“Con... con... con... con... con... con... nói cái... cái gì?”
Tô Vận Thông khiếp sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Tô Á Thiên trừng mắt với ông ta, cực kỳ chán ghét biểu hiện vừa rồi của bố mẹ mình, cũng thấy khá bực bội, trong lòng cực kỳ lo lắng, sợ rằng dáng vẻ này của họ sẽ phá hủy quan hệ giữa cậu và Tề Tiểu Tô, vì thế giọng nói cũng rất lớn.
“Nói gì bố không nghe thấy à! Chuyện đi học với chị con mà nói chỉ cần một câu là xong! Chị ấy đã sắp xếp cho con xong rồi, tuần sau đi báo danh là được.”
“Chuyện này... chuyện này là thật sao?” Tô Vận Thông và La Hiểu cùng nhìn nhau, sợ tới mức đầu óc cũng trở nên đần độn, mất một hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải là... không phải là trường trung học linh tinh như kiểu Đức Dục đấy chứ?”
Thành phố D có rất nhiều trường cấp ba, loại trường như Đức Dục là trường dân lập, mà còn chẳng phải kiểu trường quý tộc, chỉ là trường loại ba, học sinh toàn là những người học yếu kém, kinh tế trong nhà cũng chẳng ra sao, học phí chỉ có hai, ba ngàn, nhưng phong cách học tập ở một trường trung học như thế rất tệ, đám học sinh cũng không mấy khi hướng về chuyện thi đại học. Nếu học ở những trường đó mà có thể thi vào những trường đại học hạng bét cũng coi như không tồi rồi.
Tô Vận Thông cũng từng tìm hiểu qua, trường cấp ba Đức Dục học hành kém nhất, học sinh thì yêu sớm thành phong trào, hàng ngày đủ kiểu học sinh đánh nhau, trốn học, cái gì cũng có.
Loại trường học như thế thì đâu cần cố gắng đi tranh suất học đâu? Có khi báo danh lúc nào là có thể đi học lúc ấy ngay ấy chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Vận Thông càng tức giận hơn, lại nhìn Tề Tiểu Tô, cả giận mắng: “Tiểu Tô, mày có ý gì thế hả? Cái loại trường như Đức Dục mà để Tiểu Thiên vào học thì lấy đâu ra tiền đồ nữa! Tiểu Tô, tuy rằng mày họ Tề nhưng cũng mang một nửa dòng máu của Tô gia, giờ Tiểu Thiên là cháu trai duy nhất của Tô gia, mày định hủy hoại nó hay sao hả?”
“Bố! Bố không thể ngậm miệng lại được à?” Tô Á Thiên tức tối quát lên: “Bố nói cái quái gì thế? Nhất Trung! Nhất Trung của thành phố D đấy! Là trường mà chị ấy đang học đấy! Trung học Đức Dục cái quái gì chứ, còn chưa nghe bao giờ! Chị của con là ai chứ hả? Đã ra tay thì chắc chắn phải là tốt nhất, sao chị ấy có thể hại con được!”
“Nhất Trung!”
La Hiểu hít sâu một hơi: “Thật sao, Nhất Trung á?”
“Đúng thế! Chính là Nhất Trung. Chị của con chỉ cần nói với chủ nhiệm Vương một câu liền xong chuyện!” Tô Á Thiên nói tới đây thì vô cùng kiêu ngạo và đắc ý, không nhịn được lại khen thêm một câu: “Chị của con là người thế nào chứ, chị ấy rất lợi hại đấy!”
Nghe cậu mở miệng ngậm miệng là “chị của con, chị của con”, Tề Tiểu Tô không nhịn được mỉm cười, lửa giận vừa dâng lên trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói.
Cô lại nhìn ông ngoại vẫn còn đang tức giận tới mức ngực không ngừng phập phồng, thở dài rồi đi tới, ôm lấy cánh tay ông: “Ngày mai chủ nhiệm Vương sẽ gọi điện lại cho cháu, thầy ấy cũng phải sắp xếp lớp cho Tiểu Thiên, còn có mấy việc phải làm, đến lúc đó cần phải mang hồ sơ gì tới thì cháu sẽ nói với Tiểu Thiên là được ạ! Ông ngoại, ông bớt giận đi, cháu mua rất nhiều món ăn ngon, cả nhà ăn cơm tối chưa ạ?”
“Hai đứa về nhà ăn là được rồi, còn mua đồ làm gì chứ, đói lả rồi đúng không? Mau vào nhà đi!”
“Nào, nào, đưa đồ cho bà!” Bà ngoại vội vàng nhận lấy thức ăn trên tay cô và Tô Á Thiên.
Hai người đi theo Tề Tiểu Tô vào tới cửa rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn Tô Vận Thông và La Hiểu, hai vợ chồng nhà họ vẫn còn đang thất thần, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần được khỏi cơn khiếp sợ.
Ông ngoại Tô không khỏi cảm thán.
Cháu ngoại bảo bối của ông thật đúng là có bản lĩnh, tốt quá rồi!
Chuyện đi học đã được giải quyết, hơn nữa ông cũng nhận ra rằng Tiểu Tô vì nể mặt ông bà nên mới không thèm so đo với thằng cả, nếu không chẳng biết được vợ chồng nó sẽ như thế nào nữa.
