Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 59: Chương 59: Tặng quà




Sau khi “tâm sự” nhẹ nhàng với mẹ và em gái thời gian này họ vô cùng yên lặng chưa có hành động nào khác. Trần Kha Nghị cũng đôi phần yên tâm.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là Kỳ Vân kết thúc đợt thực tập, anh sẽ không phải chờ đợi nữa.

Điều bận tâm nhất lúc này chính là cuối tuần sẽ đến sinh nhật của Trân Trân. Ban đầu anh theo ước nguyện của em gái tặng bông tai đều đặn mỗi năm. Lên mạng tra cứu kiểu nào mới nhất trong bộ sưu tập liền mua về làm quà tặng, chẳng phải suy nghĩ nhiều. Bây giờ đột nhiên thay đổi, khiến anh chẳng biết mua quà gì cho phù hợp. Hơn nữa xu hướng thời trang hiện nay anh chẳng mấy quan tâm. Chọn bừa thì không có tâm, còn nghiên cứu thì thật đau đầu, chưa chắc thẩm mỹ của anh lại hợp ý Trân Trân.

Ai bảo Trân Trân tạo thành thói quen cho anh, làm anh không có chút xíu kinh nghiệm chọn quà tặng nào ngoài bông tai chứ. Hơn nữa ngoài em gái anh chưa từng phải tặng quà cho ai.

Thời gian dần trôi qua, Trần Kha Nghị càng rối, anh chán nản ngồi ở bàn làm việc suy nghĩ, thông thường ở mấy tình huống như thế này sẽ tìm người hỗ trợ như trợ lý, đồng nghiệp, nhờ Phạm Tích Nhân tư vấn anh cảm thấy không ổn, đồng nghiệp anh chẳng mấy thân thiết, trợ lý anh không có nhưng học trò không phải ngồi đối diện anh sao!

Sử dụng tài nguyên có sẵn vậy mà anh không nghĩ ra: “Kỳ Vân lại đây!” Anh ngoắc tay nhìn cô.

Kỳ Vân dừng công việc đang dỡ dang lập tức đứng dậy đi tới: “Dạ có việc gì sao thầy?”

Trần Kha Nghị suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Anh im lặng vài giây nhìn Kỳ Vân làm cô cảm thấy áp lực, nhìn vẻ mặt thầy Trần hơi căng thẳng thì phải.

“Con gái các em thường thích tặng quà gì?”

Khá bất ngờ với câu hỏi này, Kỳ Vân nhất thời suy nghĩ không thông, một lát cô mới chậm chạp phản ứng: “Mỹ phẩm quần áo giày dép nước hoa trang sức...” Kỳ Vân liệt kê một đống thứ. Con gái không thích những thứ này thì nhất định có vấn đề.

Đối với người như Trần Kha Nghị sau khi nghe xong càng cảm thấy rất phức tạp, cứ như một vấn đề trừu tượng nào đó, thứ anh cần là chỉ chính xác một món cần mua.

“Ừ, cảm ơn em, chiều nay em có bận gì không giúp tôi một chuyện.”

Kỳ Vân nhớ tới lịch trình của mình hoàn toàn trống trơn, chẳng suy nghĩ nhiều vội trả lời: “Không bận ạ!”

Trần Kha Nghị hài lòng gật đầu.

...

Đến chiều Trần Kha Nghị cùng Kỳ Vân đến trung tâm thương mại Royal cao cấp nhất ở thành phố Z. Nơi đây phần lớn người đặt chân vào không giàu thì là rất giàu. Khu vực siêu thị miễn cưỡng được xếp là nơi có giá cả bình dân nhất. Còn lại các cửa hàng trưng bày toàn là hàng hiệu. Giá của nó khiến những đối tượng như cô nhìn thôi cũng phải xuýt xoa. Càng lên cao tầng thì giá cả cũng theo đó mà leo cao.

Kỳ Vân tưởng rằng Trần Kha Nghị nhờ cô giúp việc gì ở trường, nhưng đến trung tâm thương mại thì không đúng lắm.

