất vui khi công việc hắn nhiều như thế , cô ước gì Hạ Hoàng Lãnh lúc nào cũng bận bịu, như vậy hắn sẽ có rất ít thời gian lởn vởn quanh cô . Thật ra từ lúc Hạ Hoàng Lãnh về nước Hạ Nghi luôn nơm nớp lo sợ cho trinh tiết của mình , dù sao bóng ma hắn để lại cho cô mười năm trước quá sâu đậm

Lái xe ngang qua khu giếng hoang hôm qua , Hạ Nghi trông thấy cảnh sát đang phân tích hiện trường , cô nghĩ chắc không lâu họ sẽ tìm ra đống đồ gần bờ hồ , cô không biết trong trang viên có hồ nước lớn như thế , may sao ngày mai vừa đúng ngày nghỉ , cô có thể dành thời gian tìm hiểu cái chết của ma nữ

Xe lái vào khuôn viên trường , Hạ Nghi dắt Hạ Hoàng Cảnh đến lớp thì trở về lớp mình , trên đường đi không thiếu ánh mắt nóng bỏng nhìn cô , Hạ Nghi vô thức sờ mặt , sáng nay hơi uể oải nên không chắc mình đã rửa mặt sạch , ghé vào toilet , khi chắc chắn mình hoàn toàn sạch sẽ Hạ Nghi mới yên tâm về lớp . Vừa vào cửa lớp , đám học sinh nhao nhao bu quanh cô

“ Nghiên Nghiên , cậu xem đoạn clip sáng nay chưa?”

“ Nghiên Nghiên , cậu nổi tiếng khắp mạng xã hội luôn rồi đó , chà !!Lớp chúng ta sắp có một siêu sao mới , phấn khích quá đi”

“ Nghiên Nghiên , cậu đúng mà mỹ nữ kiêu hùng mà , tớ ngưỡng mộ cậu quá đi”

Cạp cạp …. Mọi người như đám vịt trời không ngừng kêu la

“ Tránh ra , tất cả tránh ra cho tôi” Thân mình mập mạp to con của Mạt Tiểu Tiểu tạt hết mọi người qua một chắn trước mặt Hạ Nghi

“ Tiểu Tiểu , thế này là thế nào?” Hạ Nghi đầu đầy dấu hỏi nhìn Mạt Tiểu Tiểu

“ Hôm qua , cảnh chúng ta đánh nhau có người lén quay lại , họ tung lên mạng xã hội , bây giờ khắp các trang mạng xã hội đều đang rầm rộ đoạn clip đó , trên youtube đã đạt cột mốc một triệu lượt xem trong vòng bốn tiếng , bây giờ thì cậu nổi tiếng toàn trường rồi” Mạt Tiểu Tiểu vỗ trán than , cô nàng biết Hạ Nghi rất ghét chuyện thị phi , dù sao nhà Hạ bây giờ quá danh tiếng , nhất là sau khi Hạ Quốc Bắc đắc cử chức chủ tịch thành phố đến nay

“ Nghiên Nghiên , cậu đánh đẹp lắm , bọn tớ rất tự hào về cậu” Đám học sinh nhao nhao tán thành

“ Thật ra thì các cậu không cần phải thế , chúng ta đều là bạn học , tớ cũng rất tự hào được làm bạn cùng các cậu” Hạ Nghi khiêm tốn trả lời , đây đều là lời thật lòng của cô , lớp người ta ganh đua ghen ghét nhau, lớp cô thì cũng có ghét nhau đấy nhưng nếu người ngoài xen vào , họ chẳng ngại hợp sức cho chúng một trận

Mọi người rối rít cười đùa , chuông vào lớp reng lên , mọi người bắt đầu lục đục trở về chỗ , hôm nay tiết vật lý , người dạy là một giáo viên trẻ , tuy nói trẻ nhưng anh ta cũng đã ba mươi , có khả năng ở tuổi này vào làm giảng viên cho Tư Hoa cũng đã không tầm thường , anh ta rất được các nữ sinh trong trường hoang nghênh

“ Nào cả lớp , hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra lại bài hôm qua , mọi người lấy giấy ra bắt đầu viết đề” Vừa vào lớp Hạo Thiên cười hết sức dịu dàng với lũ học sinh

