Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 70: Chương 70: Chạm mặt




Dư Kỵ nhìn cốc bia sệt trước mặt cười như không cười: “Bỗng dưng nhớ về thời thanh xuân rực rỡ của chúng ta!” Bọn họ đã từng có khoảng thời gian ngông cuồng của tuổi trẻ, trốn học đánh nhau, hút thuốc, thử uống rượu đã có gì chưa làm đâu. Có hôm đợi tài xế đưa đến cổng trường xong liền quay ngược lại chạy đến quán nhậu. Hôm đó là lần đầu tiên thử cảm giác say đến quên trời đất, cuối cùng tuy có cái kết không mấy đẹp mặt bị người nhà lôi về... Ừm! nhớ tới khoảnh khắc đó lại không muốn nghĩ tiếp sau khi về nhà gặp phụ huynh sẽ xảy ra chuyện gì.

Da gà Phạm Tích Nhân nổi lên, anh cố ý chà sát cánh tay mình: “Dư Kỵ cậu sao lại có thể phun ra mấy lời sến sẫm như vậy? Đúng là làm người ta bất ngờ mà.” Lời nói của Dư Kỵbao giờ trở nên văn vẻ như thế.

Dư Kỵ hơi nhếch môi, giọng nhàn nhạt có phần trầm xuống: “Vậy sao? Có lẽ bị lây nhiễm từ ai đó.” Nói xong liền cười nhẹ. Mà nụ cười giờ đây lại mang chút ưu phiền.

Trần Kha Nghị thấy bầu không khí trầm xuống liền lên tiếng: “Bỏ đi, cạn ly!”

Lục Đông Quân đặt mạnh cốc bia xuống bàn: “Dư Kỵ cậu nổi điên cái gì, chọn chỗ này đúng là quá ồn ào.” Phòng bên cạnh bắt đầu vang lên tiếng hò hét, sau đó là lời nói trách móc của ai đó, chắc là đang thất tình mượn rượu giải sầu.

Chỉ hai từ “phiền phức!”

Dư Kỵ rõ ràng cũng nghe thấy nhưng cố tình làm lơ: “Vậy mới sôi động chứ.” Anh làm động tác phiêu theo nhịp điệu cứ như đang nghe nhạc miễn phí. À không! ở vũ trường mới đúng.

Đồng loạt ánh mắt như muốn giết người nhìn về Dư Kỵ.

Khóe môi Dư Kỵ giật giật, quá sức nguy hiểm, anh chuyển chủ đề: “Lần này về có ai định ra mắt người yêu không?” Anh chỉ tay về phía ba người còn lại: “Cậu, cậu hay là cậu?”

Bầu không khí hạ xuống, như có luồng khí lạnh ập tới. Lại nói sai nữa sao? Dư Kỵ âm thầm nuốt nước bọt. Có chuyện gì xảy ra mà anh bỏ lỡ rồi sao?

Riêng về Lục Đông Quân xảy ra chuyện gì thì Dư Kỵ nắm khá rõ. Như vậy bắt đầu từ cậu ấy đi: “Lục Đông Quân cậu thế nào?” Dư Kỵ nhướng mày ngã ngớn hỏi. Mặc dù anh biết có chuyện nhưng vẫn cố tình chọc vào.

Lục Đông Quân ngẩn đầu một hơi uống cạn cốc bia: “Rất nhanh thôi sẽ cướp cả vợ lẫn con về nhà.”

“Rất ngầu, chúc cậu may mắn!” Nhưng e là con đường này rất chông gai.

“Tích Nhân, còn cậu?”

Phạm Tích Nhân nhíu mày phun ra mấy từ: “Độc thân.”

Thì ra là “F.A” cậu bạn của anh thật đáng thương. Mặc dù anh đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan nhưng dù sao cũng hơn là độc thân.

Dư Kỵ dời ánh mắt sang Trần Kha Nghị từ đầu buổi một mực im lặng. Kha Nghị là người tri thức nhất điềm tĩnh nhất, tuy nhiên với bạn bè anh vẫn luôn là thái độ thân thiết, bộ dạng này chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Trần Kha Nghị, tới lượt cậu rồi.” Dư Kỵ như cảnh sát tra khảo từng người. Là ai cũng không bỏ qua.

Trần Kha Nghị trầm mặc rót bia vào cốc của mình sau đó nâng lên chạm vào cốc của Dư Kỵ: “Hôm nay không muốn nhắc tới.”

