Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 19: Chương 19: Khổ sở vì nhiệm vụ




Từ sau khi Kỳ Vân nhận được nhiệm vụ thiêng liêng của Trần Kha Nghị. Ba cuốn sách kia hiển nhiên trở thành vật bất ly thân của cô.

Đi học trong ba lô vác theo ba ký sách, ở nhà một tay cầm sách một tay nấu đồ ăn. Đi ngủ, cô cũng phải chia một khoảng trống cho ba cuốn sách chễm chệ nằm kế bên.

Mắt cô như dính chặt vào nội dung trong sách.

Ầm! Cuốn sách trên tay rớt xuống, vai truyền đến cảm giác đau đớn. Cô vô ý đụng trúng một người. Bây giờ là giữa trưa, nhà ăn rất đông, người người chen lấn nhau. Cô lại chỉ nhìn chằm chằm vào sách. Nên va chạm là điều không tránh khỏi.

Trong khi cô nhăn mặt vì đau, thì người bị cô đụng trúng đã nhặt cuốn sách trả lại cho cô.

Kỳ Vân bối rối nói: Xin lỗi anh! là do tôi không cẩn thận.

Rồi lại cúi đầu cảm ơn, nhận lại cuốn sách.

Bây giờ cô mới chú ý, người đang đứng trước mặt cô là học trưởng Thẩm Thành Du. Nói về dáng vẻ đẹp trai của anh không thua gì Trần Kha Nghị. Là hình mẫu của nữ sinh trường cô. Danh tiếng anh vang dội khắp trường đại học T, tất nhiên Kỳ Vân cũng là một trong số nữ sinh hâm mộ anh.

Thẩm Thành Du nở nụ cười ấm áp: Lần sau nhớ cẩn thận, ở đây rất đông người. mà cô bé này lại đi không chú ý gì hết.

Kỳ Vân cảm thấy mặt mình đỏ lên.

Em đến đây ăn cơm hả? Thẩm Thành Du tiếp tục hỏi

Dạ!

Thẩm Thành Du mở lời đề nghị: Vậy ngồi cùng bàn đi!

Kỳ Vân không tiện từ chối đi theo sau học trưởng của mình. Thẩm Thành Du, giúp cô bê khay đựng thức ăn đi đến bàn trống ngồi xuống.

Thấy cô vẫn cố tranh thủ đọc sách. Anh gõ tay vào cuốn sách: Cất đi, ăn cơm phải tập trung nếu không sẽ đau dạ dày đó.

Ngồi ăn với người khác, mà đọc sách, xem ra không lịch sự lắm, nhưng mà cô sắp hết thời gian rồi. Dù không muốn nhưng Kỳ Vân vẫn đặt cuốn sách sang một bên.

Nói thêm về Thẩm Thành Du, anh học trên Kỳ Vân một khóa, là sinh viên ngành công nghệ thông tin, Ngoài học tập xuất sắc, anh còn tích cực tham gia phong trào. Vì thế rất được mọi người yêu mến. Đã ba năm liền giữ chức vụ học trưởng và không có dấu hiệu bị soán ngôi.

Là sinh viên trường đại học T, dĩ nhiên Kỳ Vân biết đến Thẩm Thành Du, tuy nhiên vì khác khoa và cô cũng không hay tham gia mấy hoạt động như vậy nên chưa lần nào tiếp xúc gần gũi. Có thể nói đây là lần đầu tiên được thất người thật, còn với khoảng cách rất gần nữa. Học trưởng tỏ ra rất thân thiện, cô cứ tưởng những người nổi tiếng sẽ có thái độ rất khinh người. Nhưng cô sai rồi, Thẩm Thành Du anh ấy hoàn toàn không như vậy.

Học trưởng để lại trong cô ấn tượng rất tốt, dễ gần lại ấm áp, không như ai kia, cô phát hiện học trưởng rất hay cười và quan tâm mọi người nữa.

Hình như anh thấy em không tập trung, sắc mặt cũng không tốt lắm, có vấn đề khó giải quyết hả?

Học trưởng thật biết quan sát nha. Mặc dù không biết anh có thể giúp gì không, nhưng nói ra tâm sự trong lòng cũng nhẹ nhàng, với nhìn ánh mắt chân thành kia, cô thật muốn đem uất ức kể ra hết.

