Vết thương trên tay
Hạ Nghi khá sâu , bác sĩ chuẩn đoán may mắn là mũi dao đâm lệch hướng
không ảnh hưởng đến gân cốt nếu không đời này coi như bàn tay này tàn
phế rồi . Còn về phần máu trên người cô , thật ra nó là máu của cô gái
đáng thương kia , lúc ấy quá hỗn loạn nên Hạ Hoàng Lãnh không kịp để ý , giờ ngẫm lại tim hắn vẫn chưa hết hoảng , nhìn người cười ha ha xem
phim hoạt hình bên cạnh , hắn kìm chế ham muốn ghim con dao gọt táo trên tay vào đầu cô , hù dọa người khác một trận tả tơi bây giờ còn ngồi đó
cười hố hố , đáng ghét
“Anh thật muốn cho em một trận” Hạ Hoàng Lạnh nghiến răng nói
“ Ấy !!! Tại sao , em là anh hùng đấy nhé , anh không thấy mấy chú cảnh
sát nhìn em bằng ánh mắt tỏa sáng sao?” Hạ Nghi không để ý , chuyên tâm xem phim hoạt hình nói
“ Thì sao ? Lúc em nằm trên đất , người
bê bết máu em có biết anh đã sợ đến dường nào , Tiểu Nghiên lần sau đừng như thế nữa được không?” Hạ Hoàng Lãnh nhìn sâu vào mắt Hạ Nghi ,
hắn muốn cho cô biết tâm tình lúc ấy của mình
“Haiz …. Thôi
được rồi , em xin lỗi , lần sau em sẽ không thế nữa , nhé , anh trai yêu dấu” Hạ Nghi nháy nháy mắt đáng thương , một bà cô tuổi băm mà phải làm mấy cái hành động mất mặt này , cô muốn chết quách cho xong
“Em đã hứa rồi , không có lần sau”
“Tuyệt đối không có lần sau”
Hạ Nghi nằm viện khoảng hai ngày thì xuất viện , hai hôm nay Lục Dĩnh cũng không gọi điện cho cô như mọi khi , Hạ Nghi cũng không quá quan tâm ,
dù sao cô cũng biết hắn đã về nước , gọi hay không cũng chẳng quan trọng , cô ghét nhất người không giữ chữ tín
“ Lục tổng ! Từ tiểu thư đến” Tiếng thư ký trong điện thoại bàn , dịu dàng êm ái báo cáo
“ Kệ cô ta , lần sau đừng làm phiền tôi vì mấy chuyện này” Lục Dĩnh khó chịu cúp máy
Từ Tĩnh – Con gái Từ Trấn Nam đối tác lâu năm của Lục Thị , tuy sản nghiệp của Lục Thị chủ yếu ở nước ngoài nhưng trong nước cũng có vài đối tác
làm ăn trong đó có công ty dệt may của Từ Trấn Nam , cha hắn có ý muốn
tác hợp cho hai người nhưng Lục Dĩnh lại không quá yêu thích Từ Tĩnh vì
cô nàng này quá đỏng đảnh , khó chiều
Cửa phòng làm việc bị mở tung , Từ Tĩnh tức giận đỏ mặt xông vào phòng Lục Dĩnh
“ Lại tránh mặt em , rõ ràng mấy hôm trước anh còn vui vẻ dắt em đi mua sắm kia mà”
“ Ai cho phép cô tự tiện vào phòng làm việc của tôi , ra ngoài” Lục Dĩnh
không kiên nhẫn lên tiếng , hắn rất ghét có người tự tiện xông vào phòng mình kể cả cha hắn cũng không ngoại lệ
“ Em … Anh nói đi , vì
sao mấy hôm trước anh vẫn còn vui vẻ đưa em đi mua sắm mà bây giờ nói
trở mặt liền trở mặt” Từ Tĩnh tủi thân hỏi, rõ ràng mấy hôm trước bọn
hắn còn vui vẻ kia mà