“ A … !!! Thầy ơi , tha cho bọn em đi” Tiếng oán than dậy trời cao

“ Không kỳ kèo nữa , tôi bắt đầu viết đề đây , năm phút sau tôi xóa thì đừng ai than là tôi ác , bắt đầu” Hạo Thiên dùng tốc độ kinh người viết đề lên bảng sau đó hả hê nhìn đám học sinh mặt nhăn như hoa cúc

Thời gian hai tiết tích tắc rồi qua rất nhanh , mọi người trong phòng học mệt mỏi uể oải chờ đợi thêm ba tiết nữa là có thể nghỉ trưa ăn uống , buổi chiều họ có tiết thể dục nên khá thư thái . Giờ trưa Hạ Nghi - Mạt Tiểu Tiểu qua khối tiểu học dắt Hạ Hoàng Cảnh đi ăn trưa , đi ngang nhà vệ sinh , Mạt Tiểu Tiểu kêu Hạ Nghi chờ một chút để cô giải quyết tí ưu sầu Đứng cạnh cửa sổ nhà vệ sinh nữ , ánh nắng vàng chiếu lên người Hạ Nghi , cả người cô tỏa ánh sáng dịu dàng , khiến vài nam sinh đi ngang cứ ngẩn ngơ

Hạo Thiên đi ngang người Hạ Nghi thì dừng lại , hắn rất muốn vươn tay sờ gương mặt mềm mại trắng trong kia , ác ma trong hắn đang lục đục muốn trỗi dậy .Kìm chế dục vọng bản thân , hắn lướt qua cô đi thẳng

Hạ Nghi giờ phút này trong lòng run rẩy từng trận , cô đang thấy cái quỷ gì thế này ! Ma nữ tối qua u ám đi theo sau Hạo Thiên , lúc đi ngang cô , nó liếc mắt ra hiệu cho cô mau đi theo họ , Hạ Nghi bám chặt thành cửa sổ nhất quyết không đi , giỡn sao? Bây giờ cô mà đeo bám thầy giáo mình , để đám học sinh nhiều chuyện thấy được , cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội

Nhưng đâu phải cứ cô muốn là được , toàn bộ cửa sổ nơi Hạ Nghi đều đóng băng mỏng , cảm giác ớn lạnh quanh thân dần mãnh liệt , Hạ Nghi đau đớn khóc lóc lén lút đuổi theo con ma nữ , quá đáng !!!!

Hạo Thiên hoàn toàn không biết mình bị người khác theo dõi , hắn trở về phòng giáo vụ hoàn thành nốt công việc dang dở , Hạ Nghi nghiến răng trừng con ma nữ đứng gần hắn , cô muốn tôi đuổi theo , bây giờ làm gì nữa !!! Ma nữ vẫn im lặng đứng đó không cử động , Hạ Nghi đu người lên cây bên ngoài cửa sổ phòng giáo vụ đóng gió đông khóc ròng

Khoảng 30’ sau , Hạo Thiên cuối cùng cũng xong việc , hắn đứng dậy rời khỏi phòng đi ăn trưa , Hạ Nghi bắt được thời cơ , chờ hắn đi khỏi cô nhanh chóng nhảy vào phòng từ đường cửa sổ , hại chết cái thân già cô rồi

Hùng hổ đi lại chỗ con ma nữ , cô bực dọc nói “ Bây giờ sao nữa ?”

Ma nữ chỉ vào tủ hồ sơ gần đó ,“ Hạo Thiên” , đây chắc là đồ vật dụng của hắn . Hạ Nghi mở cửa nhưng không mở được , cô liếc mắt nhìn ma nữ , nhún vai bất lực . “ Cách..” Cửa mở , Hạ Nghi bắt đầu lục lọi mọi thứ trong đó , ngoài vài bộ quần áo , vật dụng cho nam thì chỉ có chiếc điện thoại màu đen , ngoài ra không có gì khác

Hạo Thiên đang trên đường đến nhà ăn thì sực nhớ mình để quên điện thoại trong tủ đồ , hắn quay lại , Hạ Nghi cầm điện thoại lên , nhưng đã bị khóa mã , cô liếc nhìn ma nữ , cô ta cũng lắc đầu không biết , “bộp” vỗ trán , sao trên đời có con ma ngu ngốc dường này , ngươi cả ngày đi theo hắn sao lại không biết mã của hắn ?