“Chúng ta đang đi đâu vậy thầy?” Cô chạy từng bước nhỏ mới theo kịp sải chân của anh.

Trần Kha Nghị vẫn bước đều hướng đến thang máy đi tới trả lời Kỳ Vân: “Giúp tôi chọn quà sinh nhật cho Trân Trân.”

Khóe môi Kỳ Vân giật giật, bước đi cũng chậm dần.

Cô bị sốc! Trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Nếu có thuốc hối hận Kỳ Vân nhất định sẽ không do dự mà mua về. Đáng tiếc đã muộn rồi, chỉ tại cô không hỏi rõ liền gật đầu đồng ý. Giúp người mình thích chọn quà tặng cho người họ thích là một quyết định ngu ngốc cảm giác không cam tâm vô cùng chán ghét nhưng bây giờ vẫn phải cắn răng chịu đựng. Còn phải ra vẻ vô cùng sẵn lòng giúp đỡ.

Thật muốn thời gian trôi nhanh.

Thang máy hướng đến tầng ba. Kỳ Vân lén nhìn Trần Kha Nghị không nói nên lời, còn nhớ cô đã lên đây một lần nhưng chỉ là lướt qua, các gian hàng bên dưới cho dù không mua Kỳ Vân đã từng đi dạo một vòng, ngó nghiêng vài thứ xem giá tiền rồi đi ra, còn ở đây ngay cả việc đặt chân vào cô cũng không có tự tin bởi tầng ba là nơi hàng thiết kế độc quyền số lượng có hạng, quà tặng của thầy Trần quá có tâm rồi.

Khách ở tầng này tương đối vắng, Trần Kha Nghị chọn một cửa hàng bán quần áo gần nhất mà đi vào. Nhân viên nhiệt tình mở cửa cúi chào đúng tiêu chuẩn.

Một nhân viên khác bước ra cẩn thận đánh giá hai vị khách trước mặt, cô gái ăn mặc đơn giản, xem ra chẳng phải hàng cao cấp gì, còn người đàn ông áo sơ mi đóng thùng quần tây, con mắt tinh tường bao nhiêu năm nhìn hàng cao cấp như cô ta cũng không nhận ra đây thuộc nhãn hiệu nào, chỉ biết đường may tỉ mỉ, hơi đặc biệt mà khoác trên người vị khách này vô cùng tôn dáng. Duy nhất đôi dày cô ta biết thuộc nhãn hiệu K giá của nó e là người bình thường không ai mua.

Trần Kha Nghị nhìn cô nhân viên mà cười nhẹ, anh biết ánh mắt đó có nghĩa gì. Anh chắc một điều cô ta đang suy ngẫm xem bộ đồ anh mặc là hàng cao cấp hay rẻ tiền, bởi nhìn qua rất tinh tế nhưng không giống với mấy nhãn hiệu thường thấy. Làm giảng viên anh không muốn tạo ra sự khác biệt quá lớn với mọi người nên hàng hiệu gì đó anh không đụng đến, mà hàng bình thường anh mặc không quen. Vì thế có một giải pháp vẹn cả đôi đường đó là tất cả quần áo của anh là đồ đặt may riêng từ một nhà thiết kế ở nước ngoài, anh đặc biệt căn dặn đừng gắn thêm bất gì logo nào vào.

Việc đánh giá trước tiềm năng khách hàng sẽ quyết định có nên dành sự chăm sóc đặc biệt hay không. Khách đến đây không nhiều, tuy nhiên nếu bán được một bộ quần áo thì hoa hồng không ít. Hiện tại trong cửa hàng đang có ba nhóm khách. Cô nhân viên giả vờ đi chào hỏi tất cả nhưng mục đích xem ai có xác suất mua nhiều hàng hơn.

Sau một hồi suy nghĩ Trịnh Vy quyết định từ bỏ Trần Kha Nghị mà đi sang tư vấn cho một vị khách nữ khác.

“Khiết An, em tư vấn cho hai vị khách này nhé!” Khiết An là nhân viên thử việc mới vào, chưa có nhiều kinh nghiệm, rõ ràng Trịnh Vy không xem trọng Kỳ Vân và Trần Kha Nghị nên mới giao bừa cho một nhân viên như thế.

