Tay của cô chống giữa hai người, đẩy ngực của anh ra, cô sắp không thở nổi nữa rồi!
Nhưng động tác này lại bị Vệ Thiếu soái hiểu thành kháng cự. Lồng ngực anh giống như bị ai đó xé toang ra, nhồi vào đấy một đống bông rồi lại rót thêm vào một thùng dấm nữa, vừa buồn bực vừa chua chát, còn khó chịu. Thế nên một tay anh lại giữ lấy gáy cô, không cho cô thoát đi, cái lưỡi nóng rực như lửa tiến quân thần tốc, hôn cô đến mức làm cho cô không có đường lui.
Tề Tiểu Tô chống cự bất lực, đầu óc dần chìm vào mơ màng, cả người cô mềm nhũn tựa vào ngực anh, tất cả các giác quan của cô chỉ còn lại mùi vị của anh, cô quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, không cảm nhận được điều gì khác, thậm chí cô còn không biết hiện tại mình đang ở nơi nào.
Không biết qua bao lâu, Vệ Thiếu soái mới thở hổn hển rời khỏi đôi môi của cô, ánh mắt anh nhìn thật sâu vào gương mặt của cô. Sao anh có thể thích cô như thế được nhỉ? Tại sao anh lại có thứ tình cảm sâu đậm đến mức này?
Dù hôn thế nào cũng thấy không đủ, anh khao khát muốn xé thân thể mình ra rồi đem cô đặt vào trong đó, để từ giờ trở đi hai người sẽ không còn tách biệt nữa.
Anh lại dán môi lên, than thở, khẽ hôn lên môi cô.
Tề Tiểu Tô như tỉnh dậy từ trong mộng, bị anh cắn một cái mới không nhịn được phải rụt lại. “Á.”
Môi của cô đau quá.
Cái người này là dã thú hả?
Trước kia lúc hôn đâu có kịch liệt như thế này! Giờ chắc chắn môi cô bị sưng lên rồi! Còn đầu lưỡi cũng thấy hơi tê dại…
“Xa nhau quá lâu, anh không khống chế được.” Anh thì thầm, rồi lại tới gần nhẹ nhàng hôn cô, hôn thêm một chút, lại hôn thêm, một lần nữa, cuối cùng không dừng lại được.
Tề Tiểu Tô không thể chịu nổi được nữa bèn lấy tay bịt kín môi của anh lại: “Anh đủ chưa vậy?”
Đôi mắt cô rạng rỡ như ánh sao, trong đó có một chút e lệ mà dạt dào tình cảm, còn hơi vương nét ngây thơ làm anh suýt không kìm chế được, anh lại ôm cô chặt hơn. “Không đủ, đây chỉ là món khai vị thôi.”
Tề Tiểu Tô cảm thấy nơi nào đó của anh đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, gương mặt cô phút chốc đỏ bừng.
Đồ háo - sắc.
“Chỗ này là phòng thẩm vấn đó!” Cô giãy giụa muốn tránh khỏi thứ đang chống giữa hai chân mình, nhưng lại làm cho hô hấp của anh đột nhiên rối loạn.
Anh giữ chặt eo cô, cắn răng nói: “Em cứ thử uốn qua uốn lại nữa đi, bản Thiếu soái liền thử một chút mùi vị làm ngay ở trong phòng thẩm vấn!” Càng nhìn cô, anh càng không khống chế nổi, thật muốn nuốt trọn cô!
Tề Tiểu Tô lập tức cứng người, không dám động đậy.
Gã khốn này…
Tim của cô đập thịch thịch thịch như sắp bật ra ngoài, đầu óc cô quay cuồng suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh, đừng nói là lần này trở về anh muốn làm cái đó với cô nhé?
Nếu đúng thật thì cô còn dám về nhà cùng anh nữa sao? A a a. Nhìn phản ứng này của anh, không phải đợi lát nữa xuống xe, anh sẽ nắm tay cô kéo vào phòng rồi ném cô lên trên giường…
Tưởng tượng đến cảnh đó, Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy sợ.
Nếu anh làm như thế chẳng phải những cấp dưới của anh đều sẽ đoán được hết hay sao, vậy sau này cô làm sao có thể bày ra dáng vẻ Boss trước mặt bọn họ nữa? Chắc chắn là không dám ra ngoài gặp mọi người luôn ấy!
“Anh, anh đến đây lúc nào? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?” Cô hơi lắp bắp. Đúng rồi, ăn cơm cũng không thể về nhà cô ăn, không thể ở chỗ của cô được, tốt nhất là nên tới một tiệm cơm đông đúc, hoặc một nhà hàng lớn!
Tránh để anh lại biến thành dã thú.
Vệ Thiếu soái nhìn hai má đỏ hồng của cô, không kìm được mà cười lớn, anh đưa tay xoa đầu cô làm Tề Tiểu Tô cảm thấy giống như anh đang sờ đầu một con cún nhỏ vậy.
“Đi thôi, về biệt thự.”
Anh ôm eo cô, đi ra ngoài.
Về phần gã Đỗ Viên đang nằm bất tỉnh trong góc kia, anh hiện giờ không có tâm tình để ý tới hắn.
“Đội trưởng!”
Bọn Hàn Dư vui mừng khi thấy anh đi ra.
“Ừ, đi thôi.”
Vệ Thiếu soái ôm Tề Tiểu Tô bước ra cửa. Đám người Hàn Dư nhanh chóng theo kịp, không ai dám ngăn họ lại.
“Đội trưởng, xe của chị dâu!” Hàn Dư nhanh chân chỉ đường, may lúc đến đây họ đã lái sẵn mấy chiếc xe đến nên bây giờ không lo lắng về phương tiện trở về.
