Kỳ Vân mau nói cho em biết chị thi tốt không? Nghe nói hôm nay thi môn cuối cùng, không biết chính xác giờ, gần đến trưa Anh Thu đã nôn nóng chịu không nổi lập túc gọi cho Kỳ Vân hỏi thăm tình hình.
Là em thi hay chị thi mà sao nghe giọng em nghiêm trọng vậy? Đến Kỳ Vân là người đi thi còn chưa có bộ dạng gấp gáp như vậy.
Bởi vì là chị thi nên em mới lo lắng! Nghe giọng Kỳ Vân bình thản không đoán ra được có đậu hay không.
Là lo lắng cho chị hay lo cho chầu thịt nướng của em? Anh Thu cứ cuốn quýt cả lên.
Trước khi thi Kỳ Vân đã hứa nếu cô thi tốt sẽ mời Anh Thu đi ăn một bữa hoành tráng cũng coi như là tự thưởng cho bản thân. Không ngờ cô vừa mới bước ra khỏi phòng thi vừa lấy điện thoại ra, Anh Thu đã nhiệt tình hỏi thăm rồi. Làm cô nghi ngờ em họ mình hỏi thăm với mục đích nào là chính đây? Mà thật đúng lúc cô đang muốn gọi cho Anh Thu thông báo một tiếng. Ở đây chỉ có mỗi mình Anh Thu là người thân tất nhiên phải thông báo cho em gái biết rồi.
Ha ha, người ta chỉ muốn là người đầu tiên biết được tình hình của chị thôi, nhưng mà em biết nhất định chị sẽ thi tốt nên đã thay đồ đợi sẵn, chỉ cần chị gọi là em sẽ chạy đến ngay. Anh Thu cười lớn trong điện thoại nịnh nọt chị họ nói. Thấy giọng Kỳ Vân vui vẻ mà còn có thể nói mấy lời công kích cô, nên cô đoán chắc nhất định là làm được bài, cho nên nhất định kết quả sẽ như mong đợi.
Rất tiếc... Kỳ Vân giọng nói ỉu xìu: Chị... Chắc phải... Lại một tràn thở dài.
Không tốt cũng không sao. Vẫn còn cơ hội khác. Thất bại rồi sao? Nảy giờ cô phán khích quá có làm chị họ thêm buồn hay không? Anh Thu tìm cách an ủi. Chỉ sợ chị mình nén buồn mà sinh bệnh thôi. Chị ấy hy vọng vậy mà...
Chị phải... Phải mất tiền mời em đi ăn mời em một bữa no nê thôi. Kỳ Vân cười tươi rồi đột ngột nói thật lớn: Anh Thu chị rất tự tin, chắc chắn sẽ đậu.
Anh Thu nghe xong đang ngồi lập tức đứng dậy nhảy trên ghế sô pha, một tay nắm chặt lại giơ lên cao làm biểu tượng chiến thắng, vô cùng phấn khích: Chúc mừng chị!
Cảm ơn em gái! Nhưng đợi kết quả mới chắc chắn. Lúc đợi đề thi tim Kỳ Vân đập thình thịch, chỉ dám hé một mắt mình. Đến khi đọc xong nội dung đề bài, cô thở phào một hơi. May mắn ôn rất kỹ phần này, nên cũng tranh thủ thời gian bắt đầu làm bài thật nhanh bù lại những ngày vừa rồi thi không tốt lắm.
Đến khi hiệu lệnh hết giờ cũng vừa lúc Kỳ Vân viết xong ý cuối cùng. Cô nghĩ bài này mình làm khá tốt. Mỉm cười một cái ra khỏi phòng thi. Tâm trạng của cô lúc này là rất thoã mãn, cảm giác mình đạt được mục tiêu đề ra.
Kỳ Vân nghi đợi em gái bình tĩnh tiếp tục nói: Tâm trạng chị đang vui, mau! em gái ăn chực nhanh đến đây chị khao Kỳ Vân cố ý chọc em gái.
Đúng là tâm trạng cô đang rất thoải mái. Thi ba ngày, ngày đầu tiên cảm giác làm bài không tốt lắm, nhưng sang ngày thứ hai và thứ ba, cảm giác không tệ, trúng ngay phần cô ôn kỹ, hy vọng thêm chút may mắn nữa, thành công mà vượt qua.
Nhưng nói cho cùng cô đã cố hết sức, làm hết khả năng rồi, nên thật ra có đạt hay không cô quyết định cứ mặc cho số phận. Còn bây giờ cô phải xả stress mới được, mấy tuần ôm đống sách nhồi nhét vào người, lúc nào cũng kè kè cuốn sách mặc kệ là lúc ăn hay lúc ngủ, nằm mơ lại thấy mình bị núi sách cao đổ đè lên người khiến cô giật mình tỉnh dậy nữa đêm. Cả người cô sắp mốc meo rồi. Nếu không giải toả nữa nhất định sẽ tẩu hoả nhập ma mà chết trước khi có kết quả.
...
Oa! Kỳ Vân hôm nay chị thật là phóng khoáng kêu cả một bàn thức ăn lớn luôn. Anh Thu nhìn một bàn thức ăn đủ màu sắc, ánh mắt sáng rực thốt lên. Hôm nay cô được một bữa no nê rồi.
Kỳ Vân vỗ đầu như bừng tỉnh ra một vấn đề nghiêm trọng: Em nói chị mới thấy hình như hơi lãng phí rồi, để chị kêu bồi bàn trả lại bớt, dù sau cũng chưa động đũa.
