Mặc dù chiếc bàn không thật sự đổ vào ba người bọn họ, nhưng cũng đủ khiến ba người bọn họ chật vật lắm rồi.
Nhất là Mã Chí Thành và Hoàng Nhược Quân.
Bình thường trông bọn họ lúc nào cũng cao cao tại thượng, ra vào có người vây quanh, đi đường cũng giống như coi thường cả thế giới, bây giờ lại lật cả ghế ngã xuống đất, Hoàng Nhược Quân cũng vì động tác mạnh mà chân xoạc ra, lộ hết cảnh xuân. Còn mặt Mã Chí Thành vốn đã trắng xám không đủ khí huyết, bây giờ bị kinh hãi, mặt trắng như tờ giấy, phối hợp với tạo hình có chút u ám của hắn, trông giống y như thần chết.
Bọn họ vốn không nhát gan như vậy, nhưng Tề Tiểu Tô chẳng nói chẳng rằng đã lật bàn, bọn họ thật sự chưa từng thấy cô như vậy bao giờ! Người dám ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ lại dám lật bàn, bọn họ đã quá lâu không gặp rồi!
Hơn nữa Tề Tiểu Tô vốn chỉ là một cô bé, mọi người ở đây không chỉ lớn tuổi hơn cô, còn đều có địa vị xã hội cao hơn cô rất nhiều, hơn nữa, không phải bọn họ tự phụ, danh tiếng của bọn họ ở trên thương trường cũng không phải là loại dễ bắt nạt.
Tề Tiểu Tô ăn phải gan hùm mật gấu ở đâu rồi sao!
Nếu như đập bọn họ bị thương, cô đền nổi không?
Mã Chí Thành càng thẹn quá hoá giận. Hắn theo đuổi phụ nữ quả thật không có phẩm đức tốt đẹp gì, nhưng chưa từng thử loại phụ nữ dám động tay như vậy bao giờ!
Trước kia có một người tự cho là liệt nữ kiên trinh từng tát hắn một cái, nhưng cuối cùng trực tiếp bị chi phiếu một trăm vạn của hắn đánh gục, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tự dâng mình lên sao? Phụ nữ mà, tát một cái là bình thường, có lúc còn được coi là hờn dỗi, nhưng loại chuyện lật bàn thế này, đúng là quá bừa bãi rồi.
Sao cô lại dám chứ!
Đừng nói là bọn họ, đến cả Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi cũng sợ đến ngây người, chỉ có Nghiêm Tắc Thâm coi như là tương đối may mắn, trước đó từng thấy Tề Tiểu Tô trực tiếp ra tay với bà quản gia ở sơn trang Long gia, Mã Chí Thành và Hoàng Nhược Quân đã là cái gì chứ?
Nhưng anh ta lại nghĩ đến chuyện tối qua nói với bố mình về người chồng chưa cưới thần bí của Tiểu Tô, suy đoán của bố anh ta làm anh ta không khỏi có chút lo lắng.
Bố anh ta nói, ngay từ đầu khi ông ấy quen Tề Tiểu Tô đã cho người điều tra cô rồi, căn bản không phát hiện cô có qua lại gì với người thần bí có bối cảnh gì cả, cuộc sống trước kia của cô vô cùng bình thường đơn điệu. Có thể là cô biết nội tình gì sau đó tưởng tượng ra một nhân vật không tồn tại như vậy.
Nếu như suy đoán của ông ấy là thật, vậy Tiểu Tô đắc tội nhiều người như thế, sau này sẽ nguy hiểm mất.
Giữa lúc tất cả mọi người đều đang kinh hãi hoặc giận giữ, Tô Vận Thuận đã lửa giận ngút trời nhảy lên, chỉ vào Tề Tiểu Tô giận dữ mắng: “Tề Tiểu Tô! Có phải cháu chán sống rồi không hả!”
Tề Tiểu Tô không ngờ người khác còn chưa mở miệng, ngược lại cậu ruột của mình lại lao ra mắng cô đầu tiên. Vừa rồi lúc cô bị làm nhục như vậy sao anh ta không đứng ra?
Tin chắc nếu như lúc này cậu út Tô Vận Đạt ở đây, dù cậu ấy không có bản lĩnh, trong lòng kiêng dè thân phận địa vị của những người này, nhưng lúc cô cần bảo vệ ít nhất cũng có thể nói thay cô một câu.
“Không phải là cậu không quen cháu sao?” Tề Tiểu Tô kéo ghế ra ung dung ngồi xuống, cô phất tay với nhân viên phục vụ ở bên ngoài đang đẩy cửa tiến vào, nhân viên phục vụ kia ngập ngừng lui ra ngoài.
“Đầu óc cháu có phải có vấn đề rồi không? Hả? Cháu biết cháu mấy cân mấy lạng không? Cháu biết bọn họ là ai không hả?” Tô Vận Thuận đập bàn một cái.
Hắn vừa đập bàn, Nghiêm Tắc Thâm không biết làm sao lại đỡ trán. Bà quản gia đập bàn trước mặt Tề Tiểu Tô, kết quả như thế nào? Ngay cả anh ta giờ cũng không dám đập bàn trước mặt cô nữa là!