Càng là người mới thì càng nhiệt tình và chịu khó vì sợ mắc lỗi. Khiết An theo sát hai người chọn quần áo.

Nói là vậy, nhưng chủ yếu là Trần Kha Nghị chọn, anh thấy mẫu nào thuận mắt liền đưa cho nhân viên. Được vài mẫu, anh dừng lại quay sang Kỳ Vân: “Em cũng chọn giúp tôi đi.”

Kỳ Vân ở trong một nơi sang trọng cô không được tự nhiên lắm, nghe Trần Kha Nghị nói xong chân tay hơi lóng ngóng mà vạch giá treo đồ xem xét.

Thật ra nếu thầy Trần quyết định mua đồ ở đây thì nhắm mắt mà chỉ vài kiểu cũng đã tạo thành một món quà vừa ý rồi. Tại sao ư, hàng thiết kế dù là kiểu nào mặc vào đều sẽ tôn dáng, hơn nữa Khả Trân thân hình chuẩn như vậy mà. Cần gì phải lôi cô theo.

Đến khi nhân viên ôm một đống đồ cả mười mấy bộ hai người mới dừng lại.

Kỳ Vân theo cô nhân viên nhiệt tình hướng dẫn đến phòng thay đồ. Thử nhiều đồ lỡ như không có cái nào vừa ý, rồi không mua đến lúc đó sẽ rất mất mặt nha, mà người mất mặt nhất là cô đó vì cô là người thử đồ mà.

Kỳ Vân đã thay xong đồ, bộ đầu tiên là kiểu Vest, quần ống loe, áo tay dài có một chiếc nơ bản to cách điệu cột ở eo. Cổ khoét vừa phải nhưng làm vòng một ẩn hiện nữa kín nữa hở. Rất có phong cách.

Trần Kha Nghị đang ngồi xem báo, thấy Kỳ Vân ra anh gấp tờ báo lại ngẩn lên nhìn, ngoài sức tưởng tượng của anh, chỉ một chữ “đẹp”, trong lòng anh có hơi xáo động nhưng bên ngoài vẫn điềm tĩnh như cũ. Chỉ là ánh mắt duy trì trên người Kỳ Vân quá lâu mà vẫn chưa lên tiếng.

Kỳ Vân bị nhìn chằm chằm mặt đã nóng lên. Có gì kỳ lạ sao? Cô mất tự nhiên hỏi: “Bộ này được không thầy?”

Trần Kha Nghị định nói “Đẹp!” Nhưng vừa thốt ra một ý nghĩ trong đầu xuất hiện ngăn lại, anh liền đổi thành: “Cũng tạm, đổi bộ khác đi.”

Nhìn thầy Trần chân mày nhíu lại, có vẻ không hài lòng, Kỳ Vân nuốt những lời muốn nói vào trong đi vào phòng thay đồ. Thực ra cô muốn thuyết phục bộ đồ đang mặc rất đẹp để mau chóng thanh toán rồi trở về. Nhưng đành phải ngậm ngùi thử bộ khác.

Bộ thứ hai theo phong cách nhẹ nhàng, váy dài tới mắt cá chân, hạt ngọc trai khảm ở cổ, dây nịt bản nhỏ điểm xuyến ở thắt lưng nhưng lại nhận được cái lắc đầu của Trần Kha Nghị.

Đến khi thử xong đống đồ đã chọn, thử thêm một vài bộ nữa mới dừng lại. Nhìn giỏ đồ đã chất cao thành ngọn núi nhỏ, Kỳ Vân ái ngại cúi đầu không dám nhìn cô nhân viên.

Cô kéo tay Trần Kha Nghị bảo anh mau quyết định, tuy anh còn muốn tiếp tục nhưng nhìn Kỳ Vân đã thấm mệt nên anh quyết định dừng lại.