“ Tôi không cần thiết phải trả lời cô , ra ngoài” Bấm nút kêu thư ký bên ngoài lôi Từ Tĩnh ra ngoài , Lục Dĩnh
phiền chán tiếp tục phê duyệt hồ sơ , mấy hôm trước hắn vô tình thấy Hạ
Nghi trong quán café bên kia đường , hắn nhìn cô , cô cũng thấy hắn ,ánh mắt cô lúc đó làm hắn cảm thấy rất khó chịu
Mở điện thoại , Lục Dĩnh do dự không biết nên gọi cho Hạ Nghi hay không? Cô biết hắn về
nước nhưng lại không chủ động gọi cho hắn , chẳng lẽ cô thật sự không
quan tâm đến hắn , nghĩ đến ánh mắt bất cần sáng hôm đó của Hạ Nghi ,
Lục Dĩnh tức giận ném điện thoại , mệt mỏi vuốt mặt . Cầm tấm hình trên
bàn làm việc khẽ vuốt ve , tấm hình hai đứa bé cười hạnh phúc ôm nhau ,
đứa bé gái có đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp , nụ cười lún đồng tiền đáng yêu , cả người bé tỏa sáng trong ánh nắng chiều , bé trai bên cạnh yêu
chiều ôm cô bé cười rạng rỡ nhìn vào ống kính ,em gái !!! Anh nhớ em
Vụ án Hạo Thiên kết thúc , Hạ Nghi quay trở lại quỹ đạo cũ , đi học , tập
võ , chăm sóc Hạ Hoàng Cảnh , mấy hôm trước Hạ Hoàng Cảnh té xuống ao
nước bị sốt ly bì mấy cả tuần liền , làm cô sợ gần chết dù gì thằng bé
cũng còn nhỏ nếu sốt cao dẫn đến ảnh hưởng não thì không hay
Mà
nguyên nhân khiến thằng bé té xuống ao nước trong trường thì hết sức
buồn cười , thằng bé lại bị nữ lực sĩ hôm trước tấn công , sau hôm cưỡng gian Hạ Hoàng Cảnh không thành , cô bé càng cố thực hiện mưu đồ bất
chính của mình, kết quả lần này hai đứa bé giằng co làm sao mà té ùm
xuống ao cá kiểng trong trường , nước mua thu lạnh buốt khiến hai đứa
trở về đều sốt cao , cô bé lực sĩ thì khá hơn chỉ hai ngày là khỏi , còn Hạ Hoàng Cảnh thì nằm ly bì suốt một tuần liền cũng may Hạ gia có bác
sĩ riêng túc trực , nếu không thì thật sự hù chết trái tim già nua của
cô
“ Tiểu Cảnh , dậy uống thuốc nào” Hạ Nghi dịu dàng nâng Hạ
Hoàng Cảnh dậy , thằng bé xinh đẹp như bé gái bây giờ lại gầy gò xanh
xao nhìn càng đáng thương , Hạ Nghi đau lòng vuốt đầu em trai
“Chị !!!” Hạ Hoàng Cảnh trợn mắt kinh ngạc nhìn Hạ Nghi
“Ờ ! Làm sao ? Sao trợn mắt nhìn chị như gặp quỉ thế” Hạ Nghi không vui vỗ đầu thằng bé , cái tên nhóc vô lương tâm , chị đây chăm sóc em mệt gần
chết , bây giờ còn bày ra thái độ như gặp quỉ đó cho ai xem
“ Chị … Đúng là chị rồi!” Hạ Hoàng Cảnh òa khóc nhào vào lòng Hạ Nghi
“ Ơ hay !!! Thằng nhóc này , hôm nay trúng tà à” Mặc dù khó hiểu nhưng Hạ Nghi vẫn ôm em dỗ dành , thôi kệ vậy !! Trẻ con mà bệnh lâu quá cũng dễ lên cơn
Hạ Hoàng Cảnh ôm Hạ Nghi khóc suốt một buổi chiều , đến khi hai mắt sưng húp lên như hai quả đào mới dừng lại . Hạ Nghi đau đầu nhìn em , không phải thằng bé này sốt đến hỏng đầu rồi chứ , làm gì mà