Bóng đèn trên đầu ma nữ lóe sáng , cô ta mau chóng ra hiệu cho Hạ Nghi làm theo chỉ dẫn , “ Ting” mã điện thoại được mở , Hạ Nghi mau chóng lục lọi điện thoại Hạo Thiên , cô lục tập tin hình ảnh , vô số bức ảnh biến thái kỳ dị trong máy điện thoại hắn ,dù biết chỉ là sản phẩm photoshop nhưng cô vẫn rất sợ

Nhìn tập tin “ Thiên thần” sáng chói , Hạ Nghi nhấp vào , đập vào mắt cô là bức ảnh nữ sinh khỏa nửa thân dưới , mặc áo học sinh đang làm tư thế mời gọi , buồn nôn quá, kéo xuống dưới là các bức hình khiêu dâm các nhau của cô nữ sinh, kéo đến một nửa trang , Hạ Nghi rùng mình nhìn bức hình cô gái bị trói chặt trên nền đất , phần thân dưới bị hành hạ dã man , khắp người đều có vết cắt sâu , nhất là gương mặt bị đánh một dấu X to đùng , cô ta khỏa thân nằm trên đất .Tiếng bước chân vang lên ở hành lang , Hạ Nghi mau chóng gửi tấm hình qua máy in gần đó , cầm hình rồi chuồn êm theo hướng cửa sổ

Hạo Thiên vừa vào phòng đã cảm thấy có gì đó rất khác lạ, hắn lại gần cửa sổ quan sát , không có gì , mở cửa tủ lấy điện thoại ,hắn phát hiện các vật dụng mặc dù được sắp xếp đúng nguyên trạng nhưng lại lệch nhau vài cm ,là người rất cẩn thận hắn biết có kẻ lục lọi đồ hắn , Hạo Thiên nheo mắt nguy hiểm , là ai ?

Hạ Nghi sau khi thoát khỏi phòng giáo vụ , ngồi dưới gốc cây gần đó ngây ngốc , cô lấy bức hình ra nhìn , gương mặt cô gái trẻ này rất quen nhưng cô chắc cô ta không phải ma nữ , vậy cô ta là ai ? Cơn gió thu thổi qua , mắt Hạ Nghi trợn to , đúng rồi , cô nữ sinh mười năm trước bị sát hại trong nhà vệ sinh , cô ta khá giống cô gái trong hình , lục lại ký ức năm đó , đối chiếu với tấm hình , Hạ Nghi nắm chặt mảnh giấy trong tay

Năm đó cảnh sát đã tìm ra hung thủ sát hại cô gái , vậy tại sao Hạo Thiên lại có bức ảnh của cô gái , hắn và cô ta đã thân mật đến mức độ nào mới có thể chụp loại hình này , vò đầu bức tóc, bị cuốn vào vụ án mới lại phát hiện chứng cứ vụ án cũ , mới cũ đan xen rối rắm

Hạ Nghi vuốt mặt suy tư ,cuối cùng thì hắn và cô nữ sinh kia có quan hệ như thế nào , bạn trai , bạn tình hay đơn giản chỉ là tình một đêm , Hạ Nghi không thể hoàn toàn hiểu rõ nhưng cô hoàn toàn chắc chắn Hạo Thiên có liên quan đến vụ án mười năm trước , còn cô gái gần đây thì sao , cô ta quan hệ gì trong vụ án cũ , cách thức hung thủ ra tay giống hệt mười năm trước , đầu óc Hạ Nghi cứ quay cuồng trong mớ bòng bong

“ Rengggg…” Điện thoại vang lên âm điệu nhàm chán , Hạ Nghi chán chường bắt máy “ Alo”

“ Chừng nào em tan trường” Chất giọng âm dương quái khí của Hạ Hoàng Lãnh làm Hạ Nghi khó hiểu

“ 4 giờ 30” Hạ Nghi cũng không rảnh mà quan tâm hắn , cô bây giờ đang rất rối

“Anh đến đón em”

“ Không được , anh đến đón em ai lái xe em về , còn tiểu Cảnh nữa , chắc chắn nó sẽ đồng ý về một mình ”

“Anh sẽ gọi quản gia đến đón nó , còn xe em ,chiều nay anh ghé chở em, vậy đi” Hạ Hoàng Lãnh không cho Hạ Nghi cơ hội phản bác, hắn cúp máy

“Reenggggg…….” Hạ Nghi ức chế quát to “ Cái gì nữa ?”