Quả nhiên, anh ta vừa đập bàn, mặt Tề Tiểu Tô càng lạnh hơn, lần này dứt khoát ngồi ở chỗ cũ, ngay cả đứng cũng không đứng, một cước đạp cái bàn lật nhào.
Lần này sức lực mạnh hơn, ầm một tiếng, cả cái bàn đổ lên Tô Vận Thuận.
“Mẹ kiếp!”
Mã Chí Thành không nhịn được chửi bậy một câu, kéo Hoàng Nhược Quân chật vật xoay người chạy, khó khăn lắm mới tránh được.
Nhưng Tô Vận Thuận không may mắn như vậy, đứng ở đó bị bàn đập trúng chân, lúc này đau đến tái mặt, co chân trái nhảy lên.
“Cháu cháu cháu…”
Đau, đau đến mồ hôi lạnh toát khắp người.
Tề Tiểu Tô lạnh lùng nhìn anh ta: “Tô Vận Thuận, cậu nên cảm ơn ông bà ngoại cháu, nếu không phải vì họ, giờ cháu đã giết cậu rồi.”
Ăn mặc thành như vậy đấu cái gì mà võ sĩ quyền Anh với những cô gái trẻ khác ở trong hồ sữa bò trước bao nhiêu ánh mắt xấu xa, như hổ đói của lũ đàn ông ghê tởm, nói cho cùng, chính là dùng cơ thể mình mua vui cho bọn chúng mà thôi.
Đây là nỗi nhục đầu tiền trong đời Tề Tiểu Tô.
Mà cái này là do ai gây ra?
Chính là người cậu thân ái này của cô, chính là Tô Vận Thuận.
Mã Chí Thành cũng là từ lần đó nên mới để mắt tới cô.
Nói cho cùng, lần này cô nổi giận, nguyên nhân chính là vì buổi tối kia, cũng là vì Tô Vận Thuận.
Anh ta không biết gì cả, còn dám ở đây chỉ vào mũi cô mắng cô? Còn dám đập bàn với cô? Người khác đều có thể, nhưng anh ta thì không có cái tư cách đó nhất!
Tô Vận Thuận đối diện với ánh mắt lạnh như băng của cô, lại lạnh run, nhất thời quên mất sự đau đớn trên chân.
“Tề Tiểu Tô, cô to gan quá rồi đấy.”
Trên mặt Mã Chí Thành không còn loại phong độ giả tạo kia nữa, đối với Tề Tiểu Tô, hắn tự nhận là đã đủ kiên nhẫn, đủ thành ý với cô rồi, không ngờ cô đã không có chút cảm kích nào thì thôi, bây giờ còn dám liều lĩnh như vậy.
Dù có hứng thú với phụ nữ đến thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không thể nhịn được nữa rồi.
“Gan của tôi sẽ ngày càng lớn đấy, ông chủ Mã có thể chờ xem.”
Tề Tiểu Tô ung dung đáp lại một câu như vậy.
Mặc dù bầu không khí căng thẳng, nhưng không biết tại sao Nghiêm Uyển Nghi vẫn không nhịn được bật cười, sau đó vội che miệng lại.
Cô cảm thấy bộ dạng này của Tề Tiểu Tô thật là ngầu.
Can đảm! Tuỳ ý! Liều lĩnh!
Nhân viên phục vụ vừa rồi đi ra lại đáng thương đứng ở cạnh cửa thò đầu vào nhìn, cô cũng nhìn ra được người bên trong này đều là không giàu thì sang, căn bản là không dám lên tiếng.
Có người vỗ vai phía sau cô ấy: “Tránh ra.”
Nghe thấy giọng nói này, Mã Chí Thành chợt cười u ám.
“Tề Tiểu Tô, bây giờ Tề Tông Bình và em trai em dâu ông ta đều ở bất động sản Hải Chí, hơn nữa mấy ngày trước tôi vừa giao một nhiệm vụ quan trọng cho Tề Tông Bình, để ông ta phụ trách cạnh tranh mảnh đất bên cạnh Nhất Trung kia, cô đoán xem, tiếp theo có dễ chơi không?”
Tề Tiểu Tô hiểu ý của hắn.
Mã Chí Thành là thương nhân bất động sản lớn nhất của thành phố D, làm sao có thể không biết chuyện mảnh đất kia, trước đó nghe nói bọn họ không tham dự, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ đã đổi ý rồi.
Nhất là nghe ngóng được cô cũng tham gia vào đó, đây là muốn để cô chống đối với chú hai của cô, muốn để họ Tề đánh nhau sống dở chết dở sao?
Người tiến vào chính là Tề Tông Bình.
Ông ta vừa đặt chân vào phòng đã phát hiện trước mắt là một đống lộn xộn, mà người ở đây sắc mặt đều khó coi, nghe được lời này của Mã Chí Thành, tim ông ta đập thịch một cái, theo bản năng liền hối hận đáng ra không nên đi vào.
Tề Tiểu Tô quét mắt qua Tề Tông Bình.
Vốn dĩ còn đồng ý với ông ta trưa mai sẽ ngồi với nhau, muốn biết bọn họ rốt cuộc là ý gì, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Chẳng trách Tề Tông Bình đột nhiên chuyển viện cho bà cụ Trần, còn có tiền nuôi tình nhân, hoá ra là được người sai bảo.