dễ xúc động như gái mới lớn thế . Dù khó hiểu trước hành động quái dị
của em trai , Hạ Nghi vẫn như cũ yêu thương chăm sóc em , Hạ Nghiên
trong nguyên tác rất yêu thương cậu em trai cùng mẹ, mỗi khi cậu bệnh cô nàng đau lòng thiếu điều muốn chết đi , Hạ Nghi bây giờ đã hiểu được
tâm tình của Hạ Nghiên , cô cũng rất yêu thương Hạ Hoàng Cảnh , nhìn cậu bé do chính tay mình nuôi lớn bệnh tật gầy gò , cô đau lòng chết được
Hạ Nghi bưng thuốc ra ngoài , Hạ Hoàng Cảnh âm trầm dõi theo , thứ ánh
sáng sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt cậu bé mười tuổi , có thứ gì đó đang dần thay đổi trong Hạ gia, bầu trời quang đãng bỗng chốc tối đen như
đêm , từng cơn mưa nặng hạt lặng lẽ trút xuống toàn trang viên yên bình , phủ lên nó một lớp màng mỏng kỳ bí, mưa mua thu lạnh lẽo ấm ướt khiến
lòng người khó chịu . Hạ Nghi cau mày nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài
,cô không thích mưa vì nó nhắc nhở cô ,mình cũng chết trong một ngày mưa như thế
Ngày Thẩm Hạ Nghi xảy ra tai nạn , mưa như trút nước ,
cơn say chếch choáng cùng tầm nhìn mờ ảo trước mắt khiến cô không nhìn
rõ mới xảy ra tại nạn ngoài ý muốn , lúc Mạc Vịnh Trinh lôi cô ra khỏi
xe , máu trên người Hạ Nghi hòa vào nước mưa tạo thành con suối đỏ,khắp
người cô các vết thương lớn nhỏ thi nhau chảy máu . Mặc dù Mạc Vịnh
Trinh ra sức ngăn chặn vết thương nhưng vẫn vô ích , vết thương trên
người Hạ Nghi quá nhiều mà hắn lại chỉ có hai tay , lúc vào phòng cấp
cứu toàn thân Hạ Nghi đã sớm trắng bệt, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy
là gương mặt đau đớn , tuyệt vọng của Mạc Vinh Trinh , cô rất muốn đưa
tay vuốt ve gương mặt ấy nhưng bản thân lại không có sức , lực bất tòng
tâm
Đóng mắt che giấu đau đớn trong lòng , Hạ Nghi quay người trở về phòng .Hạ Hoàng Lãnh im lặng đứng trên cầu thang nhìn cô, hắn không
biết cô đã xảy ra chuyện gì với cô, ánh mắt đau đớn mất mát khi nãy của
cô làm tim hắn nhói đau , giống như ánh mắt mất mát đau đớn cô nhìn hắn ở lễ cưới trong mơ mà hắn chỉ có thể vô dụng đứng nhìn
Trở về
phòng , điện thoại báo hiệu cuộc gọi nhỡ ,Hạ Nghi mở máy kiểm tra hơn
mười cuộc gọi nhỡ từ Lục Dĩnh , cô nhíu mày , từ hôm ở quán café Lục
Dĩnh cũng không còn liên lạc với cô , hôm đó cô biết hắn nhìn thấy cô
nhưng lại giờ vờ không thấy , Hạ Nghi lắc đầu cười , tên này bị chứng
rối loạn nhân cách hả trời ? Lúc thì giả vờ không quen biết , lúc thì
nhiệt tình gọi điện quấy rối
Điện thoại trong tay reo lên , Hạ Nghi nhìn cái tên Lục Dĩnh chói lọi trên màn hình , miễn cưỡng bắt máy
“Alo”
“ Em đang ở đâu?”
