Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 304: Chương 304: Cắt mấy ngón tay




Camera theo dõi trên hành lang quay được cảnh này, còn quay được cả hướng bọn họ đi.

“Tô Á Thiên bị người ta bắt được rồi.”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức truyền tin cho Tề Tiểu Tô, nó vốn vẫn đang theo dõi hệ thống camera của bệnh viện, cũng nhìn thấy cả cảnh bà Lưu và người của bệnh viện cãi nhau.

“Tiểu Thiên!” Tề Tiểu Tô lập tức đanh mặt lại, “Có thể theo dõi được hướng di chuyển của họ không?”

“Yên tâm, cứ giao cho bản Hệ thống, bọn họ có tới đâu cũng không thoát khỏi sự theo dõi của bản Hệ thống đâu.”

“Chú ý một chút, nếu bọn chúng ra tay với Tiểu Thiên...”

Hệ thống Tiểu Nhất cắt ngang lời nói của Tề Tiểu Tô: “Nếu thế thì cô cho bản Hệ thống hai khối khoáng thạch năng lượng đi, nếu bọn họ dám ra tay, bản Hệ thống sẽ làm ra cảnh báo dọa bọn họ một chút, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm gì nữa.”

“Chao ôi, cậu cũng được lắm.” Tề Tiểu Tô cảm thấy cạn lời, “Còn tranh thủ cơ hội để lấy khoáng thạch năng lượng nữa cơ đấy.”

“Bản Hệ thống đang làm vì ai chứ?”

“Được rồi, chủ yếu cậu cũng chỉ vì Thiếu soái mà thôi.”

Vốn dĩ, Tề Tiểu Tô đã rất bực bội với chuyện Vệ Thường Khuynh đi mà không hề có tin tức gì rồi, hơn nữa cô cũng đã quyết định sau này chắc chắn sẽ không đoái hoài gì đến anh nữa, nhưng sau khi Hệ thống chuyển vào bốn mươi triệu thì cô lại thấy mềm lòng.

Cô vào bệnh viện, nhờ sự chỉ dẫn của Hệ thống mà đi tới một góc tối không có camera theo dõi và không người qua lại, rồi xem hình ảnh mọi người đi tìm bọn họ ở khắp nơi trong bệnh viện mà Hệ thống Tiểu Nhất đã thu được.

“Tôi chờ xem cô lấy lý do gì giải thích chuyện cô bé kia mất tích lâu thế.” Hệ thổng Tiểu Nhất nói với vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tề Tiểu Tô nhíu mày: “Lâu lắm sao? Không tới bốn mươi phút thì có gì mà lâu chứ? Tìm một phòng không có người, gần phòng bệnh cũ một chút, cao nhân ắt có diệu kế.”

“Bản Hệ thống tìm xem. Có, phòng 604.”

Tề Tiểu Tô nhanh nhẹn tránh người rồi đi về phía phòng 604, lại nhanh chóng lẻn vào rồi đưa Lưu Manh ra, đặt cô bé đó nằm lên giường, điều chỉnh lại bình truyền dịch cẩn thận.

Không tới bốn mươi phút, một bình truyền này còn chưa chảy hết, vẫn còn một chút.

“Có thể khôi phục lại camera bình thường rồi.” Làm xong hết thảy, cô liền nói với Hệ thống Tiểu Nhất.

“Thế thôi à?”

“Ừ, thế thôi.”

Lúc này, Lưu Manh liền động đậy, Tề Tiểu Tô lập tức nằm bò ra mép giường, nằm im không động đậy.

Lưu Manh mơ màng tỉnh giấc, tay khẽ giật, phát hiện mình vẫn đang được truyền dịch nên không dám động nữa, sau đó xoay người nhìn thì thấy Tề Tiểu Tô đang nằm ghé vào mép giường, hình như đã ngủ rồi.

“Tề... Tề Tiểu Tô?”

Tề Tiểu Tô giả vờ như bị đánh thức, dụi mắt nhìn về phía Lưu Manh, vui mừng nói: “Em tỉnh rồi à?” Nói rồi lại nhìn về phía bình truyền nước, “Chết thật, sắp truyền xong rồi, để chị đi gọi y tá.”

Không chờ Lưu Manh mở miệng, cô lại chạy ra cửa, sau đó dừng bước, che miệng, lại lui bước về sau.

“Toi rồi!”

Lưu Manh giật mình: “Sao thế?”

“Lúc trước em mơ màng tỉnh lại nói muốn đi toilet, chị đỡ em đi, nhưng lúc về chị không để ý nên vào nhầm phòng rồi! Trước đó em đâu có nằm ở phòng này đâu.”

Nói xong lại tỏ ra rất xin lỗi và hơi sợ hãi: “Phải làm sao đây?”

Lưu Manh chóng mặt nhức đầu, vốn dĩ phần đầu của cô bé đang bị thương, tuy rằng não không bị ảnh hưởng nhưng lúc mơ hồ vẫn luôn bị đẩy tới đẩy lui, đi chụp CT rồi lại về phòng bệnh nên ý thức khá mông lung, nghe Tề Tiểu Tô nói vậy thì cũng không chắc chắn lắm, hỏi lại: “Lúc trước em có dậy đi toilet ạ?”

Cô bé hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc này hết.

“Có mà, nhưng hình như lúc đó em không tỉnh táo lắm nên chị phải đỡ em đi.” Tề Tiểu Tô nói dối mà mặt không biến sắc.