Cả ba người đều nhận ra sự bất thường. Trần Kha Nghị là người có cạy miệng cũng không moi được thông tin gì, trừ khi cậu ấy tự mình thổ lộ.

Là anh em chỉ cần những lúc này ở bên cạnh nhau không cần hỏi nhiều. Sự thật là Dư Kỵ rất biết phá bầu không khí. Mặc kệ hôm nay anh là nhân vật chính sẽ không ai trách móc.

...

Mà ở phòng bên cạnh đúng như lời Lục Đông Quân nói quá mức ồn ào.

“Mở nhạc Dance đi, uống rượu mà không có nhạc làm sao có hứng.” Cô gái mặt hơi ửng hồng bừng bừng khí thế đứng dậy.

“Chị xem ở đây là quán Bar sao? Nhạc Dance muốn bị đuổi ra ngoài?” Anh Thu bĩu môi, trong đầu xuất hiện khung cảnh bị chủ quán dùng chổi quét ra ngoài đường.

“Không được, nhất định phải hát.”

Đan Linh một bên vò đầu suy nghĩ, sau đó rụt rè giơ ngón trỏ lên phá tan bầu không khí căng thẳng: “Vậy thì một bài, âm lượng vừa phải không cho trả giá.” Như vậy cùng lắm chỉ bị nhắc nhở.

Anh Thu liếc nhìn Kỳ Vân toát hết mồ hôi. Tay run run chọn một bài hát mở lên. Có nhạc Kỳ Vân như “bà đồng” lắc lư theo nhạc còn la lớn: “Hey hey...!” Cô biết nếu không mở nhạc nhất định sẽ không yên ổn vói Kỳ Vân.

Chưa đợi nhạc đệm kết thúc Anh Thu nhanh chóng bấm nút tắt. Bây giờ trái tim treo ngược cành cây mới yên ổn.

Kỳ Vân cụt hứng nhưng vẫn giữ lời không đòi nhảy nữa chuyển sang uống bia. Trên bàn là một chai rượu trắng thêm cả mười mấy chai bia. Không thể phủ nhận độ chịu chơi của ba cô gái này.

Khi ngà ngà say người ta làm gì? Có người tỏ ra im lặng khác thường, có người cười đến không ngớt, lại có một kiểu người khóc không ngừng. Kiểu người cuối cùng là nói liên tục. Mặc dù là kiểu gì nhưng có lẽ lúc đó chính là con người thật nhất của họ.

Kỳ Vân nghĩ cô sẽ là loại người lý trí nhất, im lặng gặm nhấm nỗi đau một mình. Nhưng lúc này nếu cứ kiềm nén giữ trong lòng chắc cô sẽ phát điên mất. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má, cô quệt đi hít một hơi: “Hai người biết không? ngay từ đầu mình mang khí thế bừng bừng muốn thử chơi lớn, đằng nào cũng đâu có gì để mất, ai ngờ đến cuối cùng lại có nhiều thứ để mất như vậy.”

“Cậu nói ra hết cho nhẹ lòng đi, sau hôm nay lại sang một trang mới.” Đan Linh, Anh Thu là người luôn cổ vũ Kỳ Vân, bây giờ thấy Kỳ Vân thành ra như vậy, có phải cỗ vũ là sai không, hai cô cũng có một phần trách nhiệm.

Kỳ Vân như được tiếp thêm động lực trở nên nói không ngừng, giọng nói thể hiện rõ sự oán trách, ấm ức bấy lâu nay: “Tại sao lại có một con người vừa khó chịu, đàn áp khiến người ta bức bối, đến gần như có một áp lực vô hình đè lên người lấy tớ vậy. Còn nữa lúc nào cũng như có tầng lãnh khí bao quanh khiến người ta rùng mình...” Vừa nói trong đầu Kỳ Vân như hiện ra bóng hình ai đó rất chân thật. Dù theo lời cô người đó có đáng ghét đến đâu nhưng tại sao cô lại ngu ngốc đem tình cảm của mình gửi gắm vào đó chứ.

...

Phòng số hai, Phạm Tích Nhân thúc tay vào người Trần Kha Nghị: “Cậu đơ người cái gì chứ cạn ly đi.” Trần Kha Nghị mày nhăn lại thành một đường, hít sâu kiềm chế cảm xúc, nâng cốc của mình lên chạm mạnh. Nhưng lỗ tai vẫn là căng ra nghe ngóng âm thanh phòng bên. Càng nghe tay đang cầm cốc bia càng xiết chặt lại.