“ Là anh đây” Âm thanh dịu dàng vang lên trong điện thoại , Hạ Nghi hết hồn nhìn tên người gọi đến “ Mắt Xanh”

“ Xin lỗi , lúc nãy có tên điên gọi điện chọc phá , em hơi bực mình , anh gọi cho em có chuyện gì không?” Hạ Nghi nhỏ giọng xin lỗi , người ta ở tuốt bên kia đại dương có lòng gọi cho cô nên vài tiếng xin lỗi cũng không đáng gì

“Ngày mốt anh sẽ về , em có thể đến sân bay đón anh không ?” Lục Dĩnh từ tốn hỏi , lâu rồi hắn không nhìn thấy cô , ngày lễ tết hắn có về nhưng cũng rất ít khi gặp được cô

“Em không chắc nữa , anh về chơi ạ ”

“ Không lần này về lâu hơn ,có lẽ là vài năm dự án mới lần này khá quy mô, anh cũng không biết nữa”

“ Em biết rồi , vậy hẹn anh bữa đó nhé , bây giờ em phải vào lớp”

“ Ừm , hẹn gặp em sau”

Tắt máy của Lục Dĩnh , Hạ Nghi phiền chán lăn qua lăn lại trên bãi cỏ ,năm hạn tháng quỷ gì mà hết tên này đến tên khác thi nhau về nước , một tên Hạ Hoàng Lãnh đã đủ mệt, lại thêm Lục Dĩnh , còn Lâm Úc và Mạc Vịnh Trinh đâu , xuất hiện nốt cho đủ bài , đáp ứng lời cầu xin của cô , trời cao đã cử kẻ thù của cô xuống

“ Nếu còn lăn nữa , tôi không lo cỏ trong khuôn viên bị hỏng thì cũng lo cái váy sắp tốc lên cao của cô sẽ làm ảnh hưởng mỹ quan của trường đấy , cô Hạ” bóng người lù lù ngược sáng xuất hiện trên đầu Hạ Nghi , cô nheo mắt đánh giá

Nhìn người đến , Hạ Nghi vội vã bật dậy , mau gọn chỉnh lại váy , điều chỉnh sắc mặt quay qua trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Úc

“ Ô ! Lâm đại thiếu , anh về nước cũng nhanh nhỉ ? Bị đày đi nước pháp xa xôi có lãnh ngộ được phong độ của người pháp được tí nào không ,hửm ?” Chết tiệt , tên này hun mọt cưa hắn cũng lên

“ Cô !!! ... Lãnh ngộ thì cũng lãnh ngộ đấy , đáng tiếc nó không dành cho thứ cá muối như cô”

“ Cá muối như tôi ? À Là muối như thế này đúng không?” Dứt lời Hạ Nghi đẩy mạnh Lâm Úc vào cây cổ thụ gần đó , khóa chặt tay hắn ra sau lưng , kề sát tai hắn nói

“ buông ra , cô có phải con gái không , không biết xấu hổ mà bổ nhào vào trai thế hả?” Lâm Úc khó khăn vùng vẫy , một thiếu gia ăn chơi vs cao thủ quyền thái , không cần nói cũng biết , Hạ Nghi mạnh hơn hắn nhiều lắm

“Với hạng người như anh thì xấu hổ là dư thừa” Hạ Nghi thò tay vòng qua eo Lâm Úc mò xuống dây lưng quần rút mạnh ,“ Bựt” dây lưng quần hi sinh trong tay Hạ Nghi

“ Cô là loại con gái gì thế ?” Mắt thấy quần tây sắp hi sinh , Lâm Úc xấu hổ la lớn

“Suỵt !!!! Anh la lớn quá , người ta tụ tập lại thì biết sao , Lâm đại thiếu gia bị tuột quần thì xấu hổ lắm” Hạ Nghi vô sỉ bứt nốt cúc quần Lâm Úc , xong việc cô hả hê đẩy ngã Lâm Úc trên thảm cỏ , thích thú nhìn hắn trừng mắt ôm quần nhìn cô

“ Cô chờ đó cho tôi” Lâm Úc tay nắm chặt quần xấu hổ gào

“ Tôi nghe câu này quen tai nha , câu nói mười năm qua lặp đi lặp lại anh không thấy chán nhưng tôi thì có đấy , đổi câu khác có tí hiệu lực đi” Hạ Nghi vui vẻ ngồi xổm trước mặt Lâm Úc trêu chọc , tên hâm này mới đi nước ngoài vài năm mà đã đổi khác , đẹp trai hơn xíu rồi có điều vẫn ngu như ngày nào

