Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 562: Chương 562: Ai là chó bị sai bảo?




Tề Tiểu Tô lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị bị quyền thế đè đầu.

Cô thật sự muốn cười lạnh.

“Dì Ôn à, Tề Tiểu Tô không muốn đi...”

Giọng An Tử Khê bị bà Ôn cắt ngang: “Tử Khê, cháu làm dì thất vọng quá đi mất, cháu chăm sóc cho Tình Tình nhà dì như thế sao hả? Lúc trước cháu cam đoan thế nào trước mặt chú dì? Cháu nói dù cho có chuyện gì xảy ra thì cháu cũng nhất định sẽ che chở cho Tình Tình, không để con bé phải chịu ấm ức cơ mà! Giờ cháu dẫn nó tới cái nơi như Dạ Khổng Tước còn chưa nói, còn để nó phải chịu ấm ức lớn như thế, cháu có cảm thấy là mình đã không giữ được lời hứa trước đây không hả? Ngày mai dì phải tìm bố mẹ cháu nói chuyện mới được!”

“Cháu...” Vẻ mặt An Tử Khê lập tức ủ rũ.

Hạ Dư Hoành muốn nói gì đó nhưng Tề Tiểu Tô đã ngăn anh ta lại.

“Cùng tới bệnh viện là được chứ gì?” Cô nhìn Ôn Tình.

Ôn Tình đáp: “Đúng thế, cậu chỉ cần theo tôi tới đó là được!”

“Được, tôi sẽ đi với cậu.”

“Tề Tiểu Tô!” Hạ Dư Hoành lập tức tỏ ra nóng nảy, anh ta quá hiểu Ôn Tình, cô ta đưa ra đề nghị này nhất định là không có ý tốt đẹp gì, Tề Tiểu Tô đi thì có thể sẽ bị mắc bẫy của cô ta ngay.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại nhận ra, nhà An Tử Khê chắc chắn đang nợ Ôn gia cái gì đó, hoặc có nhược điểm nào đó bị Ôn gia tóm được, tuy rằng chức của ông An cao hơn ông Ôn, nhưng rõ ràng thái độ của Ôn Tình và bà Ôn lại không có vẻ là bề dưới.

Nếu cô không đi, chắc chắn An Tử Khê và Hạ Dư Hoành sẽ bị khó xử. Tuy rằng cô chẳng phải thánh mẫu gì, nhưng hai người này từ đầu tới giờ đều bảo vệ cô, coi như là cô giúp bọn họ chắn một chút phiền toái đi cũng được.

Đi một chuyến cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nếu Ôn Tình cứ nhất định muốn đi tìm chết thì cô cũng sẽ vui vẻ thành toàn cho cô ta thôi.

“Tôi lái xe đưa hai người tới đó.” An Tử Khê im lặng một hồi rồi nói, anh ta nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt đầy vẻ rối rắm, đau khổ và áy náy, mà ánh mắt nhìn Ôn Tình lại tràn ngập chán ghét.

Ôn Tình không nhận ra, giờ trong lòng cô ta chỉ một mực muốn kéo Tề Tiểu Tô tới bệnh viện mà thôi. Vừa rồi, mẹ cô ta cũng đã nói qua điện thoại rằng nhất định phải xin lỗi Lợi thiếu, cố gắng hạ cơn giận của anh ta xuống.

Tuy rằng cô ta không biết tại sao ngay cả mẹ cũng khuyên mình phải cúi đầu trước cái tên họ Lợi kia, nhưng mẹ sẽ không hại cô ta, nói lời này chắc chắn là có lý do.

Xin lỗi, cô ta có thể cưỡng ép bản thân làm chuyện đó, nhưng nhất định phải kéo Tề Tiểu Tô xuống nước theo.

“Đi, đến lúc đó các anh cứ chờ bọn em ở bên ngoài, em không muốn bị các anh nhìn thấy dáng vẻ em lúc xin lỗi con rùa rụt đầu kia!”