Không có, không có.” Làm sao mà không thích cho được. Kỳ Vân đúng là, cứ đợi thời cơ lại phun ra những lời châm chọc cô. Lúc trước có như vậy đâu? Có khi nào bị ảnh hưởng từ thầy Trần không? Nhưng mà không khí đang vui cô nên thức thời không nhắc đến cái tên này với Kỳ Vân.
Nhưng quan trọng là, nhìn những món ngon này, cô không có thời gian đấu khẩu với Kỳ Vân. Mà cách tốt nhất để kết thúc vấn đề này là: Kỳ Vân em yêu chị nhất trên đời. Anh Thu khoa trương hai tay xếp hình trái tim hướng thẳng đến Kỳ Vân mà giơ ra.
Thôi đi cô nương, cứ thấy đồ ăn là quên hết mọi việc, không biết khi đi ăn với người yêu sẽ có bộ dạng nào đây? Kỳ Vân hoàn toàn không bị lung lay bởi những lời cám dỗ của Anh Thu. Cô đang tưởng tượng bộ dạng của Anh Thu kho đi ăn với bạ trai sẽ thế nào.
Là nhìn thấy thức ăn ngon mà âm thầm tuông lệ, trước mặt người yêu e dè, gắp thức ăn cho có lệ mà toàn là rau xanh, ánh mắt thẹn thùng nhìn đối phương nói: Em đang giảm cân, em thích ăn rau xanh hơn hải sản.
Anh Thu gắp một miếng thịt nướng bỏ miệng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Kỳ Vân xem thường, rất rõ chị mình đang tưởng tượng điều gì: Tưởng em không biết chị đang tưởng tượng gì sao, hừ loại phụ nữ đó em xem thường, giả bộ thanh cao cái gì chứ, bụng đói cho ai xem, sau này cũng bộc lộ bản chất thật sự thôi, lúc đó không chừng chồng cô ta sẽ bị sốc đòi ly hôn.
Anh Thu ho nghiêm mặt nhìn Kỳ Vân nói: Tôi không ngờ lúc yêu em uống một ly sinh tố mất cả tiếng đồng hồ, còn bây giờ. Vẻ mặt anh ta méo xệch chỉ vào bàn: Bốn ly sinh tố trong ba mươi phút là ba mươi phút đó, còn dáng ngồi của em nữa, xem đi là cái tướng gì đây, vẻ dịu dàng thùy mị của em đâu? Cuối cùng người chồng ôm đầu đau khổ ngồi xuống ghế.
Anh Thu vừa tưởng tượng vừa giả giọng phát ra tiếng ồm ồm như đàn ông.
Rồi cả hai cùng che miệng cười lớn.
Ha ha, chị cũng nghĩ giống em. Thời đại rồi nào chứ, bây giờ yêu nhau cứ thoải mái là con người thật của mình, người ta yêu nhau không chỉ bởi dung mạo mà còn là tính cách, vì bạn là chính bạn. Dù bây giờ có thể hiện bạn hoàn hảo đến mức nào một cách cứng nhắc chỉ để đối phương thấy bạn thật sự là hình mẫu lý tưởng. Thì một lúc nào đó con người thật không hoàn hảo của bạn cũng sẽ bị phát hiện. Lúc đó không phải sẽ rất khó xử sao? Người ta nói cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Vì bản chất thì rất khó thay đổi. Mà bạn thì không thể lúc nào cũng có thể gồng mình được. Thì sao không thoải mái sống theo cách mà bạn muốn.
Sau này có người yêu Kỳ Vân cô nhất định sẽ không chọn cách như vậy. Kỳ Vân và Anh Thu vừa ăn vừa tán gẫu. Một lát sau cả bàn đầy thức ăn bị hai chị em tiêu diệt sạch sẽ.
Anh Thu xoa bụng nhìn Kỳ Vân bằng ánh mắt lấp lánh: “Kỳ Vân sao em vẫn thấy có gì thiếu thiếu.
Nhìn cái bộ dạng này của Anh Thu Kỳ Vân biết sẽ chẳng có gì tốt lành, Kỳ Vân ném lại cho em gái một ánh mắt khinh bỉ, cô nhướng mày: Thiếu tăng hai!
Anh Thu búng tay một cái, nở nụ cười đắc ý: Chỉ có chị hiểu em. Karaoke đi chị, lâu lắm rồi không đi hát. Nghĩ đến miệng liền ngứa ngái.
Kỳ Vân còn đang chần chừ suy nghĩ, Anh Thu nói thêm, trầm mặt hù doạ Kỳ Vân: Em thấy chị chưa xả hết đống sách vở trong người ra đâu, coi chừng chị bị sách đè chết đó, mau đi đi.
Em mong chị chết sớm lắm sao? Khuôn mặt Kỳ Vân tối sầm lại.
Anh Thu cười hì hì: Là em lo lắng cho chị mà!
Anh Thu nói cũng đúng, lâu rồi cô chưa đến phòng karaoke, với lại bây giờ cô còn chưa chơi đã. Không phải lúc nào cũng có dịp như thế này. Sắp tới chắc chắc sẽ rất bận chi bằng bây giờ rảnh rỗi tranh thủ bung xoã.
Đi thôi!
Kỳ Vân vừa thốt ra hai từ đi thôi Anh Thu đã nhanh chân chạy đến khoát tay Kỳ Vân thẳng tiến đến phòng karaoke, sợ Kỳ Vân đổi ý.