Lưu Manh lập tức tin luôn: “Dạ, có đôi khi em dậy lúc nửa đêm rồi vào toilet mà sáng ra em cũng chẳng nhớ nữa ấy.”

“Ừ, nhiều người bị thế mà.”

“Không sao đâu ạ, nơi này chắc không có bệnh nhân đâu, giờ chúng ta quay về thôi.” Lưu Manh ngồi dậy, “Em... bố mẹ em đâu?”

“Chủ nhiệm Lưu về cơ quan, mẹ em thì về nhà lấy đồ cho em, thôi chết rồi! Nếu dì ấy tới phòng bệnh cũ mà không thấy em, liệu chút nữa dì ấy có xé xác chị không?” Tề Tiểu Tô tỏ ra cực kỳ sợ hãi.

Lưu Manh bật cười: “Không đâu ạ! Chị có cố ý đâu, hơn nữa, mẹ em còn phải cảm ơn chị vì đã ở đây với em nữa ấy chứ.”

Thế nên, chuyện giải thích mọi chuyện thế nào chỉ cần giao cho Lưu Manh là được.

Hệ thống Tiểu Nhất tỏ ra khinh bỉ: “Tề Tiểu Tô, không ngờ cô còn có năng lực diễn xuất thế này cơ đấy, nói cứ như là thật luôn vậy.”

Tề Tiểu Tô chẳng thèm để ý tới nó.

Cô gọi y tá, y tá vội vàng tới đây rồi giật mình nhìn cả hai: “Sao các em lại ở đây? Bệnh viện tìm các em sắp phát điên lên rồi kìa!”

Sau đó là một trận gà bay chó sủa, bà Lưu ôm Lưu Manh khóc lóc ầm ĩ.

Suốt toàn bộ quá trình, Tề Tiểu Tô đều đứng trong góc cúi đầu trưng ra dáng vẻ tự trách và sợ hãi, như thể sợ rằng chỉ cần ngẩng lên thôi là sẽ bị mắng ngay, trông đáng thương vô cùng. Dáng vẻ đó khiến bà Lưu lúc này đã bình tĩnh lại vừa cảm thấy áy náy lại thấy thương cô hơn.

“Ôi, Tiểu Tô à, cháu đừng sợ, vừa rồi do dì sốt ruột quá nên hơi lớn tiếng với cháu thôi, dì không trách cháu đâu, thật sự không trách cháu đâu mà.”

“Đúng thế, mẹ em thật sự không trách chị mà, chị Tiểu Tô.” Lưu Manh cũng an ủi.

Mà người quản lý bệnh viện cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi chứ biết làm sao được nữa?

Ông ta cũng buồn bực lắm chứ, trước đó cứ tìm mãi, chẳng lẽ không ai tìm qua phòng bệnh đó à? Một y tá nhỏ giọng nói: “Có tìm mà, có lẽ lúc đó lệch thời gian, lúc bọn họ ở trong toilet thì bọn em tới đó tìm và không thấy có người, sau đó bọn họ trở ra thì chúng em lại không quay lại đó tìm nữa...”

“Thật là lắm chuyện...”

Bọn họ lẩm nhẩm rồi ra ngoài.

Việc này cứ thế được giải quyết, Tề Tiểu Tô ra khỏi phòng bệnh để mẹ con Lưu Manh có thời gian trò chuyện, đúng lúc này người của công ty vệ sĩ cũng gọi điện tới.

“Cô Tề, chúng tôi đang ở bệnh viện rồi.”

“Tốt lắm, giờ tôi giao nhiệm vụ luôn có được không?” Tề Tiểu Tô đứng thẳng người.

“Chúng tôi có thể nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, xin cô cứ nói.”

“Ở trong bệnh viện...” Tề Tiểu Tô trầm giọng nói, “Chia làm hai nhóm, một nhóm bốn người tới đây giúp tôi bảo vệ người, nhóm bốn người khác tìm người giúp tôi.”

Trong lúc Tề Tiểu Tô giao nhiệm vụ cho người của công ty vệ sĩ thì trong một phòng thay đồ của y tá, Tô Á Thiên xoa cổ tỉnh lại.

“Tỉnh rồi? Tốt lắm, nói mau, Tề Tiểu Tô đang ở đâu? Có phải Lưu Manh cũng bị nó mang đi rồi không?”

Tô Á Thiên rụt người lại nhưng sau lưng là một bức tường lạnh lẽo. Cậu bị ném trong góc tường, trên tường có treo mấy bộ quần áo y tá.

Vẫn đang ở bệnh viện.

“Tôi... tôi không biết.” Tô Á Thiên nhìn gã đàn ông có sắc mặt âm trầm kia, qua ánh mắt của gã, cậu có thể nhận ra đây chính là người đã giả làm bác sĩ đánh ngất cậu.

Nói không sợ hãi, không hoảng hốt là nói dối, nhưng Tô Á Thiên là thiếu niên ở trong trường học dám cùng bạn bè đi đánh nhau, cũng chưa tới mức sợ tới run rẩy.

Hơn nữa, trong lòng cậu lại có sự hưng phấn mơ hồ, cậu thế này có được tính là đang bảo vệ chị Tiểu Tô không?

“Không nói chứ gì? Nghe nói mày là em trai của Tề Tiểu Tô, ông chủ của bọn tao rất ghét Tề Tiểu Tô, mày nói xem tao cắt mấy ngón tay của mày rồi ‘tặng’ cho Tề Tiểu Tô thì thế nào nhỉ?” Gã đàn ông kia vừa nói vừa lấy một con dao nhỏ ra, đi về phía Tô Á Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.