“Ở nhà”
“Tối mai đi ăn với anh được không? Anh có chuyện muốn nói với em”
“ Được , địa điểm ở đâu để em lái xe đến”
“ Không cần , anh đến đón em”
“ Thôi không cần đầu em tự đi được , vậy nhé” Tắt máy , Hạ Nghi phiền chán ném điện thoại lên giường
Ngã người lên giường nhìn trần nhà , cảm xúc của cô bây giờ rất rối loạn ,
nói không có tí ảo tưởng gì với Lục Dĩnh thì quá giả tạo,bao nhiêu năm
qua hắn vẫn luôn săn sóc ân cần với cô , dù lễ tết hay ngày nghỉ đều cố
tranh thủ quay về thăm cô nếu không về được thì gởi quà xin lỗi hay đại
loại các thứ , con người không phải sói đá không biết cảm động nhưng
nhìn hắn thân thiết với Từ Tĩnh , Hạ Nghi không thể hiểu được cảm xúc
của mình , chán ghét cũng không phải , ghen tuông thì chưa đến mức đó ,
chỉ giống như mình mặc một cái áo cứ nghĩ nó là độc nhất vô nhị chỉ khi
nhìn thấy người khác cũng có một cái không khỏi cảm thấy thất vọng
Cô cứ nghĩ Lục Dĩnh thích mình nhưng khi phát hiện không phải , thì không
khỏi mất mát , dù sao đúng là cô có chút tình cảm với hắn bây giờ biết
hắn có quan hệ với Từ Tĩnh cô nghĩ mình cũng nên từ bỏ thôi . Còn về Hạ
Hoàng Lãnh , tình hình trên xe hôm đó tuy cô mất kiểm soát do thuốc và
rượu nhưng cũng do bản thân quá phóng túng nếu cô có thể khống chế bản
thân tốt hơn thì đã không xảy ra chuyện . Hạ Nghi tức tối gõ đầu mình ,
tại sao cô có thể làm ra hành động nhúng chàm Hạ Hoàng Lãnh như thế kia
chứ , nếu Hạ Nghiên biết được không biết cô ta có lột da cô không nghĩ
đến đó Hạ Nghi rùng mình ớn lạnh
Đấu tranh tâm lý làm Hạ Nghi
không chú ý đến cửa sổ phòng cô bắt đầu đóng băng kỳ lạ , đến khi phát
hiện ra thì muộn rồi , toàn bộ căn phòng của cô đều phủ lớp băng mỏng ,
đánh răng cầm cập nhìn ma nữ đừng trước mặt , Hạ Nghi kiềm chế cảm xúc
muốn đấm vào mặt cô ta
“ Chuyện gì nữa , không phải tôi đã giúp cô giải oan sao ?”|
“ Cám …. Ơn ….” Ma nữ thoáng trong gió nói nhẹ
“ Thôi khỏi , cô làm ơn đừng đóng băng phòng tôi là được rồi”
Ma nữ xấu hổ cúi đầu , cô ta xòe tay đưa cho Hạ Nghi chiếc nhận bằng đồng khắc hoa văn kỳ lạ
“ Đây là cái gì ?” Chiếc nhẫn lạnh lẽo nằm trên tay Hạ Nghi
“ Đeo…. Nó…. Bình an ….”
“ ý cô là đeo cái nhẫn này sẽ giúp tôi bình an”
Ma nữ gật gật đầu , cô ta chỉ tay về hướng cửa sổ , Hạ Nghi hiếu kỳ đi lại , trên cửa kính mờ ảo , dòng chữ mở ảo nhờ hơi lạnh bắt đầu hiện rõ “
Đeo nó sẽ giúp cô bình an , sắp tới cô sẽ tai họa đổ máu , không được
tháo chiếc nhẫn ra bằng mọi giá , quà cám ơn của tôi ^^~” . Hạ Nghi tròn mắt nhìn ma nữ
“Tai họa đổ máu nhưng tôi bất đầu có kinh nguyệt hồi đầu năm rồi” Hạ Nghi ra vẽ hiểu biết gật gù nói
Ma nữ ngã ngửa , cô ta tức tối hà hơi lạnh bắt đầu viết “ Ý tôi không phải thứ đó , đêm trăng tròn năm mười tám tuổi cô sẽ biết , không được tháo
nhẫn bằng mọi giá”
“ Tại sao ?”
Ma nữ vẻ mặt bất lực viết “ Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi , cô cứ làm theo là được”
“Tôi biết rồi !!!” Hạ Nghi bĩu môi bất mãn , đồ ma gà mờ
Ma nữ tiếc nuối nhìn Hạ Nghi “ Tôi phải đi rồi , tạm biệt và cám ơn”
Hạ Nghi gật gật đầu “ Không có gì ?Đi bình an nhé” vẫy vẫy tay tạm biệt ma nữ
Ma nữ vẻ mặt khó xử nhìn Hạ Nghi ,sau đó như hạ quyết tâm viết “ Có thể
giúp tôi mở đường hoàng tuyền không ? Tôi không thể tự mở mà bên dưới
