Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 89: Chương 89: Cấp bậc hoàng hậu




“Mẹ kiếp!”

Gã đàn ông đằng sau thấp giọng chửi thề một câu, cùng lúc đó, trong đầu Tề Tiểu Tô ‘đinh’ lên một tiếng, Hệ thống Tiểu Nhất cuống quít hô: “Né sang phải.”

Ngay khi nghe tiếng ‘đinh’ đó vang lên, Tề Tiểu Tô đã căng cứng cả người, chờ nghe thấy câu né sang phải, cô lập tức thuận thế tránh sang, một cái chân đúng lúc đạp tới, nếu cô không tránh nhanh, thì cái chân đó sẽ đạp đúng vào kheo đầu gối của cô, chắc chắn chân sẽ vừa nhũn vừa đau, toàn thân ngã bổ nhào về phía trước.

Người này không chỉ hẹp hòi, còn độc ác nữa.

Tề Tiểu Tô tức giận quay đầu, lại nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc đàng hoàng đĩnh đạc, nhìn ngoại hình khá ổn, quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Gã đàn ông kia thấy không đạp trúng cô còn có vẻ hơi phẫn nộ, nhưng vẫn vội vàng bỏ đi.

Tề Tiểu Tô nhíu mày, quay đầu nhìn thấy Nghiêm lão đã đi sang một hướng khác, mà lúc này, số phôi ngọc trên bàn cũng không được đánh số hiệu nhanh như vừa rồi nữa, tốc độ của họ dần chậm lại.

Nghĩ cũng đúng, ban đầu mọi người đều cùng xem một đống, đương nhiên không thể vừa bắt đầu đã ra tay mà không xem qua một lượt, ai dám không xem đã viết số hiệu chứ?

Dù có nhiều tiền đến mấy, cũng không thể đập bừa mấy chục vạn mấy chục vạn xuống như thế được.

Viên phôi ngọc mà Tề Tiểu Tô vừa chốt là bảy mươi mốt vạn, tim cô đã bắt đầu đập như đánh trống, hiện giờ cô hoàn toàn không còn xu nào, dù viên hổ phách kia có thể bán được một trăm sáu mươi vạn, thì bản thân cô cũng chỉ có mỗi tám mươi vạn thôi, viên phôi ngọc này đã bảy mươi mốt vạn rồi, cô đào đâu ra tiền bây giờ?

Lỡ lát nữa viên hổ phách kia của cô không bán được thì thảm to.

Có điều, dù là vậy, Tề Tiểu Tô vẫn quyết định giành lấy viên này, cùng lắm thì cô đi vay tiền chứ gì đâu.

Cô phát hiện Nghiêm lão cũng chậm lại, đang nhìn một tảng đá trung đẳng, khẽ nhíu mày.

Mà trong khoảng cách từ bên này sang vị trí ông ấy đứng bên kia, ở trên bàn có khoảng mười mấy viên phôi ngọc, nhưng không có viên nào đánh ký hiệu cả. Lẽ nào cả dãy này đều bị chê sao?

Tề Tiểu Tô đi tới, đưa tay ra sờ. Nhìn cô có vẻ rất thờ ơ, không để ý, tay chỉ sờ lướt qua mấy viên đá kia, hoàn toàn không giống đến xem phôi ngọc.

Nhưng những người đến đây nếu không phải là khách quen thì cũng là bạn bè người thân mà khách quen đưa tới, còn phải dùng chứng minh thư đăng ký, nên nhìn thế này tuy mọi người thầm thấy kỳ lạ, có điều thấy tấm thẻ gỗ trên cổ tay Tề Tiểu Tô, họ cũng không để tâm đến nữa. Chỉ cần không phải đến phá đám, có đăng ký là được rồi, quan tâm họ dùng cách nào mua đá làm gì.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô cũng không để ý hành động vừa đi vừa sờ lướt qua đá thế này của mình liệu có khiến người khác chú ý hay không, dù sao sờ được viên nào tốt cô lại ra vẻ chút là được rồi.

Ngay khi cô đang nghĩ như vậy, Hệ thống Tiểu Nhất lại có vẻ hơi hưng phấn.

“Khoáng thạch năng lượng cấp AA! Khoáng thạch năng lượng cấp AA!”

“Cấp AA á?” Tề Tiểu Tô lập tức dừng bước. Lúc này mới nhìn xuống viên đá mà mình đang sờ. Viên đá có lớp ngoài màu vàng sáp ong, nhìn không sạch sẽ hẳn, vì bên ngoài lồi lồi lõm lõm, cứ như đã bị người ta đục đẽo rồi vậy. Một viên đá như thế này rất dễ bị người ta bỏ qua, đa phần mọi người có lẽ đều cho rằng một viên đá như thế này không chỉ có người xem từ lâu rồi, hơn nữa còn có người dùng phương pháp thô bạo để thăm dò muốn tách đá, nếu hiện giờ nó vẫn còn nằm ở đây, thì có lẽ chỉ là đồ bỏ đi thôi.

Nhưng chính viên đá này lại khiến Hệ thống Tiểu Nhất không giấu nổi vẻ hưng phấn!