Ôn Tình nói thế làm người ta chẳng thể nghi ngờ gì được, cô ta không muốn An Tử Khê nhìn thấy người trước nay luôn kiêu ngạo như mình phải ăn nói khép nép, cúi đầu chịu thua một người đàn ông khác, điều này có thể hiểu được.

Vì thế, An Tử Khê cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Ở trên xe, Hạ Dư Hoành thở dài nói với Tề Tiểu Tô: “Xin lỗi, tại anh cứ muốn kéo em tới đây, kết quả lại làm em bị dính vào chuyện này.”

Mới đầu, anh ta cảm thấy Tề Tiểu Tô thú vị cho nên muốn kết bạn với cô mà thôi.

Tề Tiểu Tô lắc đầu, đáp: “Không sao, anh không cần để ở trong lòng đâu.” Trên thực tế, bọn họ cũng coi như đã giúp cô một chuyện, nếu bọn họ không mời cô tới đây thì sao cô có cơ hội tiến vào trong hộp đêm Dạ Khổng Tước và lấy được mảnh vỡ lớn của khoang phi cơ kia chứ?

Giờ mảnh vỡ đó đã nằm yên trong không gian của cô rồi.

Nếu không phải cô tự nguyện thì sao mấy người Hạ Dư Hoành có thể cưỡng ép cô đi được. Vì thế, việc này thật sự không thể đổ lên đầu họ được.

Dù An Tử Khê có không muốn đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cả bọn cũng vẫn đã tới bệnh viện.

Từ lúc Lợi thiếu bị đá tới bây giờ đã qua một tiếng rưỡi rồi, An Tử Khê hỏi thăm tin tức thì được biết người vẫn đang ở bệnh viện.

“Bác sĩ nói là không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng phỏng chừng sẽ bị đau mất một vài ngày, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian đấy.” Dù gì thì nơi bị thương là chỗ đó của đàn ông, An Tử Khê thấy hơi xấu hổ khi nói thẳng ra trước mặt Tề Tiểu Tô như thế, nhưng vẻ mặt của Tề Tiểu Tô vẫn bình thường.

Ôn Tình thì lại đỏ mặt, sau đó tức giận mắng: “Nếu đã không làm sao thì cái thằng hèn đó còn nằm viện làm gì, định làm mọi chuyện ầm ĩ lên à? Hắn muốn sàm sỡ em, em không giết chết hắn cũng là tốt lắm rồi, thế mà còn muốn giở trò nữa.”

“Cô thôi ngay đi, đợi chút nữa nếu cô vẫn còn giữ cái thái độ như vậy trước mặt Lợi thiếu thì có chuyện gì xảy ra cũng đừng có trách tôi mặc kệ.” An Tử Khê siết chặt lấy vô lăng, bởi vì siết mạnh quá nên các khớp xương cũng trở thành màu xanh trắng.

Anh ta đã chịu đựng Ôn Tình quá đủ rồi!

Nhưng ông Ôn đã cứu bố mẹ anh ta, ân tình này vẫn luôn đè nặng trên đầu ba người nhà bọn họ, khiến họ không thể không chiều chuộng Ôn Tình, nếu không sẽ thành vong ân phụ nghĩa. Nhưng cứ thế này thì còn phải nhẫn nhục đến bao giờ nữa đây?

“Vốn dĩ anh cũng đâu có quan tâm em đâu, hừ.”

Ôn Tình mở cửa xe, nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô, chỉ sợ cô đổi ý không xuống xe.

Tề Tiểu Tô chậm rãi bước xuống, Hạ Dư Hoành hạ cửa kính xe, nói với cô: “Em cứ đứng ngoài cửa chờ Ôn Tình vào xin lỗi là được, không cần phải vào đâu.”

“Hạ Dư Hoành, anh thôi ngay đi!” Ôn Tình bực bội đá vào thân xe, lại nhìn sang Tề Tiểu Tô: “Cậu phải vào với tôi!”

