Từ lâu Kỳ Vân đã quên cái cảm giác hồi hộp của lần đầu tiên đi học, hay cái cảm giác háo hức chờ đợi xem mặt giáo viên chủ nhiệm của mình là ai.
Ai đã từng là học sinh chắc cũng đã trải qua cái cảm giác bồi hồi khi bắt đầu ngày học đầu tiên, lớp học xa lạ, phải làm quen bạn mới từ đầu, nghe ngóng xem giáo viên chủ nhiệm năm nay của mình là nam hay nữ, dạy môn gì, là người dễ hay khó. Sau đó trong đầu mường tượng ra muôn kiểu hình dáng của giáo viên, lo lắng nhìn ra cửa chờ đợi.
Đã bao năm trôi qua ký ức cũng dần phai nhạt, khi là sinh viên cũng tự do hơn nhiều, không giống như học sinh bị ép vào khuôn khổ. Nên giáo viên chủ nhiệm là ai cũng chẳng được mấy người quan tâm, có khi cả bốn năm đại học ngay đến cả tên giáo viên cũng không thể nhớ nổi.
Nhưng bây giờ tim Kỳ Vân bỗng nhiên đập rộn ràng, đáng ra đã qua bao nhiêu lần lên lớp cô đã luyện cho mình cảm giác bình tĩnh mới phải. Nhưng không! Hiện tại cứ nghĩ đến cảnh tượng gặp giáo sư Trần, anh xuất hiện có phải giống như giáo viên chủ nhiệm cũ của cô không? vẻ mặt thân thiện, nụ cười ấm áp hay là lạnh lùng xa cách như bạn học kia vừa mới miêu tả.
Dù là gì đi nữa mục đích đến đây của cô chỉ có một. Chinh phục giáo sư nhà cô.
Kỳ Vân hít thật sâu lấy dũng khí, nếu đúng như lời bạn học kia kể thì cuộc cách mạng của cô chắc sẽ gặp nhiều khó khăn rồi đây.
Ngoài cửa, ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt điển trai của Trần Kha Nghị, không quá chói lóa mà chỉ vừa đủ làm bừng sáng khuôn mặt anh. Tóc chải chuốt gọn gàng, lông mày đậm mũi cao, áo sơ mi trắng quần tây sẫm màu, tay trái cầm cặp sách, tay phải đẩy gọng kính. Hình ảnh này y chang như bức ảnh mà em họ cô đã cho cô xem. Trong lòng có một tia vui mừng không phải hình Photoshop.
Tuy nhiên nhìn khuôn mặt anh có vẻ ấm áp dễ gần hơn so với trong ảnh, hay là những tia nắng ấm áp kia đã làm dịu đi cái vẻ lạnh lùng ấy. Cô nhìn anh đến ngẩn người.
Kỳ Vân cứ ngỡ cô đang được chứng kiến tận mắt cái cảnh nữ chính lần đầu tiên gặp nam chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nam chính cũng được tác giả miêu tả chói lóa như vậy. Không! cảnh tượng bây giờ chỉ có hơn truyện chứ không kém. Nếu theo như tình tiết ngôn tình nam chính sẽ xao xuyến bởi cái nhìn đầu tiên khi gặp nữ chính. Còn hiện tại cô chỉ biết trái tim cô xao xuyến vì Giáo sư Trần mất rồi.
Trần Kha Nghị xuyên qua ánh nắng bước vào lớp, ánh nắng đã không còn bao phủ xung quanh anh, dáng vẻ nghiêm túc thường ngày được khôi phục, một tầng khí lạnh nhàn nhạt tỏa ra, anh gật đầu bảo sinh viên ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn Kỳ Vân ngồi ở vị trí đã lâu không ai dám ngồi dừng lại hai giây, vẫn duy trì vẻ mặt như cũ đi đến ngồi vào bàn giáo viên.
Trần Kha Nghị nhìn thẳng vào Kỳ Vân vẫn đang nhìn mình không chớp mắt. Ánh mắt của cô gái này rất kiên định mà anh sẽ là người dập tắt nó.