“Lấy chìa khóa ra đây.”
Vệ Thiếu soái quyết định tự mình lái xe, đoạn đường này mất khoảng hơn hai mươi phút, anh không hề muốn có người thứ ba làm bóng đèn ở trong xe.
Hàn Dư nhìn lướt qua Tề Tiểu Tô vẫn luôn cúi đầu từ lúc đi ra đến giờ, anh ta cười vui vẻ rồi đưa chìa khóa cho Vệ Thiếu soái, sau đó vung tay ra hiệu cho những người khác: “Đi, các anh em.”
Mấy chiếc xe chạy đi rồi, Đỗ Viên mới được dìu ra, hắn vừa mới tỉnh lại đã la hét om sòm muốn cho người đi bắt người đàn ông vừa rồi đã đánh hắn.
“Tra tấn thằng đấy! Mẹ nó chứ, ông đây phải giam mày mười ngày nửa tháng mới bõ! Á…” Bụng đau quá, Đỗ Viên quyết định đi bệnh viện kiểm tra đã, hắn cảm thấy mình chắc chắn bị đá đến chảy máu trong rồi.
Đúng lúc này, một viên cảnh sát mang vẻ mặt không ổn lắm ra nói với hắn: “Đội trưởng Đỗ, Cục trưởng vừa gọi điện thoại tới, nói là đình chỉ chức vụ của anh để tiếp nhận điều tra.”
Đỗ Viên sững người: “Thế là có ý gì?”
“Chính Cục trưởng nói vậy, còn nữa, có một phóng viên báo cảnh sát, tố cáo anh đập vỡ máy ảnh, phá hoại hết tất cả tâm huyết của của cô ta, cô ta muốn kiện đội cảnh sát hình sự chúng ta…”
“Đúng rồi, còn một việc nữa, vừa rồi Tham mưu trưởng Đỗ gọi tới quát mắng một trận, bảo anh lập tức đến nói rõ mọi chuyện với ông ấy.”
Người kia vừa nói xong, thấy Đỗ Viên đã trợn ngược hai mắt, tiếp tục bất tỉnh.
Vệ Thiếu soái mở cửa chiếc xe Porsche của Tề Tiểu Tô, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn cô bé nào đó đang cố gắng dán sát vào cánh cửa xe để cách xa anh một chút, khóe miệng anh hơi co rút lại.
“Sao, anh đáng sợ đến thế cơ à?”
“Anh là con chó con à…” Cứ thích cắn người linh tinh. Tất nhiên câu này cô chỉ dám nói nhỏ như muỗi kêu, không dám để cho anh nghe thấy.
Tề Tiểu Tô cũng rất sầu não đấy, hình như cô sắp không khống chế được nữa rồi, rõ ràng khi anh không ở đây, cô cảm thấy mình như một nữ chiến binh không sợ trời không sợ đất, nhưng khi vừa đứng trước mặt anh, cô lại cảm thấy mình như học sinh tiểu học sợ cô giáo chủ nhiệm vậy.
Nghĩ thế nên cô cố gắng ngồi thẳng, làm ra vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Vệ Thiếu soái thấy thế càng buồn cười hơn.
“Em làm gì vậy? Còn để người ta đưa về đồn tra hỏi?” Để cô bớt căng thẳng, anh đành phải chuyển đề tài sang việc chính. “Chẳng phải anh đã nói rồi đấy sao? Em thích làm gì cứ làm, trời sập xuống cũng có anh chống đỡ cho em rồi cơ mà.”
Thấy anh nói vậy, Tề Tiểu Tô thả lỏng người hơn một chút, cô nói: “Em đang làm đấy thôi, anh mà không đến thì em cũng có cách chỉnh Đỗ Viên, chỉ có điều cách của anh hơi bạo lực hơn thôi.”
Phải nói là quá bạo lực mới đúng
Cô đã nói giảm nói tránh rồi đấy.
Nhưng quả thực cô cũng thở phào khi nhìn thấy anh đạp bay Đỗ Viên, cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô biết, khi thấy Vệ Thiếu soái, trong lòng cô lập tức có cảm giác an toàn.
Tuy trước đó cô cũng không sợ, nhưng nếu phải một mình đối mặt với nhiều chuyện như vậy cũng sẽ khiến cô mệt mỏi.
“Em không cần khách khí với loại người như gã đó.” Vệ Thiếu soái nói, nghĩ tới việc Đỗ Viên định làm ướt áo của cô để cô bị lộ hàng, cơn tức giận của anh lại dâng lên. Chỉ đạp hắn một cước coi như đã hời cho hắn rồi đấy, nếu không phải anh vội vàng muốn hôn cô thì chắc chắn anh sẽ đánh cho Đỗ Viên gãy hai cái xương sườn.
“Em đang muốn thông qua hắn để kéo Đỗ Tử Nhân ở phía sau ra.” Tề Tiểu Tô giải thích: “Đỗ Tử Nhân luôn có ý đồ xấu với em, không kéo được lão ta ra, trong lòng em vẫn cảm thấy không thoải mái.”
“Đỗ Tử Nhân? Lúc trước chẳng phải anh đã cho em biện pháp xử lý lão đó rồi sao?”
“Ừm.” Tề Tiểu Tô nghĩ đến tin tức gần đây về chuyện ngoại tình của bà Đỗ và Nguyễn Dật Quân mà không thể nhịn được cười. “Anh cũng xấu xa thật đấy, cái cách như thế mà anh cũng nghĩ ra được, nghe nói trong khoảng thời gian này Nguyễn Dật Quân phải bó tay toàn tập rồi.”