...

Kỳ Vân vẫn nói một cách hăng say: “Tại sao chứ? mình đã thể hiện chưa đủ rõ sao? hay là mắt người đó bị mù.” Suy nghĩ một hồi cô vỗ bàn cười lớn, đứng phắt dậy, ánh mắt sáng rực nhìn Anh Thu và Đan Linh: “Các cậu biết gì không?”

Anh Thu, Đan Linh đồng loạt lắc đầu, chớp mắt nhìn Kỳ Vân, giống như học sinh đang nghiêm túc chờ đợi cô giáo giải bài tập,đưa ra đáp án.

Kỳ Vân che miệng cười, tỏ ra thần bí nói: “Tớ biết rồi, thầy ấy bị Gay, đúng không?” Nói xong Lỳ Vân gật đầu một cái hết sức khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Kỳ Vân phấn khích đến nổi đứng dậy chỉ tay về phía cửa.

“Ầm!” Cánh cửa mở ra, một người đàn ông gương mặt như đến từ địa ngục xuất hiện, bộ dạng đầy u ám, nhếch môi nhìn Kỳ Vân đầy ẩn ý.

Ơ hay! Ảo giác nay cũng sống động vậy sao? Kỳ Vân lắc đầu, hình ảnh người đàn ông trước mặt lung lay chao đảo theo hành động của cô nhưng không biến mất. Cô vẫn cười hì hì, không nhận ra nguy hiểm đang từng bước đến gần.

Đan Linh và Anh Thu nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt “Thôi xong rồi!” Ba sáu kế chuồng là thượng sách. Anh Thu đứng lên kéo Kỳ Vân còn Đan Linh thu dọn túi xách: “Chị say rồi, chúng ta về thôi.”

Kỳ Vân lảo đảo,kéo cánh tay Anh Thu đang đỡ mình ra, nhăn mặt nói: “Chưa uống xong mà.”

Đến khi chị uống xong thì chúng ta cũng xong đời rồi! Tình hình này “gấp” còn hơn chữ “gấp“. Mà bà chị của cô vẫn bộ dạng tỉnh bơ.

Trần Kha Nghị hừ lạnh, nhìn ba cô gái gấp gáp muốn chạy: “Làm ra chuyện tài đình này còn muốn trốn?” Người ta nói không sai, phụ nữ tụm năm tụm bảy không có điều gì tốt đẹp, hôm nay nếu anh không ở đây sẽ không biết được anh hân hạnh được làm nhân vật chính trong câu chuyện của ai đó.

Cánh cửa bị mở ra hết cửa. Xuất hiện thêm gương mặt của ba người đàn ông nữa. Phạm Tích Nhân khi nhìn vào trong, vẻ mặt cũng đặc sắc không kém: “Anh Thu bắt được cô rồi.”

Anh Thu mồ hôi chảy ròng ròng. Không thể nào lại trùng hợp vậy chứ. Ghé tai nói nhỏ với Đan Linh: “Tình hình không ổn, thân ai nấy chạy.” Kỳ Vân cứ để Trần Kha Nghị lo liệu. Bây giờ mạng sống của cô cũng khó bảo đảm rồi.

“Thật trùng hợp.” Nói xong Anh Thu là người đầu tiên chạy thật nhanh về cửa.

Phạm Tích Nhân văng ra một câu tục rồi nhanh chân đuổi theo.

Đan Linh mím môi: “Thầy em đi trước!” Nhìn Kỳ Vân đầy áy náy, nắm chặt túi xách bước ra cửa.

Trần Kha Nghị nhìn hai người đàn ông còn lại: “Xin lỗi các cậu, tớ có việc cần giải quyết, lần sau gặp.” Anh trực tiếp bế cô gái đứng còn không vững ánh mắt mơ màng ra ngoài, nhét vào xe, đạp ga đi về hướng ngoại thành.

Kỳ Vân một bên chạm vào cánh tay Trần Kha Nghị, miệng lẩm bẩm tự nói một mình: “Là thầy? ảo ảnh? hay thầy?” Rồi cô lại lắc đầu: “Chắc không phải!”

Trần Kha Nghị liếc nhìn Kỳ Vân gương mặt ửng hồng nồng nặc hơi men: “Tôi chưa đủ chân thật sao?”

Kỳ Vân tiếp tục lẩm bẩm: “Người thật!” Không biết là nói cho anh nghe hay chính bản thân mình nghe nữa. Thật kỳ quái! Rồi cô cúi đầu xuống tay vò góc váy suy nghĩ.