Chuyện hồi sáng bị mấy cô gái làm phiền đến bây giờ anh vẫn còn khá bực bội, lại nhìn đến cô nữ sinh bàn đầu, anh có chỗ xả stress đây rồi: Em sinh viên bàn đầu, cho tôi biết hôm trước đã học tới đâu rồi.
Kỳ Vân mặc dù có chuẩn bị tâm lý rằng ngồi bàn đầu sẽ bị gây khó dễ, nhưng lúc bị gọi tên vẫn giật bắn mình, không nghĩ tới bị triệu hồi nhanh đến như vậy. Cô chậm chạm đứng dậy chớp mắt nhìn giáo sư. Trần Kha Nghị vẫn điềm tĩnh duy trì ánh mắt chờ đợi câu trả lời của cô.
Kỳ Vân đi đến đây không cho sự chuẩn bị, chỉ mang theo tinh thần hăng hái ngắm trai đẹp, sách chuyên ngành không có, vở trắng ghi chép cũng không thấy đâu, chỉ có mỗi chiếc điện thoại đặt trên bàn. Cô nhìn xung quanh lớp cầu cứu sự giúp đỡ, nhưng cứ đến lúc kiểm tra bài thì cả lớp đều cúi gầm mặt xuống để tránh sự chú ý của giáo viên, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện thầy đừng gọi tên em, còn ai rảnh rỗi mà đi nhắc bài, nhất là tiết của Trần giáo sư. Liên luỵ chỉ có chuốc họa vào thân.
Kỳ Vân như sắp khóc đến nơi, quá mất mặt, ấn tượng đầu tiên của cô chỉ vì không biết tên bài mà dễ dàng sụp đổ vậy sao? Cô không cam tâm.
Cũng may Đan Linh phía sau âm thầm kéo áo cô, nhỏ tiếng nhắc bài nên cuối cùng cô cũng vượt qua cửa ải đầu tiên, an toàn ngồi xuống, trong lòng cảm kích muôn phần.
Mười lăm phút sau, sau khi Trần Kha Nghị giảng bài mới lại tiếp tục chỉ đích danh Kỳ Vân trả lời câu hỏi.
Lần trước bài cũ Đan Linh còn có thể giúp, bây giờ bài mới mà còn là câu hỏi hóc búa như vậy, Đan Linh cũng bó tay. Lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của giáo sư Trần cô không dám hé răng nữa lời. Ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.
Thay vì tránh né hay im lặng Kỳ Vân rất thẳng thắn nói: Dạ, thưa thầy câu này em không biết.
Chưa có ai dám trả lời như vậy với anh, lại không chút sợ hãi nữa chứ. Anh nên khen cô bé này có khí chất hay ngu ngốc đối đầu với anh.
Em tên gì?
Kỳ... Dạ à... Anh Thu ạ!
Anh Thu chị xin lỗi phải lấy tên em, nhưng mà em không học khoa thầy ấy, cơ hội chạm mặt không có nên chắc cũng không sao đâu, em yên tâm đi. Chị hết cách rồi. Ít nhất khi tra tên sinh viên cũng tìm ra được tên Anh Thu tránh việc giáo sư Trần nhận ra cô là thành phần ngoại bang từ trường khác trà trộm vào.
Trần Kha Nghị gõ mấy cái lên laptop, trên màn hình xuất hiện câu lệnh trống rỗng, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên. Không có tên trong danh sách lớp.
Bạn học Anh Thu, hết tiết đến văn phòng gặp tôi.
Cả lớp được dịp bàn tán, nhìn Kỳ Vân với ánh mắt chia buồn. Bình luận vào nhóm kín Hôm nay lớp tôi lại có một chiến sĩ anh dũng hy sinh Cũng nhờ đó mà cả lớp thoát nạn bị hỏi bài.
...
Lần đầu tiên gặp mặt Kỳ Vân bị Trần giáo sư tra tấn đến gục ngã.
