Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 433: Chương 433: Bạn trai giả




Tô Vận Thuận cũng nhếch mép nói: “Ai biết bọn họ nghĩ thế nào chứ, không phải chỉ là mở một công ty thôi sao? Một con ranh cầm tiền làm bừa mà lại còn tung hô nó! Theo anh thấy, nên để mấy anh em bọn anh nhận tiền này, kinh doanh chung, mỗi tháng cho nó mấy nghìn tiêu vặt là được rồi.”

Bởi vì Tô Vận Thuận vô cùng không đáng tin, cho nên ông ngoại Tô đã nói với con út rồi, chuyện liên quan đến Tiểu Tô đừng nói với anh ta quá nhiều, bình thường lúc anh ta ở đây bọn họ đều không nói gì đến Tề Tiểu Tô cả, Tô Vận Đạt ở nhà cũng không nói chuyện của công ty.

Cộng thêm bản thân Tề Tiểu Tô cũng khiêm tốn, bình thường công ty có hoạt động gì đều là Văn Nhĩ Định và La Thành Giang bọn họ lộ mặt, người thật sự biết cô, cũng đều là những người có thể đạt tới một tầng lớp nào đó, ví dụ như công ty cao cấp, các ông chủ lớn, người bình thường chỉ quan tâm tin tức của minh tinh, hoặc là vấn đề dân sinh như bọn họ, không có ai rảnh rỗi đi để ý cái gì mà công ty lớn trên thị trường, ông chủ lớn là ai cả…

Tô Vận Thuận cũng là người như vậy.

Mặc dù trước kia anh ta từng thấy Tề Tiểu Tô nói chuyện láo xược tự nhiên với bọn người Mã Chí Thành, cũng biết cô mở công ty, em trai út cũng làm việc dưới quyền cô, chắc là có chút tiền, nhưng theo anh ta nghĩ thì mở công ty và có chút tiền, đại khái cũng chỉ khoảng mấy chục vạn thôi.

Không thấy anh cả nhà anh ta có năm mươi vạn cũng mở được cửa hàng à?

Nhưng anh ta vẫn ghen tị với Tô Vận Đạt nhất. Tề Tiểu Tô thế nào anh ta không biết, nhưng gần đây Tô Vận Đạt thay đổi thế nào anh ta đều thấy cả, nói ngay chuyện mua nhà ở thành Nam thôi, vốn dĩ nói không có tiền để sửa sang cho tử tế, từ lần đến thành phố N bảo đi công tác về hai vợ chồng ở trong phòng cười hi hi ha ha nửa ngày, mấy ngày sau đã nói muốn ký hợp đồng sửa nhà, không có ai cả ngày ở nhà trông coi sửa sang, thuê hết cho đỡ phiền, hơn nữa cũng bảo bọn họ mua vật liệu tốt nữa.

Sơn gì đó, thằng út lại khoác lác nói với người ta, mua cái loại tốt nhất, nhất định phải bảo vệ môi trường, sau này còn có con ở nữa.

Hừ.

Đi công tác một chuyến đã giàu như vậy à?

Anh ta cảm thấy nhất định là Tô Vận Đạt ỷ vào Tề Tiểu Tô còn nhỏ không hiểu chuyện nên đã ăn hoa hồng ở bên ngoài. Như vậy thì chẳng phải là ba người cậu của Tề Tiểu Tô, chỉ có thằng út là được lợi nhất sao?

Làm sao có thể thế được! Nhưng anh ta đã nhắc với bố mấy lần muốn ông ấy ra mặt nói với Tiểu Tô, để cho anh ta cũng làm giám đốc gì đó ở công ty, nhưng lại bị bố anh ta mắng cho mất mặt.

Tô Vận Thuận cảm thấy nhất định là bố mình thiên vị con trai út.

Bây giờ Tề Tiểu Tô đến thật đúng lúc, anh ta sẽ tự nói.

Tề Tiểu Tô nhìn thấy hai vợ chồng cậu út, còn có Tiểu Thiên và ông bà ngoại đều ra cửa đón cũng bị doạ cho một trận, cô vội vàng bước nhanh lên ôm cánh tay bà ngoại.

“Bà ngoại, sinh nhật vui vẻ, cháu chúc bà khoẻ mạnh sống lâu!”

“Được, tốt tốt tốt, mau vào đi.”

Đồng Xán đi theo sau Tề Tiểu Tô, không biết tại sao bản thân là vệ sĩ mà lần đầu tiên có một loại cảm giác không tự nhiên lắm. Dù sao những người thuê trước đó đều chưa từng dẫn anh ta vào nơi đầy không khí gia đình thế này, hơn nữa còn có nhiều người thân xung quanh như vậy.

Ở đây cũng chỉ có Tô Vận Đạt biết anh ta.

Là vệ sĩ thân cận nhất của Tề Tiểu Tô, anh ta làm sao có thể không biết. Nhưng những người khác thì đều không quen, hơn nữa trong cuộc sống của bọn họ chưa từng tiếp xúc với người đi đâu cũng dẫn theo vệ sĩ, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ Đồng Xán là vệ sĩ được.

Tề Tiểu Tô cũng vì tránh phiền phức nên đã học được lái xe rồi, nhưng vẫn chưa có bằng lái. Hơn nữa còn có không biết bao nhiêu người trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào cô, bên cạnh có người ít nhất cũng sẽ thuận tiện hơn.

Bây giờ nếu cô không dẫn theo vệ sĩ, Nghiêm lão cũng sẽ lo lắng.