Thằng ba nói với ông rằng, giờ Tiểu Tô thật sự rất giỏi. Con bé này cũng rất có hiếu với hai ông bà, ông vừa cảm động lại vừa cảm kích, thấy lòng vô cùng ấm áp.
Ông chỉ chỉ thằng con cả, cho nó ánh mắt ý bảo tự mình nghĩ lại cho tốt đi.
“Con với chị của con đi ăn, không thèm để ý tới bố mẹ nữa.” Tô Á Thiên hừ một tiếng rồi cũng vào theo.
Để lại hai vợ chồng Tô Vận Thông, La Hiểu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng là đủ mọi cảm xúc hỗn loạn, vừa mừng vừa sợ lại vừa không quá tin tưởng.
Hà Mỹ Tú nhìn từ đầu tới cuối, lúc này không khỏi xoa nhẹ cái bụng vẫn chưa hiện rõ của mình, nói: “Anh cả, chị dâu, chẳng phải Vận Đạt đã nói với hai người rồi sao? Tiểu Tô ấy à, rất có bản lĩnh và cũng rất có mối quan hệ đấy, sao hai anh chị lại không tin vậy nhỉ?”
La Hiểu cứng đờ, vội kéo tay cô ta, hỏi: “Mỹ Tú, thím thấy đấy, anh chị lâu rồi không về nhà nên cũng không biết nhiều chuyện về Tiểu Tô, em nói xem, một con bé choai choai mới hơn mười tuổi đầu thì lấy đâu ra năng lực lớn như thế chứ? Chị đã bảo mà, bảo sao lúc ăn cơm con bé lại quen thuộc với chủ nhiệm Vương như thế, nói chuyện cũng rất tùy tiện, em xem, những học sinh khác ở trước mặt chủ nhiệm có đứa nào mà không ngoan ngoãn quá mức, làm gì có ai được giống như con bé đâu chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, cũng trách anh không có mắt nhìn, sao lại không nhìn ra chứ? Thật là quá ngu ngốc.” Tô Vận Thông cũng đánh nhẹ vào đầu mình.
“Con bé ấy à, giờ rất có chính kiến đấy.” Hà Mỹ Tú mím môi cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên lại lấy điện thoại ra, “Em phải mau chóng gọi điện thoại cho Vận Đạt, bảo anh ấy về sớm một chút mới được, hỏi thăm cái gì chứ, chẳng phải Tiểu Tô đã nói sẽ tìm việc giúp anh ấy sao?”
Nói rồi cô ta liền đi gọi điện thoại.
La Hiểu vỗ chồng một cái: “Mau, anh mau đi mua trái cây hay kem gì đó cho Tiểu Tô đi. Còn nữa, anh nói xem em có nên cho con bé một cái bao lì xì không?”
“Cho đi! Mà không thì chờ con trai báo danh nhập học xong, chúng ta mời con bé tới nhà hàng ăn một bữa?”
“Em nghĩ được đấy!”
Tề Tiểu Tô không quan tâm tới tâm tư này của bọn họ, bận bịu suốt từ chiều tới giờ nên cô đang rất đói. Sau khi cùng Tô Á Thiên ăn tới no nê rồi, cô lại gọi điện thoại cho Chúc Tường Đông và Chúc Tường Viêm hỏi thăm tình hình một chút.
Với bản lĩnh của Chúc Tường Đông thì cô không lo hắn không xử lý được, quả nhiên, hắn đã rời khỏi thành phố D rồi. Nhưng mà Nghiêm Uyển Nghi lại nhắn cho cô một cái tin, nửa đầu nói với cô rằng Chúc Tường Viêm không sao, nửa câu sau lại nói Chúc Tường Viêm rất khách khí, còn liên tục cảm ơn cô.
Giọng điệu này có vẻ không thích hợp lắm.
Xem ra, Chúc Tường Viêm đã thật sự muốn lùi bước rồi.
“Cô Tề, đồ đã được gửi tới chỗ Bạch Thế Tuấn, có lẽ lúc này đã tới nơi rồi.”
Điện thoại của vệ sĩ gọi tới: “Còn nữa, buổi tối chúng tôi sẽ cắt cử người lần lượt trông Lưu Manh, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Được, cảm ơn anh!” Tề Tiểu Tô thực sự vừa lòng với nghiệp vụ của bọn họ.
“Tiểu Tô, cháu tới rồi à?” Tô Vận Đạt vọt vào nhà, trong tay còn xách một túi trái cây, lo lắng hỏi: “Có phải tới nói chuyện công việc với cậu không?”
Tề Tiểu Tô cười: “Cậu út gấp gáp quá đấy.”
Mà lúc này, ở Bạch gia, giúp việc mở cửa nhận lấy một cái thùng giấy được gửi chuyển phát nhanh tới.
Bà ta mang nó vào phòng khách, Bạch Thế Tuấn vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị ra vườn hoa đi dạo một chút.
“Ngài Bạch, ngài có bưu phẩm khẩn cấp.”
“Bưu phẩm khẩn cấp?” Bạch Thế Tuấn nhíu mày nhận lấy thùng giấy.