Cuối cùng Trần Kha Nghị chọn bộ vest đầu tiên Kỳ Vân thử. Làm máu nóng của cô dồn lên đến não. Nếu đã thích bộ đó thì cần gì phải hành hạ cô cả tiếng đồng hồ thay đi thay lại như một con rối. Hít một hơi thật sâu cô vẫn chưa thể bình tĩnh được, nắm chặt tay ép cơn giận xuống, dù sao cũng được giải thoát rồi, không nên tính toán.

Cô cười tươi nhìn Trần Kha Nghị: “Thầy mau tính tiền đi ạ!”

Trần Kha Nghị gật đầu đi đến quầy thu ngân. Khiết An vui vẻ đi theo họ. Đây là sản phẩm đầu tiên cô bán được từ lúc nhận việc. Trong lòng cảm thấy rất có thành tựu.

Nhân viên ban nảy đi theo vị khách khác mà bỏ qua Trần Kha Nghị nở nụ cười mĩa mai, vui vẻ cái gì chứ chỉ mua có một bộ mà thử cả đống đồ, thứ nhất tốn thời gian sắp xếp ủi thẳng rồi treo lại, thứ hai nhiều như vậy ai biết được lỡ những bộ đã thử bị khách hàng làm hư chỗ nào đó thì phải bỏ tiền túi ra đền. Ở đây phải có mắt nhìn người mới được. Như cô ta đi theo tư vấn cho một quý bà, nói ngọt mấy câu mà người ta mua một lúc ba bộ, kỳ này hoa hồng sẽ cao hơn lương một tháng đủ cho cô ta tiêu xài nha.

Quản lí tiễn Kỳ Vân và Trần Kha Nghị đi ngoài mặt tươi cười nhưng thật ra đang rất khó chịu. “Khách hàng là thượng đế” nên cô ta không dám ý kiến. Đợi họ đi rồi chuyển sang trách mắng Khiết An không biết nói khéo để họ lục tung cả cửa hàng lên. Khiết An ngậm ngùi cẩn thận đi sắp xếp quần áo.

Trần Kha Nghị đi nhanh hơn Kỳ Vân vài bước, anh đi thong thả, còn Kỳ Vân phải đi nhanh mới đuổi kịp, chỉ là cao hơn tầm hai mươi centimet mà tạo ra sự khác biệt lớn như vậy.

Thang máy ở bên phải mà Trần Kha Nghị lại đi theo hướng bên trái: “Thầy Trần thang máy bên này.” Kỳ Vân chạy tới chắn trước mặt Trần Kha Nghị đưa tay chỉ về bên phải.

Trần Kha Nghị một tay đút túi quần, một tay xách giỏ đồ, anh cười nhẹ: “Tôi đã nói đi về ư?”

“Hả, vậy đi đâu?” Quà cũng đã mua rồi còn không chịu tha cho cô.

Trần Kha Nghị nghiêm túc lặp lại lời Kỳ Vân: “Không phải em nói con gái thích tặng quần áo giày dép mỹ phẩm... Không phải sao?”

Kỳ Vân kích động đến nổi môi giật giật mấy cái: “Không lẽ thầy định mua hết mấy thứ em nói?”

“Ừ, tôi chỉ muốn mua thêm giày nữa thôi.” Anh cảm thấy như vậy là đủ rồi.

“Người ta nói tặng giày người yêu sẽ chạy mất.” Kỳ Vân tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi không quan tâm!” Huống hồ Trân Trân không phải người yêu của tôi. Phía trước có một shop giày, Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân: “Đi thôi“.

Kỳ Vân vỗ trán thở dài, hôm nay cô có một quyết định cực kì sai lầm.

Những đôi giày cao gót đủ kiểu được trưng bày sang trọng, dưới ánh đèn lấp lánh tỏa ra một sức hút khiến người ta mê mẫn. Kỳ Vân nhìn không chớp mắt. Đáng tiếc cô không mua nổi.

Trần Kha Nghị vẫn là thoải mái nhất, anh ngồi ghế chỉ đạo Kỳ Vân thử hết đôi này đến đôi khác, từ kiểu xăng đan, búp bê đến cao gót.