À, là bài tập đầu tiên mà thầy giao, phải tóm tắt nội dung trong sách, nhưng em đọc không hiểu lắm, thời gian lại không đủ. Nói đến tâm trạng liền trở nên ảo não.

Dù gì Trần Kha Nghị cũng là thầy hướng dẫn của cô nên không thể nói xấu anh trước mặt người khác được, với lại nếu những lời cô nói xấu lỡ không may truyền đến tai Trần Kha Nghị thì người chịu thiệt vẫn là cô. Câu nói sắp tuông ra đến cửa miệng bị cô mạnh mẽ nuốt ngược vào trong, cô chỉ kể nội dung chính thôi.

Thẩm Thành Du nhìn cuốn sách của Kỳ Vân rồi lại nhìn sang Kỳ Vân: Anh nghĩ anh có thể giúp em.

Thật chứ? Kỳ Vân nhíu mày nhìn Thẩm Thành Du phân tích. Anh là sinh viên khoa Công nghệ thông tin, cô lại thuộc khoa R, có chắc là giúp được cô không.

Cuốn sách này anh đã đọc qua, ngoài công nghệ thông tin anh còn có hứng thú với khoa R, nên cũng tự nghiên cứu thêm, nếu em không chê thì... Thẩm Thành Du nhìn Kỳ Vân, qua biểu cảm của cô anh biết cô đang nghĩ gì cho nên mới giải thích một chút.

Kỳ Vân chưa đợi Thẩm Thành Du nói dứt câu đã nắm chặt tay của anh ấy: Không chê nhất định không chê, học trưởng anh nhất định phải giúp em.

Cô gặp cứu tinh rồi. Cuối cùng ông trời cũng nghe thấu lời cô phái người đến giúp cô.

Thẩm Thành Du vỗ vỗ lên tay Kỳ Vân trấn an, ý bảo cô yên tâm.

Anh sẽ xem lại sách rồi đánh ra những nội dung chính gửi Mail cho em. Mới nhìn anh đã có ấn tượng rất tốt đối với cô bé này.

Không được anh bận như vậy, ngồi đánh máy rất tốn thời gian. Cô vừa gặp người ta không thể làm phiền quá nhiều.

Kỳ Vân kiên quyết từ chối, Thẩm Thành Du cũng không ép: Vậy anh đọc sách gạch ra những ý trọng tâm em dựa vào đó mà làm báo cáo.

Ý kiến này có vẻ hợp lý hơn. Kỳ Vân đưa sách cho Thẩm Thành Du. Anh từ chối: Sách này ở nhà anh có, anh gạch xong sẽ đưa cho, đây là sách của giáo sư Trần không thể tùy tiện viết vào được.

Cũng đúng, học trưởng suy nghĩ thật chu đáo. Có điều cô thật sự muốn ghi vào cuốn sách này, còn muốn xé nát nó ra thành từng mảnh giấy vụn.

Trao đổi cách liên lạc xong, Thẩm Thành Du nói có việc bận nên đi trước.

Kỳ Vân như trút được gánh nặng, cô tự cho bản thân nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục chiến đấu với cuốn sách thứ ba.

Học trưởng đi rồi cậu suy tư cái gì đó?

Là ba người chung khoa với cô. Ban nảy họ từ xa thấy Kỳ Vân, nên định lại ngồi chung, nhưng đến gần mới thấy cô không phải ngồi một mình. Họ rất biết điều không đến quấy rầy. Giờ học trưởng đi rồi, phải lại hỏi thăm, rất tò mò nha.

A, không có gì. Mấy người này ánh mắt cũng thật tinh, nhìn một cái biết ngay cô ngồi cùng với học trưởng.

Bọn tớ thấy hai người ngồi ăn rất tình cảm nha, có chuyện gì giấu giiếm khai mau.

Vô tình đụng phải nên ngồi ăn chung thôi. Kỳ Vân trả lời qua loa.

Mà nè mới có mấy ngày sao bộ dạng cậu tàn tạ như vậy hả?

Sáng nay ngủ dậy, nhìn vào gương Kỳ Vân liền giật mình. Đây là cô sao? Xuống sắc nghiêm trọng, tóc tai bù xù, khuôn mặt này ra đường có thể dọa người được rồi. Vì thế cô dành ra tận ba mươi phút ngồi che hết khuyết điểm trên mặt, thoa chút son hồng cho tươi tắn. Đã làm kỹ vậy rồi mà mọi người vẫn nhìn ra được vẻ tiều tụy của cô.

