Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 65: Chương 65: Anh Thu gặp rắc rối




Kỳ Vân vẫn còn kích động đến nỗi tim đập thình thịch. Một điều chắc chắn nếu cô cứ ôm chuyện này một mình tối nay sẽ mất ngủ. Nhất định phải thông báo tin vui cho “quân sư” của cô biết.

Chờ đợi Anh Thu nghe máy mà sốt hết cả ruột. Đến khi vừa nghe thấy bên kia nhận máy cô phấn khích hét lớn: “Anh Thu!”

“Bộp!” Nếu Kỳ Vân phấn khích thì Anh Thu hồi hộp đến nổi run tay một cái điện thoại rơi mạnh xuống đất. Hai tay vẫn còn run mắt phải giật nhẹ Anh Thu khom người nhặt điện thoại lên. Màn hình vẫn sáng, cuộc gọi đang ở trạng thái kết nối. Cũng may Iphone thân yêu vẫn giữ được mạng.

Tổn thọ! Tổn Thọ!

“Chị à, tim em sắp rớt ra ngoài rồi, không phải là mới nhặt lại gắn vào lồng ngực!” Nói vậy cũng không hề khoa trương chút nào.

“Em đi ăn trộm sao? Giọng nói nhỏ xíu, chị nghe không rõ!”

Anh Thu cố gắng giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, cảm thấy vẫn lớn cô lấy tay che luôn cái loa ngoài.

Nếu nói cho đúng tình hình của Anh Thu đang gần giống như lời Kỳ Vân nói. Khăn choàng trùm qua đầu, đeo một cái kính râm to che hết nữa khuôn mặt. Cô đang đứng trong phòng nguyên liệu pha trà sữa của một cửa hàng, đầu hơi nghiêng ra ngoài xem xét tình hình.

“Em đang có chút việc gấp, đợi về nhà em gọi lại.” Kỳ Vân chưa hiểu chuyện gì xảy ra Anh Thu đã nhanh chóng cúp máy. Rõ ràng là muốn chia sẽ chút niềm vui với em gái kết cục có thêm một chuyện để suy diễn chính là tình huống mà Thư gặp phải.

Tại tầng hai của một siêu thị trong một quán trà sữa.

“Cốc cốc cốc!”

“Cô ơi người đàn ông đó đã đi rồi!”

Anh Thu cảm thấy tảng đá trong lồng ngực được trút xuống, ánh mắt cảm kích nhìn anh nhân viên tốt bụng: “Cảm ơn anh, ơn này tôi sẽ không quên.”

“Cô cũng nên cẩn thận xíu.”

Anh Thu gật đầu, nhanh chóng đi khỏi. Bây giờ không đi lỡ may tên Phạm Tích Nhân gì đó quay lại cô khó sống rồi. Cũng tại cái tội nhiều chuyện, hoạ do mình gây ra giờ phải trốn chui trốn nhũi, một đời hiên ngang đầu đạp trời chân đạp đất nay còn đâu.

Về tới nhà, Anh Thu nằm sấp xuống giường, sinh lực bị rút cạn, không còn chút sức sống. Mở điện thoại ra hơn mười tin nhắn của Kỳ Vân và một tin nhắn từ số máy lạ “Chờ đó“. Cô nhanh tay xoá hộp thư, cho số luôn số đó vào danh sách đen.

“Vân Vân xin lỗi, em có việc bây giờ mới gọi lại cho chị!”

“Em vẫn ổn chứ, có chuyện đừng giấu chị”

“Không sao, mà chị có việc gì muốn kể cho em nghe hả?”

Vô số chuyện đang nghẹn trong cổ không có chỗ xả giờ như con suối tuông trào ra, cuối cùng là vấn đề quan trọng nhất. Trong lúc chờ Anh Thu, Kỳ Vân lục tung tủ quần áo cũng không thấy bộ đồ nào phù hợp để đi gặp thầy Trần. Quần áo mặc một lần liền trở thành đồ cũ, còn những bộ đồ do nhất thời kích động mà mua lúc cần nhìn lại chỉ phù hợp để ngắm mà thôi.

“Ngày mai đi lựa đồ với chị.” Kỳ Vân tin tưởng mắt thẩm mĩ của Anh Thư sẽ giúp cô chọn được trang phục ưng ý nhất.