cũng không có ai lên rước tôi”
Hạ Nghi ngã bật gọng , cô vỗ ót
nhìn cô nàng ma nữ đã ngốc nghếch còn hậu đậu trước mặt , đau đớn gật
đầu . Mở ngăn kéo lấy phấn vẽ vòng tròn ma trận , cắt tay nhỏ máu bắt
đầu niệm chú mở trận , cô không có linh lực chỉ có thể dùng máu để mở ,
con đường đi đến hoàng tuyền nhanh nhất chỉ có thể dùng máu người để vẽ
tuy có hơi tà ác nhưng đó là cách duy nhất , từ khi gặp ma nữ đến nay Hạ Nghi liên tục phải đổ máu , chẳng lẽ ứng nghiệm họa đổ máu mà cô ta đã
nói . Đóng mắt nhìn dòng máu quý giá của mình chảy vào ma trận , Hạ Nghi nghiến răng thề lần sau cô tuyệt không bao giờ giúp đỡ thêm một con ma
nào nữa
“ Ô !!! Hạ Nghi tỷ , đã lâu không gặp” Hắc Vô Thường cà lơ phất phơ chào Hạ Nghi
“ Ờ , cũng lâu rồi lần này do cậu lên rước người à” Hạ Nghi vừa quấn tay vừa nói
“ Dạ !? Đệ cứ tưởng tên dở hơi nào dùng cách rởm đời này mở đường hoàng
tuyền , hóa ra Hạ Nghi tỷ” Hắc Vô Thường không nể mặt phang thẳng
“ …….” Quân tử không chấp tiểu nhân , Hạ Nghi nghiến rắng mặc niệm
“Thôi đệ đi nhé !!! Gặp tỷ sau” Hắc Vô Thường vui vẻ chào Hạ Nghi , vòng
tròn sáng lên biến mất . Hạ Nghi trừng mắt tiễn hai tên quái gở đi ,
trút một hơi nhẹ nhõm , cuối cùng cũng đi
Đêm nay Hạ Nghi ngủ
bất ổn , trong mơ cô thấy con quái vật to lớn đang ra sức đè mình cảm
giác nghẹt thở khó chịu chân thật quá mức làm cô giật mình thức dậy ,
nhìn bóng đen đang đè lên người mình , Hạ Nghi hoảng hốt tung cước đá nó văng đến góc phòng “ Hự” vật nặng nề rơi xuống , Hạ Hoàng Canh đau đớn
đứng dậy , Hạ Nghi vội vã bật đèn ngủ , nhìn người đến là em trai yêu
dấu , cơ mặt Hạ Nghi giật giật , cô tức giận quát khẽ
“ Nửa đêm không ngủ yên trong phòng , chạy đến đây đè chị làm gì?”
“Em sợ , em muốn ngủ cùng chị , thời tiết thì lạnh quá , nằm lên người chị
thấy ấm quá nên em ngủ quên luôn” Hạ Hoàng Cảnh ấm ức giải bày tâm sự ,
thật ra thì hắn cố tình chạy đến ngủ chung với cô nhưng vẫn lo sợ cô
chạy mất nên nằm đè lên người cô cho chắc , ai biết bà chị bạo lực này
đá bay mình như thế
“ Em … Mau về phòng em đi” Lớn già đầu còn thích bám váy chị , tên nhóc này càng ngày càng hư hỏng
“Em không đi , về phòng đáng sợ lắm còn lạnh nữa” Hạ Hoàng Cảnh nhõng nhẽo
nhào vào ngực Hạ Nghi cọ cọ , gương mặt non nớt hiện lên vẻ gian xảo
hiếm thấy
“ Đừng cọ nữa , muốn ngủ thì ngủ , không cho nằm đè
lên chị” Hạ Nghi khó chịu đẩy đầu Hạ Hoàng Cảnh khỏi ngực mình , hiện
thời cô đang trong thời kỳ phát dục , vùng ngực bằng phẳng năm nào bắt
đầu có dấu hiệu nhấp nhô bị thằng nhóc cọ vào làm cô rất khó chịu
“Dạ , em yêu chị nhất” Hạ Hoàng Cảnh hí hửng hôn môi Hạ Nghi , lúc bé hắn
vẫn thích làm thế dù sao cũng là trẻ con Hạ Nghi cũng không quá chấp
nhất chỉ là cô không biết , khoảnh khắc chạm môi kia gương mặt em trai
bé bỏng của mình hiện lên vẻ mặt không nên có , mê ly
Ổn định
chỗ ngủ xong xuôi , Hạ Nghi tắt đèn ngủ mê man ,trong đêm tối , Hạ Hoàng Cảnh ôm chặt Hạ Nghi , bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve đường nét gương
mặt cô , ánh mắt cậu bé tràn ngập vẻ luyến tiếc , nhẹ nhàng cọ mặt mình
lên mặt Hạ Nghi , Hạ Hoàng Cảnh thì thầm “ chị !!! Chị của em , cuối
cùng chị cũng đã trở về bên em”