Nhìn Hạ Nghi xinh đẹp nheo mắt nhìn mình , đôi mắt hổ phách như tỏa nắng làm tim Lâm Úc đập chậm vài nhịp , lắc đầu kiên định rũ bỏ ảo ảnh , Lâm Úc đỏ mặt trừng Hạ Nghi

“ Cô ... Cô ...” Ấp úng nửa ngày , hắn vẫn không thể nói được câu nào ra hồn

“ Tôi ... Tôi .... Tôi thế nào , thôi bye nhé , ở lại tận hưởng gió mát đi , Lâm đại thiếu gia “ bứt làm đôi dây lưng ném cho Lâm Úc , Hạ Nghi vui vẻ chạy đi , đi được nửa đường Hạ Nghi vòng lại lấy tay vò tơi mái tóc chải chuốt gọn gàng của hắn , cười đê tiện chạy dài

“ Đồ đê tiện” Lâm Úc ôm quần đứng dậy gào to , quẫn bách nắm chặt quần mình , hình tượng của hắn bây giờ rất giống vừa mới bị người ta cưỡng gian xong , tiếng học sinh líu ríu đằng xa đi lại , Lâm Úc hoảng hốt nắm quần chạy đi

Xử lý xong tên đáng ghét , tâm tình quẫn bách của Hạ Nghi dịu đi rất nhiều , vui vẻ chạy tới nhà ăn , Hạ Nghi bị hai đại gia oanh tạc không thương tiếc . Cô cười lấy lòng nịnh nọt hai đại thần đang phun lửa , quay đầu lau mồ hôi “ Hố cha thật”

Buổi chiều Hạ Hoàng Lãnh đúng giờ đến đón Hạ Nghi , bộ tây trang đắt tiền , thân hình cao lớn anh tuấn đứng bên chiếc moring khiếm tốn của cô hoàn toàn tương phản , Hạ Nghi xoa xoa mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh , tên điên này , nay tỏa sáng dữ vậy , mặc dù biết tên này vốn đi tới đâu cũng lấp lánh như vàng nhưng hôm nay hắn có vẻ sáng chói hơn mọi khi thì phải

Hạ Hoàng Cảnh dự cảm xấu trước sự xuất hiện của Hạ Hoàng Lãnh , hắn nắm chặt tay Hạ Nghi sợ cô sẽ bị vẻ ngoài của anh trai hút đi mất . Tiểu Cảnh cưng à ! Cưng nghĩ nhiều rồi .

Hạ Hoàng Lãnh cười sáng láng nhìn Hạ Nghi tới gần , bộ đồng phục áo sơ mi trắng váy đen ngắn tới đầu gối , giày bệt màu đen , Hạ Nghi như cô nữ sinh quý tộc Anh quốc xinh đẹp , đôi mắt hổ phách hút hồn người nhìn , làn da trắng nõn nổi bật mái tóc đen đặc trưng phương đông , Hạ Hoàng Lãnh nhìn mà ngẩn ngơ , Tiểu Nghiên của hắn xinh đẹp như trong giấc mơ của hắn , cô đã lớn

“ Tiểu Cảnh , em về cùng quản gia ,anh và chị có chút chuyện cần làm” Hạ Hoàng Lãnh ra lệnh , đúng là ra lệnh bởi vì Hạ Hoàng Cảnh không chưa kịp lên tiếng đã bị quản gia bịt miệng ôm đi , cậu nhóc trợn mắt tức tối nhìn bản thân đang dần rời xa chị yêu dấu , quờ quạng tay chân phản kháng

“ Anh , như vậy có ổn không dù sao thằng bé cũng còn nhỏ” Nhìn Hạ Hoàng Cảnh bị quản gia bắt cóc đi , Hạ Nghi đau xót nhìn em trai vùng vẫy trong lòng quản gia . Em trai à ! Cố lên nhé , hi vọng em không bị lão quản gia mắc bệnh lolicon làm thịt , vẫy vẫy khăn tiễn bước Hạ Hoàng Cảnh

“ Nó đã mười tuổi rồi” Hạ Hoàng Lãnh đen mặt , hắn không ưa gì thằng nhóc kia chẳng qua Hạ Nghi yêu thương thằng bé nên hắn mới miễn cưỡng nhìn đến nó còn không thì đừng hòng

“ Mình đi đâu vậy anh ???” Hạ Nghi trực tiếp qua Hạ Hoàng Cảnh thì hơn , nhìn sắc mặt của Hạ Hoàng Lãnh nếu có còn nhắc tới thằng bé thì tối nay thằng nhóc kia sẽ không yên thân