Ngàn lần căm hận giáo sư Trần nhà cô. Ôi tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô hy sinh hết cho anh rồi. Nhất định phải bắt anh chịu trách nhiệm.

Do thức khuya làm báo cáo. Kỳ Vân nói không ra hơi nữa rồi.

Không phải chứ, mới buổi đầu mà báo cáo gì? Đám người Sa Kỳ nhìn Kỳ Vân như sinh vật lạ.

Là sự thật! Đến cô cũng không muốn tin đây là thật.

Ánh mắt ba người nhìn Kỳ Vân đồng cảm sâu sắc.

Bạch Nhiên nhìn Kỳ Vân: Ban đầu còn cảm thấy cậu thật là may mắn, ngày ngày được ở cạnh Trần giáo sư đẹp trai xuất chúng như vậy. Xem ra tớ sai rồi. Thầy Chu tuy bộ dạng hơi nhăn nhó nhưng vẫn rất nhân từ với tớ.

Kỳ Vân cậu thật vĩ đại, hy sinh chọn thầy Trần thay bọn tớ. Bách Thần bổ sung: Cô Mạc nói thời gian đầu cứ theo cô lên lớp, làm quen dần, đừng quá áp lực, còn báo cáo gì đó cứ từ từ.

Tớ muốn kháng nghị đổi giáo viên. Kỳ Vân đập mạnh tay xuống bàn.

Cả ba người nhìn nhau đồng thanh: Không được! Kỳ Vân đổi người hướng dẫn thì một trong ba người họ bị đổi sang cho thầy Trần sao? Lúc đầu rất muốn, còn bây giờ thì đừng mơ.

Sa Kỳ vỗ đầu, nói chuyện nảy giờ cô quên nhiệm vụ cô Lê giao rồi, cô nhìn đồng hồ: Tớ quên mất đầu giờ chiều phải tới phòng công tác lấy hồ sơ cho cô Lê, lại quên hỏi nó nằm ở chỗ nào rồi. Trường đại học A quá rộng, các phòng ban lại không nằm sát nhau, rất dễ đi nhầm. Cô phải tranh thủ đi hỏi đường. Nếu trễ nhất định bị cô Lê mắng cho xem.

Là ở lầu hai, dãy nhà E, gần phòng y tế, cậu đến đó thấy bảng màu xanh xanh chính là nó. Kỳ Vân rất nhanh chỉ chính xác hướng đi.

Hình như cậu rất quen thuộc nơi này? Hôm trước mọi người nói đói bụng, căn tin lại quá tải, chen nhau xếp hàng, Kỳ Vân liền đưa ra ý kiến đi ăn gà KFC bên ngoài. Cô dẫn mọi người đi rất nhanh tìm được địa điểm mà không cần xem bản đồ.

À, hồi sáng thầy Trần có bảo mình tới đó, trùng hợp cậu hỏi nên tớ biết thôi. Kỳ Vân cười cười, thật quá nguy hiểm cũng may cô nhanh trí.

Mấy lần trước cũng vậy, không giống cậu tới đây lần đầu tiên. Trường đại học A rất rộng, đi mấy lần chưa chắc nhớ đường. Mà Kỳ Vân lại đi một cách tự nhiên như nhà mình vậy. Làm Sa Kỳ cứ thấy lạ lạ.

Đám bạn này của cô cũng nhạy cảm quá đó chứ, khoé môi Kỳ Vân giật giật, hơi mất tự nhiên nói: Em họ tớ học ở đây, nên tớ thường xuyên chạy đến đây tìm nó, đi lâu thành quen thôi.

À, vậy lần sau muốn tìm đường nhất định phải hỏi cậu rồi, trễ rồi tớ phải đi lấy hồ sơ đây, cảm ơn cậu chỉ đường. Sa Kỳ đứng lên, nhanh chóng rời đi.

Bạch Nhiên, Bách Thần tranh thủ uống hết cốc nước nói thêm vài ba câu rồi cũng rời khỏi.

Ý định của Kỳ Vân là ngồi đây nghỉ ngơi một lát, không ngờ ngồi nói chuyện với ba người kia, lại còn bị nghi ngờ khiến cô căng thẳng đối phó. Tốn sức lực không ít. Cô uể oải vào thư viện tiếp tục làm báo cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.