Tề Tiểu Tô không thèm để ý tới cô ta, đi thẳng vào tòa nhà.

Ôn Tình nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu.

Ai cũng che chở cô ta chứ gì?

Đi trước chứ gì?

Giả vờ như thể cao thâm lắm đúng không?

Quen biết đám người Khổng Tứ chứ gì? Khổng Tứ và Tưởng thiếu kia chẳng phải cũng chẳng làm gì được gã họ Lợi kia sao? Cô ta thật sự muốn nhìn xem, Tề Tiểu Tô rơi vào tay Lợi thiếu rồi thì những người kia làm cách nào để che chở cho cô ta được nữa?

Lợi thiếu ở phòng bệnh VIP.

“Nghe nói chỉ một cuộc gọi điện thoại của Lợi thiếu đã có thể gọi được cả viện phó và mấy chuyên gia từ nhà chạy tới đây rồi đấy.” Đi vào bệnh viện, Ôn Tình lập tức đuổi kịp Tề Tiểu Tô, giọng nói đầy khinh bỉ: “Cũng chỉ là có tí tiền bẩn thỉu thôi, những kẻ đó đúng thật sự là đắm mình trụy lạc, người ta chỉ bỏ ra tí tiền đã bị sai bảo như chó rồi.”

Tề Tiểu Tô không thèm nhìn cô ta, nói mà chẳng hề khách khí tí nào: “Chính mình ỷ vào ông bố có một tí chức tước mà đi uy hiếp người khác thì có tư cách gì nói người ta chứ? Hơn nữa, chẳng phải giờ cậu cũng là chó bị sai bảo rồi đấy à?” Nếu không thì cô chạy tới đây làm gì chứ?

“Cậu!” Ôn Tình bị nói tới mức mặt hết xanh lại trắng, trong lòng tức đến mức chỉ hận không thể tát cho Tề Tiểu Tô mấy cái.

Trong phòng bệnh, một bác sĩ nhanh nhẹn đi vào, nói với người thanh niên đang không ngừng chuyển kênh tivi với vẻ nhàm chán muốn chết ở trên giường: “Người tới rồi, nhưng mà còn dẫn theo một cô bé khác nữa, cô bé kia khá là thú vị.” Nói xong liền lặp lại lời mà vừa rồi Tề Tiểu Tô nói với Ôn Tình, một chữ cũng không thừa không thiếu.

“Đúng là rất thú vị, cô ấy bị Ôn Tình cưỡng ép tới đây hả?”

Lợi thiếu nằm trên giường với vẻ mặt rất bình thường, thoạt nhìn thì thấy diện mạo cũng khá được, ánh mắt sắc bén, thần thái thong dong, so với người ở hộp đêm trước đó thì cứ như hai người khác nhau vậy.

“Có lẽ thế. Nhưng cô ấy lại không hề tỏ vẻ sợ hãi hay bị cưỡng ép gì. Đúng rồi, cô bé này nhìn xinh không thua gì Ôn Tình đâu, cậu có muốn suy xét đổi người không?” Bác sĩ này đeo khẩu trang, nói chuyện với Lợi thiếu bằng giọng điệu không giống một bác sĩ với bệnh nhân cho lắm, ngược lại nghe có cảm giác có quen biết.

Lợi thiếu lắc đầu: “Anh nghĩ là tôi chọn người vì vẻ bề ngoài à? Con bé Ôn Tình kia mới có thể làm mọi chuyện lớn hơn.” Nhắc tới Ôn Tình, Lợi thiếu lại tỏ ra đầy chán ghét, rõ ràng chẳng có tí hứng thú nào với cô ta như lúc trước.

“Kế hoạch của các cậu, tôi cũng chẳng hiểu được, dù sao cậu cứ mặc sức đày đọa đi, người cũng tới nơi rồi, tôi đi trước đã.” Bác sĩ nói xong liền nhanh chóng ra ngoài.

Lợi thiếu liền thay đổi sắc mặt, thần thái cũng khác đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.