“ Đi dự tiệc với anh” Nói ít làm nhiều , Hạ Hoàng Lãnh nhét Hạ Nghi vào xe đạp ga chạy đi

Nhìn người trong gương , Hạ Nghi chặc lưỡi , người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân , nhìn thiếu nữ yêu kiều diễm lệ trong gương Hạ Nghi xuýt xoa công nghệ trang điểm siêu phàm . tiểu Nghiên trong nguyên tác vốn đã rất xinh đẹp bây giờ còn được quần áo phấn son tô điểm , càng thêm xinh đẹp bức người, chả trách trong nguyên tác chỉ cần cô nàng mở miệng , khối người sẵn sàng làm mọi thứ dâng cho cô nàng

Hạ Hoàng Lãnh hài lòng nhìn Hạ Nghi , dạ phục sườn xám màu đen tôn lên làn da sữa non , mái tóc uốn xoăn búi xõa gắn thêm đá pha lê kết hợp vòng cổ và hoa tai trân châu biến Hạ Nghi thành quý cô phương đông cổ điển bí ẩn . Vòng tay ôm eo Hạ Nghi từ đằng sau Hạ Hoàng Lãnh yêu thương nhìn hai người trong gương , xứng đôi vừa lứa là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ

Hạ Nghi nhìn hai người trong gương , cô bất giác nhớ tới ảnh cưới Hạ Nghiên và Hạ Hoàng Lãnh trong nguyên tác , trong ảnh hắn cũng nhìn Hạ Nghiên yêu thương như bây giờ , chẳng lẽ thật sự Hạ Hoàng Lãnh trong nguyên tác không phải thật sự chán ghét Hạ Nghiên, lắc đầu xua tan ý nghĩ điên rồ của mình , làm sao có thể

Hạ Hoàng Lãnh vuốt ve gương mặt phấn mịn của cô , hắn đã yêu cầu nhà thiết kế không được trang điểm quá đậm cho cô , Hạ Nghiên sở hữu gương mặt mộc xinh đẹp vậy nên dù đậm hay nhạt cũng vẫn thu hút người khác , hắn là không muốn người khác quá chú ý đến cô , tốt nhất vẫn cứ nhạt thôi

Bữa tiệc tối nay ăn mừng thành công dự án thành phố không khói mới của Hạ thị , mấy năm gần đây Hạ Thị bắt đầu tiến công vào thị trường bất động sản , từ ngày Hạ Quốc Bắc đắc cử chức chủ tịch thành phố Hồ Kinh , Hạ gia như cá gặp nước không ngừng phát triển vững mạnh ,mở rộng thị trường kinh doanh hết mức có thể , mới đây Hạ gia lấn sân sang điện ảnh nên bữa tiệc không thiếu những minh tinh , ca sĩ nổi tiếng tham gia góp vui

Hạ Nghi theo Hạ Hoàng Lãnh vào bữa tiệc mới chính thức bắt đầu , Hạ Quốc Bắc đã giao lại toàn quyền kinh doanh cho Hạ Hoàng Lãnh , hắn muốn chuyên tâm hơn trong con đường làm quan của mình . Hạ Nghi bước vào đại sảnh liền thu hút không ít ánh mắt , ai cũng biết Hạ gia có một cô con gái nhưng do Hạ gia xưa nay kín tiếng trong chuyện đời tư nên rất ít người nhìn thấy gương mặt thật của Hạ Nghiên

Trước đây Hạ Nghi tham gia không ít bữa tiệc như thế này , cô thoải mái tìm vị trí ngồi nghỉ ngơi ,lâu quá không mang giày cao gót chân cô đau nhức muốn chết . Bụng réo ầm ĩ , Hạ Nghi thoải mái lấy thức ăn tại quầy , mau chóng ăn uống nhưng không hề làm mất phong độ , kinh nghiệm lăn lộn trong giới quý tộc kiếp trước giúp cô có thể ăn nhanh , chuẩn , no căng mà không hề bất nhã . Thoải mái xử lý phần thức ăn đầy ụ trên bàn , Hạ Nghi thỏa mãn ưa nhã lau miệng , các cô gái xung quanh trợn mắt nhìn lượng thức ăn Hạ Nghi nuốt vào rồi lia mắt xuống vùng bụng bằng phẳng của cô , mọi người khâm phục sát đất