Nhưng không dừng lại ở đó, hết tiết cô phải theo Trần Kha Nghị đến văn phòng.
Em sinh viên này tên gì nhỉ... Anh... Anh... Trần Kha Nghị cố nhớ lại cái tên xa lạ ban nảy được nghe.
Em là Anh Thu.
À, là Anh Thu. Lần này anh chắc chắn sẽ nhớ.
Tôi thấy em không hề chú ý đến tiết dạy của tôi, bài cũ cũng không xem, có phải em bất mãn gì với môn tôi không? Giọng nói của anh nghe rất êm tai, như đang tâm sự một ván đề nào đó với sinh viên vậy. Nhưng vẻ mặt thì không được thân thiện cho lắm.
Kỳ Vân xua tay giải thích: dạ không! môn thầy là môn nền tảng nhất để học những môn chuyên ngành em nào dám xem thường. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu tuông ra. Chỉ là đi thực hiện cách mạng vĩ đại của cô thôi tại sao lại thành trách mắng không lo học tập rồi. Cũng may cô học được mấy câu nịnh giáo viên bây giờ có lúc hữu dụng.
Em không xem thường môn tôi? Trần Kha Nghị nhướng mày hỏi lại.
Trong lòng Kỳ Vân khóc ròng, gật đầu thật dứt khoát: dạ! Cô nào dám lắc đầu.
Vậy em kể cho tôi nghe những chương đã học đi.
Ép người quá đáng, đến cái bìa sách cô còn chưa thấy làm sao biết trong đó có chương gì. Thuận miệng nói một câu người này lại tưởng thật hay sao?Cũng quá nghiêm túc rồi.
Em không nhớ, có điều về nhà em sẽ chăm chỉ xem lại. Học sinh ngoan đều trả lời như vậy chắc chắn sẽ khiến Trần giáo sư rộng lòng mà thả cô về.
Trần giáo sư tỏ vẻ hài lòng gật nhẹ đầu.
Kỳ Vân căng thẳng nghiên cứu biểu hiện trên gương mặt giáo sư Trần, đúng rồi hài lòng chính là biểu cảm này. Thầy ấy còn gật đầu nhẹ nữa. Chứng tỏ đã nguôi giận.
Kỳ Vân thở phào nhẹ nhõm. Thoát rồi! Cô ôm chặt ba lô chuẩn bị đợi câu nói Lần sau nhớ chú ý bài, được rồi về đi Khi đó cô sẽ lập tức quay lưng bỏ chạy khỏi đây.
Tổng cộng bốn chương mỗi chương hai lần tiết sau đến nộp cho tôi, một chữ cũng không được thiếu.
Kỳ Vân: ... Thầy đang nói gì vậy, cô nhẩm lại lời Trần Kha Nghị vừa nói, sao giống như,... Không phải chứ bắt chép phạt sao? Nhất định cô nghe nhầm rồi.
Giết người không dao bây giờ cô mới được chứng kiến. Cánh cửa rõ ràng chỉ cách vài bước chân mà sao cô cảm thấy xa tận chân trời vậy?
Trần Kha Nghị bổ sung thêm: Thấy em quyết tâm vậy, nên tôi chỉ giúp em thôi, cố gắng lên, lỗ hỏng kiến thức của môn nền tảng cần phải bổ sung ngay, như vậy mới học được các môn chuyên ngành. Cũng trễ rồi em về đi.
Chuyện quái quỷ gì đây trời, chép phạt đến bây giờ cô vẫn không muốn tin đây là sự thật. Mà giáo sư Trần lại ghim mấy lời cô nói lặp lại, muốn đá xéo cô đây mà.
Kỳ Vân nhớ lần cuối cô bị chép phạt là bốn năm về trước. Chính là bốn năm đó.
Dũng khí theo đuổi giáo sư nhà cô chỉ trong năm tiếng ngắn ngủi lại bị ai đó đánh sập hoàn toàn. Thảm hại ôm ba lô đi về.