Không khí xung quanh chung cư thật trong lành, cây xanh bao phủ rất nhiều,tạo ra một khung cảnh tươi mát không xen lẫn khói bụi, còn có tiếng chim hót líu lo nghe vui tai. Sau này đi làm có thật nhiều tiền nhất định cô phải mua một căn nhà cao cấp xung quanh không gian giống nơi đây, mát mẻ đầy mùi hương của thiên nhiên.
Kỳ Vân vặn người xoa các khớp đau nhức của mình. Mỏi cổ, đau lưng, nói chung toàn thân không chỗ nào là không đau.
Phía trước có một người phụ nữ đang đi đến trên tay còn cầm một bịch đồ trông khá nặng. Bây giờ còn có người đi chợ sớm đúng là hiếm thấy. Cô còn nhớ lúc nhỏ, chợ nơi cô ở họp từ rất sớm, lúc đó sẽ có các sẽ từ những đầu mối lớn đến chợ bỏ sỉ tôm cua cá tươi sống, rau vừa thu hoạch, hay các loại trái cây vừa mới hái từ nông trại đến. Các hộ gia đình gần đó nhất là các cô các dì cũng vì thế tranh thủ đi thật sớm để mua được những loại nguyên liệu tươi ngon nhất cho bữa ăn nhà mình. Bây giờ hiện đại hơn nhiều, hàng mới cung cấp thường xuyên nhiều lần trong ngày cũng không cần bỏ công đi sớm để chọn lựa nữa.
Cô đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nhỏ bỗng nghe tiếng la cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
A...a... a! Người phụ nữ đó la lên một tiếng rồi té xuống đường. Túi đồ trên tay cũng rớt xuống, vật dụng bên trong rơi ra.
Ban nảy có một thiếu niên đạp xe với tốc độ khá nhanh, không nhìn thấy người phụ nữ đang đi kia, khi đến gần cậu ta mới chú ý vội vàng lách xe sang một hướng khác tránh đi. Nhưng kết quả dọa sợ đến người phụ nữ làm bà ấy tự té ra đường. Mà cậu thiếu niên kia bỏ chạy cũng thật nhanh. Đúng là thiếu ý thức!
Kỳ Vân nhanh chóng chạy lại đỡ người phụ nữ đó đứng lên: Cô không sao chứ?
Người phụ nữ lắc đầu. Kỳ Vân đỡ bà vào trong lề đường ngồi xuống ghế đá, còn mình thì nhặt hết những thứ rơi ra vào túi nilong rồi chạy đến trước mặt người phụ nữ.
Cô có bị thương ở đâu không? Bây giờ mới quan sát được cận cảnh khuôn mặt người đối diện, người phụ nữ này chắc tầm năm mươi, nhưng nhìn làn da được bảo dưỡng kỹ kia, trông vẫn còn rất tươi trẻ. Phục trang trên người trông rất sang trọng nhưng nét mặt lại rất thân thiện không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào.
Cô không sao, cũng may có con, cảm ơn con. Nói rồi bà ấy lấy bóp ra lấy vài tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Kỳ Vân: Coi như cô cảm ơn cháu vì đã giúp cô.
Kỳ Vân bối rối vì hành động trên, cũng không suy nghĩ mình giúp người chỉ vì tiền: con chưa giúp được gì mà, nên không thể nhận đâu. Cô vội vàng từ chối.
Người phụ nữ mỉm cười, nhìn Kỳ Vân không phải là loại người đó nên bà hiểu ý nhanh chóng cất tiền vào. Một lần nữa nói lời cảm ơn.
Lần sau cô nên cẩn thận một chút, cô đi đâu để cháu đưa cô đi một đoạn. Cô sợ bà ấy đi không vững.
À, cô muốn đến chung cư trước mặt kia. Bà chỉ vào chung cư Kỳ Vân vừa mới đi ra.
Cháu đưa cô đi. Kỳ Vân nhanh nhẹn xách túi đồ, một tay dìu người phụ nữ đứng dậy đi về phía chung cư.
Bảo vệ thấy Kỳ Vân quay lại cùng một người phụ nữ nữa thì hơi ngẩn người.
Chú giúp cô ấy mang đồ lên nhà nhé. Mặc dù đây là cơ hội tốt để giải thích chuyện vừa rồi nhưng có thêm một người ở đây nữa e là không tiện. Kỳ Vân nuốt những lời định nói xuống.
Cô chào tạm biệt người phụ nữ rồi rời đi.
Đến khi Kỳ Vân đi khỏi rồi người phụ nữ mới nhớ ra quên hỏi tên cô. Đúng là đáng tiếc! Nhưng mà nhìn cô bé đó vừa tốt bụng vừa đáng yêu bà rất thích nha. Vừa rồi lướt qua tập tài liệu trên tay cô bé bà nhìn thấy ba chữ trường đại học A. Nhất định có thời gian phải tìm hiểu thử. Hy vọng có thể gặp lại.
Bảo vệ vẫn còn đang chớp mắt suy nghĩ. Người phụ nữ quay sang: xin lỗi anh có thể giúp tôi đem đồ lên nhà không, vì bị ngã nên tay tôi hơi đau. bà xoa xoa vào cánh tay của mình nói.
Dạ được, cứ để tôi! Đây chính là nhiệm vụ của ông ta mà.