Ai cũng biết mặc sườn xám chú ý nhất là không được để ăn no , bởi ăn no sẽ làm vùng bụng bự lên trông rất khó coi , vậy mà cô nàng tiểu thư Hạ gia lại có thể ăn như heo mà không hề to bụng ,giơ ngón cái với cô nàng . Hạ Nghi đau khổ quay đầu chảy nước mắt , cái tật tham ăn hại chết cô rồi , quên mất bản thân đang mặc sườn xám báo hại bây giờ cô phải nghiến răng hóp bụng , bằng không nó sẽ bục chỉ mất. Đau đớn chạy nhanh vào nhà vệ sinh , tháo bớt nút trên sườn xám , Hạ Nghi thở dài thoải mái , thô tục dang chân ngồi trong nhà vệ sinh tiêu thực , cô cảm thấy đời này của mình thật …

Hạ Hoàng Lãnh đảo mắt tìm kiếm Hạ Nghi nhưng lại không thấy bóng dáng cô nàng đâu , hắn nhíu mày , trợ lý Tiêu thấy boss cau mày khó chịu nhìn xung quanh , tần số rada chuyên nghiệp của hắn dựng cao

“ Sếp ! Có chuyện gì sao ạ” Tiêu Mục nhỏ giọng hỏi

“ Cậu có thấy em gái tôi đâu không ? Tôi không nhìn thấy con bé , dạo này nhiều kẻ nhắm vào Hạ gia tôi sợ con bé xảy ra chuyện” Hạ Hoàng Lãnh lạnh lùng nhìn Tiêu Mục hỏi

“ Tôi cũng không thấy tiểu thư , để tôi gọi người đi tìm cô ấy” Tiêu Mục hiểu rõ nói , Dạo gần đây Hạ gia lên như diều gặp gió , nên không ít kẻ đánh chủ ý vào Hạ gia , Hạ Hoàng Lãnh bảo vệ rất kỹ em trai em gái mình , các nhà báo muốn săn tin của bọn họ cũng rất kiêng dè dẫu sao chuyện bắt cóc tống tiền mấy tiểu thư thiếu gia diễn ra cũng không ít

Hạ Hoàng Lãnh gật đầu , hắn vẫn không yên tâm, , tự mình tìm vẫn hơn. Hạ Nghi ngồi khoanh chân rung đùi chơi game điện thoại trong nhà vệ sinh nào hay biết bên ngoài mọi người đang xoắn đít tìm cô . Có tiếng ồn ào nói chuyện liên quan đến Hạ gia , bản năng hóng chuyện Hạ Nghi lập tức vểnh tai lắng nghe

“ Cậu có thấy chủ tịch Hạ Thị không? Đẹp trai chết đi được , vừa đẹp trai vừa giàu có , nếu tớ mà trở thành bà Hạ thì có ngủ cũng cười ”

“ Xùy bớt ảo tưởng đi bà ơi ! Xung quanh người ta còn thiếu ong bướm sao? Bao giờ tới lượt cậu , cậu không thấy cô nàng Dao Đình Đình bám dính hắn sao ?”

“ Con nhỏ đó có gì bằng tớ , ngực thì phẳng , mặt thì lẳng lơ như hồ ly tinh , xí”

“ Ít ra người ta cũng là con gái giám đốc Hạ Thị , còn cậu , cậu có gì , diễn viên hạng ba mà cũng đòi leo cao , xùy”

“ Cậu !!!... Thì sao chứ , chỉ cần tớ dụ dỗ được Hạ Hoàng Lãnh , có thai là xong chuyện ngay”

“ nói nghe như hát ấy nhỉ ? Các cậu nói đúng không?” Cả đám cười ồ lên châm chọc cô nàng ảo tưởng kia

Hạ Nghi ngồi trong nhà vệ sinh chép miệng . Bề ngoài hào hoa bên trong thối nát , các cô cứ đến với hắn xem , lúc nào đó bị giết rồi nhét vào trong rương ném xuống biển tôi đây cũng không lạ . Hạ Nghi quệt miệng thương hại đám con gái mơ mộng bên ngoài

“ Các cô đủ tư cách sao?” Dao Đình Đình mở cửa phòng vệ sinh bên cạnh Hạ Nghi cười khẩy nói . Cả đám người hết hồn giật mình nhìn cô ta , bọn họ không biết Dao Đình Đình ở đó từ khi nào nhưng nhìn thái độ có vẻ cô ta đã nghe hết mọi chuyện