Đã thế Đồng Xán thật sự rất cẩn thận, có anh ta ở đây bớt được cho cô không ít việc, cô cũng quen rồi. Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ, bây giờ thỉnh thoảng Tề Tiểu Tô sẽ nghĩ đến, liệu có phải cô cũng quen việc Thiếu soái hoàn toàn không có tin tức rồi không? Ngày nào đó nếu như anh đột nhiên xuất hiện, biết đâu cô còn không quen nữa kìa.

Đám người Tô Vận Thông đều không nhịn được quan sát Đồng Xán.

La Hiểu kéo Tô Á Thiên qua một bên, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thiên, đây là bạn trai mới của chị con à?”

Bọn họ chỉ mới gặp Thiếu soái một lần, nhưng sau một lần kia anh cũng không xuất hiện nữa, Tô Vận Đạt cũng nói chưa từng gặp anh, đến điện thoại cũng không gọi, bọn họ đều đang phỏng đoán, có lẽ là chia tay rồi chăng.

Mặc dù điều kiện của Tiểu Tô nhà bọn họ thật sự rất tốt, nhưng người kia nhìn là biết không phải vật trong ao, rất có khả năng cũng xem thường gia cảnh của Tề Tiểu Tô.

Ông bà ngoại còn lo lắng Tiểu Tô khó chịu, kêu bọn họ đừng hỏi chuyện này, không ngờ bây giờ cô lại dẫn một cậu thanh niên về nhà.

Đồng Xán cũng anh tuấn cao lớn, khí chất xuất chúng, ở bên ngoài tuyệt đối cũng là tuýp người khiến các nữ sinh muốn hét lên, điều kiện bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều minh tinh, bọn họ càng không nghĩ anh là vệ sĩ.

Có điều Tô Á Thiên nhìn Đồng Xán luôn cảm thấy có chút quen mắt. Trước đó bọn họ chăm sóc Lưu Manh ở bệnh viện, hình như đã gặp rồi.

Mặc dù đã gặp, nó cũng không biết quan hệ của Đồng Xán và Tề Tiểu Tô, cho nên đành nói không biết.

“Tiểu Tô, đây là ai thế?” Ông ngoại Tô mở miệng trước.

Tề Tiểu Tô nhìn Đồng Xán cười: “Anh ấy tên là Đồng Xán.”

“Bạn cháu à?”

Tề Tiểu Tô không muốn nói là vệ sĩ, tránh hù dọa ông bà ngoại, nếu như nói là vệ sĩ bên cạnh cô, nhất định bọn họ sẽ truy hỏi, cho nên chỉ tùy ý gật đầu một cái.

Thế nên, nếu đã là bạn, người Tô gia đều lộ ra biểu tình hiểu rõ.

“Nếu đã là bạn của Tiểu Tô, vậy thì cứ gọi theo Tiểu Tô đi, Đồng Xán, cháu đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Ông ngoại giải quyết dứt khoát.

Vì vậy bạn học Đồng Xán chỉ có thể gọi theo một loạt, ông ngoại, bà ngoại, các cậu các mợ.

Sau đó nhìn thấy biểu tình “tôi đã biết cả rồi” của La Hiểu, tai anh ta không chịu nổi hơi nóng lên. Ý gì thế hả? Bạn trai giả mạo của Boss?

Nhưng hình như không có cơ hội giải thích, bọn họ cũng không nói gì cả.

Ngược lại là Hệ thống Tiểu Nhất lại cảm thấy buồn bực.

Nó muốn báo cáo với Thiếu soái, nhưng đã hơn hai tháng Thiếu soái không hề trả lời lại nó rồi, bây giờ nó cũng hết cách.

Vốn dĩ khoảng thời gian trước đó còn cảm thấy thật tốt, rõ ràng Thiếu soái đã cưa đổ được Tiểu Tô, gọi điện thoại cũng có thể chọc cho cô đỏ mặt, sao đột nhiên lại biến mất rồi?

Biến mất cũng phải nói một tiếng chứ, nếu không thì cũng không thể lâu như vậy được, nhìn Tiểu Tô bây giờ đi, vốn dĩ đã bận rồi, bên cạnh còn có một đống đàn ông đẹp trai, nếu như thật sự quên mất Thiếu soái thì làm thế nào đây?

Tuy nói Thiếu soái đẹp trai hơn bất cứ ai trong bọn họ, năng lực cũng mạnh, nhưng dù có tốt thế nào đi nữa, không thể ở bên cạnh thì có tốt hơn nữa cũng vô dụng.

Hệ thống Tiểu Nhất rất buồn rầu..

Người đi theo Tiểu Tô đến còn có đầu bếp và người học việc, đến xoong nồi bát đũa bọn họ cũng đều mang đến, Tề Tiểu Tô sợ bên này không đủ bếp dùng, còn kêu bọn họ mang theo bếp gas.

Mặc dù nhiều người như vậy cũng hơi chật chội, nhưng có thể nhìn ra được ông bà ngoại rất vui vẻ, rất cao hứng. Chúc thọ vốn dĩ phải náo nhiệt như vậy mới đúng, hơn nữa có người đến làm cỗ, đối với người được chúc thọ mà nói vốn là một chuyện đáng để vui mừng.

Ba cô con dâu đều có thai không giúp được gì, nếu như sinh nhật còn phải để bà ngoại một mình cơm nước cho một đám người, vậy còn không bằng đừng chúc thọ nữa cho xong.

Ông ngoại Tô thương vợ cũng vì vậy mà cảm thấy có nhiều con cái không bằng một đứa cháu ngoại có lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.