Nhân viên đem giày ra liên tục, đến khi một đống giày được thử qua tình trạng không khác cửa hàng quần áo là bao Trần Kha Nghị mới chỉ bừa một đôi trong số đó, nói ra size giày cần lấy rồi đi thanh toán.

Mặt anh chẳng có gì đổi sắc, chỉ có Kỳ Vân đi bên cạnh cười cứng ngắc nhìn nhân viên. Cô cảm thấy việc mình đi dạo xung quanh xem giá rồi đi ra còn đỡ mất mặt hơn rất nhiều so với thử hết những mẫu có trong cửa hàng cuối cùng chỉ lấy một đôi.

Phía trước còn có vài người đang đợi tính tiền, Kỳ Vân nói với Trần Kha Nghị vài câu rồi đi ra ngoài đợi. Cô đi dạo gần đó, đến một gian hàng nhỏ bày phụ kiện, cô dừng lại ngắm, một chiếc kẹp nơ màu xanh khiến cô chú ý, cô cầm lên ướm thử rồi đặt lại vị trí cũ. Quay đi đã thấy Trần Kha Nghị hướng theo phía cô mà đi đến.

“Xong chưa ạ?”

“Ừm, đi thôi!” Trên tay anh lúc này có thêm một túi đồ nữa.

Kỳ Vân dè dặt hỏi lại: “Lần này xong thật rồi đúng không thầy?” Cả buổi chiều sức lực của cô đều đem ra xài sạch sẽ rồi. Bụng lúc này đói cồn cào đến mức chịu không nổi kêu “rột rột“. Kỳ Vân bối rối lấy tay che bụng cũng không thể làm giảm bớt âm thanh đó.

“Tôi đói rồi, xuống phía dưới ăn rồi tôi chở em về.”

Kỳ Vân đã thấm mệt cô không từ chối, gật đầu đi theo sau Trần Kha Nghị.

Hôm nay không phải ngày cuối tuần nên các quán ăn trong trung tâm thương mại tương đối vắng vẻ, Trần Kha Nghị chọn một quán ăn Nhật Bản đi vào. Anh chủ động chọn món, sau đó trong lúc chờ thức ăn đem ra anh bảo Kỳ Vân ngồi đợi anh có việc đi một chút sẽ quay lại.

Kỳ Vân gật đầu, ngã lưng vào ghế để giảm bớt cơn mỏi.

Trần Kha Nghị quay lại cửa hàng quần áo, gặp quản lý nói vài câu làm mắt họ sáng rực lên mỉm cười sung sướng cúi đầu cảm ơn liên tục, Trịnh Vy đứng cạnh quản lí không tin nổi môi cắn đến trắng bệch.

Xong việc Trần Kha Nghị ghé thêm một chỗ nữa rồi nhanh chóng trở về.

Đến khi anh ngồi vào ghế, thức ăn vừa dọn lên. Anh đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn: “Cho em!”

Kỳ Vân ngạc nhiên nhìn Trần Kha Nghị.

“Em đã giúp tôi chọn quà, đây là để cảm ơn, không có gì lớn đâu, nhận đi.”

Kỳ Vân gật đầu cảm ơn. Cô không nghĩ đến thầy Trần sẽ tặng quà cho cô: “Em có thể mở ra không?”

“Ừm!”

Nhận được sự đồng ý Kỳ Vân vui vẻ mở ra. Nhìn món quà bên trong Kỳ Vân càng ngạc nhiên hơn nữa. Không phải là chiếc kẹp nơ cô thử đây sao? Cô chỉ cảm thấy vừa mắt nên ướm thử không ngờ thầy Trần lại để ý tới mà tặng cô. Thật sự như vậy là đủ rồi!

Thực ra Trần Kha Nghị muốn tặng Kỳ Vân quần áo nhưng anh biết những thứ giá trị đó Kỳ Vân nhất định sẽ từ chối. May mắn anh nhìn thấy chiếc kẹp mà cô vừa ý để làm tặng. Vừa giải quyết được chuyện quà tặng cho Trân Trân lại có thể tạo ra cơ hội tặng cô một thứ gì đó xem như hôm nay không uổng công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.