“ Thì sao ? Bọn tôi không đủ chắc cô đủ nhỉ?” Một trong các cô nàng lên tiếng khích bác , cô ta mới không phục

Hạ Nghi nín thở xem kịch hay , ba người đàn bà thành cái chợ , bây giờ một đám bu lại đảm bảo sẽ có phim hay để xem , cô hào hứng như cắn thuốc lắc

“ Hơn cô là được rồi ? Một diễn viên hạng ba thấp hèn học đòi leo cao ,cô được sao” Dào Đình Đình khỉnh bỉ nói , Hạ Hoàng Lãnh là của cô ta ,ngoài cô ta kẻ nào cũng không có tư cách , cha cô ta đã nói , Hạ Thị trong tương có thể sẽ đứng đầu trong các gia tộc, chức vị bà Hạ cao quý đó , cô ta lấy chắc rồi

“ Tôi đòi leo cao ? Cô chắc không nhỉ? Nghĩ mình là ai , bạn thanh mai trúc mã sao , người ta còn không thèm nhìn đến cô vậy mà suốt ngày mặt dày bám lấy , cô tưởng mọi người xung quanh mù hết không nhận ra à” Cô nàng đanh đá kia đáp trả , học đòi thanh cao cùng một giuộc cả thôi , tôi khinh

“Cô !!!!... Cháttttt…” Dao Đình Đình thẹn quá hóa giận lao vào tát tai cô nàng vừa nói

Phút chốc hiện trường trở nên hỗn loạn , mọi người ra sức hò hét kéo hai người đang hút vào nhau nhưng vô ích , thể trạng Dao Đình Đình hư nhược hơn nên cô ta bị cô nàng đanh đá kia đá văng đến cửa nhà vệ sinh Hạ Nghi đang ngồi , làm nó bật tung cửa , Hạ Nghi trố mắt nhìn cánh cửa bị Dao Đình Đình làm hư , mọi người ngạc nhiên nhìn Hạ Nghi ngồi trong nhà vệ sinh , tư thế cô nàng không mấy là ưu nhã , “đi vệ sinh còn phải ưu nhã ,cái rắm” Hạ Nghi rủa thầm

Xem chuyện đi vệ sinh của mình không ưu nhã như mây bay , Hạ Nghi thong thả đứng dậy cài áo bước qua Dao Đình Đình đang nằm sõng soài trên đất , rửa tay , cao quý xoay người mỉm cười thân thiện với mọi người , cả phòng vệ sinh yên lặng như nhà xác .

“ Xin hỏi mọi người còn đánh nhau không?” Hạ Nghi thân thiện hỏi “ Nếu không thì xin hỏi tôi có thể đỡ cô Dao đây đứng dậy được không ? Mọi người biết đó bên ngoài khách khứa còn rất đông nếu để họ biết được chuyện này thì không hay lắm”

Đe dọa trắng trợn như vậy cô hỏi bọn tôi có thể nói không sao, đám người quay đầu che mặt

“ Cô lấy tư cách gì xin cho cô ta” Một người trong đám họ lên tiếng , cả đám quay qua trừng mắt nhìn cô ta , cô nàng kiêu ngạo không nhìn đồng nghiệp hất cằm nói

“ Tôi không lấy tư cách gì xin cho cô ấy cả , chẳng qua tôi thấy các cô đánh cô ấy cũng đủ rồi nên biết điểm mà dừng lại , chỉ vậy thôi” Hạ Nghi nhún vai ,điều cô nói là sự thật , đánh cũng đánh rồi , dù sao Dao Đình Đình cũng bị ăn thiệt , nhìn cô ta bây giờ xem , đến đứng còn không nổi các người còn muốn đánh tiếp

“ Cái này … Thôi được rồ nể tình cô ,bọn tôi không tính toán với cô ta” Cô nàng đanh đá hất tay kiêu ngạo , Hạ Nghi cười cười gật đầu như cảm ơn , đỡ Dao Đình Dình dậy nhưng chao ôi cô nàng mỏng manh như tờ giấy này đứng không nổi , Hạ Nghi phiền phức bế bổng cô nàng như công chúa hiên ngang đi ra ngoài . Đám người trợn mắt nhìn tư thái oai hùng của cô thầm chảy mồ hôi , may mà lúc nãy bọn họ không gây với cô nàng lực sĩ này nếu không thì lãnh đủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.