Bảo vệ nhanh chóng xách túi đồ đi phía trước dẫn đường. Vào thang máy người phụ nữ nhấn vào tầng thứ bảy.
Đến nơi, bà bước ra, nhìn hành lang phía trước liền lóa mắt, ái ngại nhìn bảo vệ: không biết phòng một không hai nằm bên trái hay phải?
Bảo vệ nghe tới số phòng thì đờ ra tronggiây lát, trong đầu ông ta tự dưng xuất hiện cảnh tượng trong phim truyền hình Drama dài tập với tình tiết hấp dẫn thật giống với bộ phim ông ta đang theo dõi.
Này anh! Thấy bảo vệ không phản ứng người phụ nữ sốt ruột gọi.
Xin lỗi, là bên này! Bảo vệ nhanh chóng đi trước dẫn đường, ông ta rẻ phải, đi đến trước cửa phòng.
Làm phiền anh quá, cảm ơn!
Không có gì ạ! Bảo vệ xoay người đi, ông ta hành động như một cái máy. Trong đầu vẫn không thoát khỏi được tình tiết của bộ phim kia.
...
Trần Kha Nghị bị tiếng chuông đánh thức. Anh mệt mỏi mở mắt ra nhìn đồng hồ, chưa được bảy giờ lại có ai ấn chuông sớm vậy.
Anh xốc chăn đi xuống giường. Anh nhớ hôm qua mình bị ốm, sửa bài xong cảm thấy mệt mỏi vô cùng, anh ngã lưng xuống sô pha nằm nghỉ, rồi nghe tiếng Kỳ Vân lay mình dậy, anh bảo cô về nhưng cô nhất quyết đỡ anh lên lầu, sau khi nằm trên giường anh liền mê man, có lẽ lúc đó cô về rồi chăng?
Đi đến cửa, Trần Kha Nghị nhìn vào màn hình, anh thấy hình ảnh một người phụ nữ xuất hiện, vội mở cửa ra.
Bà Trần, sao mẹ đến đây sớm vậy! Không sai người phụ nữ này chính là mẹ anh, bà mới đi du lịch về, thông thường chỉ toàn ở nhà chính họ Trần, từ khi anh chuyển đến đây sống đây là lần đầu mẹ anh ghé thăm.
Nhìn biểu hiện bất ngờ của con trai, bà Trần không nhịn được chọc một phen: Đến để bắt gian!
Trần Kha Nghị bật cười, nếu tình cảnh hôm qua chắc có lẽ rất giống với lời mẹ anh vừa nói.
Anh tiến lên giành xách đồ trong tay mẹ mình. Mời bà vào nhà rồi đóng cửa, đi thẳng vào phòng bếp đặt đồ xuống.
Tầm mắt anh chú ý đến một tờ giấy ghi chú màu xanh dạ quang trên bàn ăn, anh cầm lên xem.
Là nét chữ của Kỳ Vân, dặn anh nhớ ăn cháo, còn chúc anh mau khỏe. Nói như vậy cả đêm qua cô ở đây, còn nấu cháo cho anh mới rời đi, vậy mà anh không hay biết gì hết.
Con đang làm gì đó? Bà Trần từ từ đi lại gần.
Không có, anh nhét tờ giấy vào túi quần. Thu lại khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Quan sát kĩ nét mặt Trần Kha Nghị có chút tái nhợt: Con bị bệnh sao?
Đã khỏe rồi, mẹ yên tâm đi! Trần Kha Nghị dỡ nồi cháo trên bếp ra: Mẹ ăn cháo không?
Nghe con trai hỏi bà Trần đau lòng không thôi, đã bệnh còn phải tự chăm sóc bản thân, tự mình nấu cháo. Phải chi lúc này có người bên cạnh chăm sóc nó thì tốt biết mấy. Bà nhiều lần khuyên Trần Kha Nghị về nhà nhưng anh lại không chịu, bảo tìm người yêu thì năm lần bảy lượt viện cớ từ chối, nhìn xem bây giờ đã gần ba mươi tuổi vẫn còn độc thân.
Bệnh rồi sao không kêu mẹ tới, còn tự nấu cháo nữa.
Không phải bây giờ đã khỏi rồi sao? Anh muốn nói cháo này không phải anh nấu mà do một cô gái nấu. Nếu nói vậy mẹ anh nhất định sẽ truy rõ ngọn ngành câu chuyện. Đến lúc đó không phải như mẹ nói đến bắt gian hay sao. Mà chuyện vẫn chưa đâu vào đâu anh không muốn ai biết.
Con mau tìm người yêu đi, trường con có rất nhiều nữ sinh phải không? Suy nghĩ một lát bà cảm thấy không ổn thầy giáo và nữ sinh có hơi cách biệt: hay để mẹ sắp xếp cho con xem mắt nha!
Con chưa muốn, bây giờ vẫn rất tốt. Anh dứt khoát từ chối.
Như vậy còn nói tốt, nhưng bà cũng chỉ biết thở dài, tính con trai bà đã không muốn thì không ai có thể lay chuyển.
Tự dưng nghe những lời mẹ nói, Trần Kha Nghị cũng muốn nhanh chóng xây dựng gia đình nhỏ của mình. Cảm giác như hôm qua cũng không tệ lắm. Căn nhà vì có thêm một người trở nên ấm áp hơn. Nói như vậy anh có nên rút ngắn tiến độ không? Việc này rất đáng để dành thời gian suy nghĩ cẩn trọng.