Xe tiếp tục đi đến đoạn đường vắng “kít!” Trần Kha Nghị cảm thấy sức chịu đựng của anh đã đạt đếm cực hạn, anh lôi người con gái đang còn ngẩn ngơ xuống xe, kéo cô đến cây đại thụ ấn cả người cô vào. Dùng sức hơi mạnh đến khi Kỳ Vân cau mày khó chịu anh mới giảm bớt lực ở tay.

Ánh mắt Trần Kha Nghị hừng hực lửa giận nhìn Kỳ Vân: “Nói tôi là ai?”

“Trần Kha Nghị xấu xa!” Kỳ Vân ủy khuất nói.

Trần Kha Nghị cười lạnh. Cô gái này không biết nguy hiểm là gì!

Mà khung cảnh này có hơi đáng sợ. Bầu trời u ám, ánh trăng mờ ảo, bọn họ đang ở vùng ngoại ô, ven đường chỉ toàn là cây cỏ không có lấy một bóng người qua lại, gió thổi nhẹ nhàng.

Trong màn đêm u tối, một người đàn ông khuôn mặt còn u ám hơn bóng tối đang ấn cô gái vào gốc cây. Ai đi ngang qua nhất định sẽ nghĩ đây là một vụ cướp. Có khi báo cảnh sát không chừng.

Mà ở đây cho dù anh có làm ra chuyện tày đình gì cũng chẳng ai biết.

“Vừa rồi em đã nói những gì, lặp lại lần nữa.” Ánh mắt anh như vũng sâu không đáy, giọng nói trầm thấp ra lệnh cho cô.

Kỳ Vân nghiên cứu nét mặt người đối diện, cô run nhẹ, cho dù đang say cô vẫn cảm nhận được người trước mặt đang tức giận. Cô nhíu mày lặp lại lời nói ở quán bia. Chỉ là nói thôi chuyện này cô làm được. Có gì đâu mà hung dữ với cô chứ!

“Trần Kha Nghị thầy ấy là người khó chịu, đàn áp khiến người ta bức bối, đến gần như có một áp lực vô hình. Còn nữa lúc nào cũng như có tầng lãnh khí bao quanh khiến người ta rùng mình. Nói nhỏ cho anh nghe một bí mật thầy ấy là Gay đó.” Kỳ Vân ngó xung quanh mới thốt ra lời cuối cùng rồi cười trộm.

Kỳ Vân nhăn mặt thốt lên một tiếng: “Đau!” Môi cô bị cắn một cái theo phản xạ cô bật ra tiếng kêu, nhưng theo đó người đàn ông thuận theo môi hé mở mà len vào miệng cô. Lưỡi anh như con rắn vừa to lớn lại ẩm ướt hút hết mật ngọt trong khoan miệng cô.

Kỳ Vân khó chịu vùng vẫy, lại bị sức mạnh của Trần Kha Nghị kiềm chặt. Cảm giác trong miệng như có dị vật càng quấy vừa khó chịu lại từ từ cảm nhận được kích thích kèm theo tác dụng của rượu làm cả người cô nóng lên. Hai má Kỳ Vân đỏ ửng, có một luồng khí nóng chạy rần rần khắp mặt.

Cô bị động để cho người đàn ông làm càng. Đến khi cảm thấy không còn không khí trong để thở khó chịu đến mức nước mắt lăn xuống. Người đàn ông cảm nhận được vị mặn của nước mắt mới từ từ buông cô ra.

Kỳ Vân bộ dạng đáng thương, nhìn mặt Trần Kha Nghị, rồi bất ngờ nhào vào lòng anh, cọ cọ khuôn mặt mình vào ngực anh. Hành động của Kỳ Vân làm Trần Kha Nghị đứng hình không kịp phản ứng. Sau đó anh cười khổ. bất đắc dĩ xoa đầu cô thở dài. Không biết nên làm sao? Cơn giận trong lòng giảm đi không ít. Anh ôm cô vào xe, chạy thẳng đến biệt thự riêng.

Kỳ Vân đúng là ngọ ngoậy không yên. Vô cùng vất vả anh mới thay xong đồ cho cô. Nhìn bộ dạng cô mặc áo sơ mi trắng của anh đúng là kích thích thần kinh. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sau đó dứt khoát kéo chăn phủ kín người Kỳ Vân. Còn anh đứng dậy đi vào phòng tắm nước lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.