Phải biết là trước giờ giọng điệu của Hệ thống luôn rất bình thản, dù sao cũng chỉ là trí thông minh nhân tạo, âm thanh mô phỏng tiếng người. Cô luôn cho rằng nó chỉ có thể bình thản mang theo chút máy móc như thế, nhưng hiện giờ lại có thể nghe ra vẻ hưng phấn trong âm thanh của nó, chuyện này thực sự khiến cô thấy kinh ngạc.

“Cấp AA, tức là còn cao hơn năng lượng cấp A một cấp, nhưng cấp này thực sự rất siêu phàm, dù khoáng thạch cấp A có lên đến A+++ thì cũng chỉ có thể đạt được mức ‘cực phẩm’ như các cô hay gọi thôi. Nhưng gọi cực phẩm cũng chỉ là cách gọi bừa của các cô, còn loại thực sự giá trị chính là cái này, cấp AA, cũng có tên là cấp Hậu.”

Tim Tề Tiểu Tô nảy thót lên, nhưng lại vô thức hỏi: “Vì sao là cấp Hậu? Hoàng hậu của khoáng thạch á? Lẽ nào còn có Đế vương của khoáng thạch nữa à?”

“Đương nhiên, nhưng mấy cách phân cấp đó đều là do tôi phân ra dựa trên các loại đá quý mà loài người thế kỷ 21 có thể thu hoạch được. Nếu đem ra so với các loại khoáng thạch phát hiện ở những hành tinh khác trong thế kỷ 22, thì trừ giá trị ngoại hình nhìn có vẻ đẹp đẽ ra, về mặt năng lượng, đống khoáng thạch này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.”

“Được rồi, được rồi, biết thế kỷ 22 của cậu lợi hại rồi.”

Tề Tiểu Tô nghĩ một chút, cúi đầu liếc nhìn giá trên viên đá, nhận ra tuy nó không rẻ, nhưng so với các viên đá khác thì đã thấp hơn rất nhiều rồi.

Ba mươi chín vạn.

Chuyện này sao có thể không khiến Tề Tiểu Tô động lòng chứ!

Rõ ràng là đang thúc đẩy cô phát tài mà! Mắt cô sáng rực lên, lập tức viết số hiệu Q03 của mình lên viên đá.

“Tề Tiểu Tô, cô không nghĩ đến việc để viên cấp AA này lại cho lão Nghiêm sao?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi. Mà lúc này nó và Vệ Thường Khuynh cũng đang kết nối trò chuyện, Vệ Thường Khuynh đang tiếp tục truyền đạt câu hỏi mà anh muốn hỏi cô.

“Lại hỏi cô ấy, nếu lần này không có tiền mua phôi đá, cô ấy định làm thế nào đi?”

Hệ thống Tiểu Nhất đương nhiên cũng truyền đạt lại không sót một từ.

Tề Tiểu Tô đánh dấu viên đá này xong, tâm trạng rất tốt, đã bắt đầu đi sờ đá tiếp rồi, nghe nó hỏi vậy, cô liền đáp, “Dù tôi không có tiền mua thì viên đá tốt thế này tôi cũng sẽ không nhường Nghiêm lão.”

“Vì sao?” Vệ Thường Khuynh không khỏi hỏi tiếp. Lẽ nào không nên tìm viên tốt nhất để ông ấy tin vào bản lĩnh của cô sao? Người bình thường chắc đều nghĩ thế mà.

Đương nhiên, câu này cũng do Hệ thống truyền cho cô.

“Cậu ngu thế.”

Hệ thống Tiểu Nhất truyền thẳng giọng nói của cô sang tần số của Vệ Thường Khuynh. Vệ Thường Khuynh nghe câu này của cô, chữ ‘thế’ hơi cao lên, mềm mại lại mang theo chút gian xảo, giống như một sợi lông vũ, phất qua tim Vệ Thường Khuynh, tê tê, ngứa ngứa.

“Viên đá này có bề ngoài rất tệ, nhưng bên trong lại là cực phẩm. Nếu tôi đưa nó cho Nghiêm lão, chờ ông ấy tách đá ra quá kinh ngạc, ông ấy sẽ cho rằng bản lĩnh cược đá của tôi ở mức độ cao nhất. Nếu sau này mà tôi không thể giúp ông ấy tìm được những viên cấp tương đương, liệu ông ấy có cho rằng tôi cố ý không? Sau này, áp lực của tôi sẽ còn nặng nề hơn nữa.” Tề Tiểu Tô vừa sờ đá vừa trả lời.

“Vậy lỡ cô thật sự không có tiền mua, viên này bị người khác lấy mất, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu nói: “Bề ngoài của viên đá này quá kém, tôi đoán chín mươi phần trăm là sẽ rất khó bán nó ra, đến lúc đó tôi chỉ cần để ý hướng đi của nó một chút, chờ có tiền rồi lại mua. Nếu thực sự bị người khác mua mất thì chỉ có thể nói là tôi với nó không có duyên thôi.”

Vệ Thường Khuynh không khỏi bật cười, suy nghĩ của cô gái này thật sự rất tinh tế, hiểu lòng người, thông minh, cầm được, buông được, tính cách như thế thực sự khiến người ta không thể không thích.

“Còn một vấn đề nữa, giờ cô đã đánh số hiệu của mình rồi, lát nữa mà không có tiền thì cô định làm thế nào?”

“Chỉ có thể vay Bạch Dư Tây thôi.”

Nghe câu này, mặt Vệ Thường Khuynh đen sạm lại.

Sao cứ cảm thấy không thoải mái thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.