“Không được!” Anh Thu buộc miệng nói lớn vào điện thoại, bởi trong đầu cô tái diễn lại cảnh xém bị tên đàn ông kia tóm được trong quán trà sữa.

“Xin lỗi, nhầm số.” Kỳ Vân tắt điện thoại. Nếu lần đầu cô cảm thấy kỳ lạ, thì lần này không cần biét lý do gì, cô đều cảm thấy bị xem nhẹ. Khi bạn hào hứng chia sẽ chuyện quan trọng nhất với người mình tin tưởng nhất lại nhận được vài cái “ậm ừ” qua loa nhất định sẽ có cảm giác có nguyên một xô nước lạnh ngắt hắt vào mặt mình.

Anh Thu bứt tóc, tự vả vào miệng, lần sau phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chuyện. Chị cô giận thật rồi. Còn chuyện gì cứ đến một lần đi, dạo này cô cứ gặp chuyện không đâu.

Trước hết nên giải quyết chuyện của Kỳ Vân trước, còn chuyện của Phạm Tích Nhân tới đâu tính tới đó. Cô sẽ không đến nỗi xui xẻo ngày mai đi trung tâm thương mại gặp phải người đàn ông đó đâu phải không? Chỗ đó rộng bao nhiêu mét vuông, còn mấy tầng lầu nữa, xác suất rất thấp. Anh Thư tự an ủi mình.

Gọi điện Kỳ Vân nhất định sẽ không nghe máy vì vậy Anh Thu đổi sang nhắn tin: “Vân Vân, mai gặp nhau đi em sẽ giải thích cho chị, mười giờ ở trung tâm thương mại nha, yêu chị!”

Kỳ Vân đọc xong tin nhắn, nhanh chóng đáp lại: “Câu trả lời không thoả đáng, chỉ sẽ tính sổ với em một lần.” Cô biết Anh Thu không thể bỏ cô đâu.

Hôm sau, tại trung tâm thương mại.

Kỳ Vân tinh thần phấn chấn, vui vẻ đến nổi môi cười mỉm không khép lại được đi cùng là Anh Thu bộ dạng không khác gì hôm qua, ngó trước nhìn sau, đeo kính râm, trên đầu đội thêm một cái khăn voan che gần hết khuôn mặt. Cô còn định đeo thêm khẩu trang nhưng bị Kỳ Vân hết sức ngăn cản.

“Vân Vân, ngày thường có dụ đến cỡ nào chị cũng nhất quyết không vào shop này mà, còn chê mắc nữa, hôm nay lại rủ em đến đây sao?”

“Chị còn chưa tính sổ em đâu, lo làm tốt nhiệm vụ đi.” Kỳ Vân trừng mắt đe dọa.

Anh Thu giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cuộc gặp này coi như là lần đầu hẹn hò, nên quần áo nhất định phải chọn sao cho ấn tượng khó phai. Một chút nhẹ nhàng, một chút quyến rũ, giáo sư Trần không đổ mới lạ.

Anh Thu phát huy hết sở trường của mình, lựa một đống đồ bắt Kỳ Vân đi thử. Đợi Kỳ Vân vào phòng thử rồi, Anh Thu cũng không nhàn rỗi bắt đầu chọn quần áo cho mình.

Đi mua sắm là lúc thời gian trôi nhanh nhất, hơn cả tiếng đồng hồ, thay ra rồi mặc vào, toát mồ hôi hột cả hai mới ưng ý chọn được một bộ. Là kiểu đầm dài qua gối, cổ chữ V, nhưng không sâu lắm vừa vặn tạo sự quyến rũ mà vẫn thanh lịch, đầm dây khéo léo khoe xương quai xanh thêm áo khoác mỏng ở ngoài.

Tuyệt vời!

Giây phút Kỳ Vân chờ đợi đã đến “Sự thật hé lộ“.

Anh Thu hút một ngụm trà sữa lớn, bắt đầu kể đầu đuôi sự việc. Nói ra dài dòng, gây cấn thì chỉ có nhân vật chính mới cảm nhận được hết, tóm gọn là một ngày đẹp trời trong lớp cô bạn Tư Ly của Anh Thu có chuyện buồn, thân là bạn bè Anh Thu liền hỏi han, gia đình ép Tư Ly đi xem mắt mặt dù cô ấy đã có người yêu nhưng không thể cải lời nên tâm trạng hỗn độn không biết phải làm sao. Cũng chẳng biết sao Anh Thu lại phấn khích giúp đi xem mắt giúp kết quả qua một hồi nói chuyện chọc giận đến người đàn ông đó, anh ta nhất quyết không tha “đuổi cùng giết tận“. Cô nàng Anh Thu của chúng ta bắt đầu cuộc sống làm rùa rút cổ luôn phải xem đông ngó tây.

Kỳ Vân nghe xong, nhìn em cái cảm thông sâu sắc: “Với câu chuyện của em, chị thật lòng chia sẻ nhưng xin lỗi cho chị cười một chút.” Tiếp theo đó là một tràn cười không dứt.

Anh Thu với vẻ mặt: “Đây là một câu chuyện buồn xin chị tôn trọng nhân vật.” Kỳ Vân mới khổ sở mím chặt môi nín cười.

“Chi bằng em xin lỗi anh ta đi.” Kỳ Vân nhìn thẳng vào mắt Anh Thu nói.

Anh Thu lắc đầu kịch liệt: “Không được, muộn rồi, bỏ đi.”

Kỳ Vân chợt nhớ ra một vấn đề: “À, chị quên, có nên mua quà tặng giáo sư Trần không?”

Anh Thu đưa ra ý kiến: “Cà vạt, đi thôi tầng trên có một cửa hàng.”

...

Giáo sư Trần là kiểu người trầm ổn nên màu sắc không được quá nổi bật, màu xanh có lẽ hợp nhất. Kỳ Vân chọn một chiếc có màu xanh đậm thêm họa tiết ca rô nhỏ điểm xuyến. Thử tưởng tượng Trần Kha Nghị đeo vào chắc chắn sẽ rất thu hút. Mà suy cho cùng nhìn thầy Trần như một giá treo đồ mặc gì cũng đều đẹp hết.

...

“Anh Thu em làm sao vậy? cửa ở hướng này mà!” Đang đi Anh Thu nắm chặt tay Kỳ Vân quay đầu lại.

“Chị à, không xong rồi, người đàn ông em vừa kể đang đi đến hướng chúng ta.” Mà khoảnh cách rất gần, chỉ còn một chút nữa là chạm mặt. Lần này không thoát khỏi là cái chắc.

Bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh.

“Anh Thu, em đi qua khu B đi bên đó cũng có cửa ra, chị tìm cách cản anh ta.”

“Được không?” Trong lòng Anh Thu vô cùng rối không nghĩ được gì.

Kỳ Vân gật đầu đẩy nhẹ Anh Thu.

Nhìn Anh Thu bắt đầu đi nhanh Phạm Tích Nhân sốt ruột chuyển hướng đuổi theo, nhưng lại không để ý đến Kỳ Vân trước mặt.

“Ầm!” Kỳ Vân va vào người Phạm Tích Nhân, ly trà sữa định vứt sọt rác nay có thêm một công dụng mới, hoàn toàn đổ lên áo của người đối diện.

“Cô cố tình?” Phạm Tích Nhân gằng giọng, ánh mắt ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé kia.

Kỳ Vân cũng không kém cạnh: “Là anh va vào tôi còn không xin lỗi, nhìn coi đổ luôn ly trà sữa của tôi rồi, đền đi.” Mặc dù sự thật là Phạm Tích Nhân va vào là thật mà cái áo dính bẩn kia là do cô cố ý. Có lẽ đã đủ thời gian cho Anh Thu rời khỏi rồi.

Kỳ Vân liếc nhìn chắc chắn Anh Thu đã đi xa ròi. Cô tỏ ra không muốn làm lớn chuyện: “Thôi bỏ đi, không tính toán với anh, tôi đi đây.”

Chết tiệt! lại để cô ta chạy nữa rồi.

“Phó giám đốc, trễ rồi chúng ta phải đi gặp ngài Cố thôi.”

Phạm Tích Nhân gật đầu một cái, cũng không đuổi theo Anh Thu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.