Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 739: Chương 739: Chủ nhân của chiếc nhẫn




Đường lão kích động cầm lấy tay của Chương Vân Tễ, ngay đến cả giọng nói cũng hơi run lên. Xưng hô với Chương Vân Tễ rõ ràng thân mật hơn rất nhiều.

Cha của ông là một nhân vật rất lợi hại! Hiện giờ ông có được những thứ này, tất cả đều nhờ phương pháp giáo dục của cha cả, nhờ cha dạy bảo mới khiến ông trở thành người xuất sắc. Nếu thằng bé đó lớn lên giống cha của ông, chẳng phải nó cũng sẽ có trí thông minh cùng sự quyết đoán được di truyền từ cha ông hay sao?

Trông giống cha của ông ấy, chẳng phải càng có sức thuyết phục hơn so với việc giống với vợ của ông ấy à?

Hơn nữa còn là một đứa con trai!

Vốn ông ấy đã có sáu, bảy phần chắc chắn Hồng Tinh chính là cháu gái của bọn họ, nhưng bây giờ lại bắt đầu dao động. Đường lão ngẫm lại, ba đứa trẻ cùng rời khỏi viện mồ côi Hồng Tâm năm đó, một đứa thì không rõ tung tích, một đứa chứng thực được là không phải, còn lại chính là bố của Hồng Tinh, hình như lúc nghe thấy sự tồn tại của Hồng Tinh, ông và vợ đã quá kích động.

Trong lúc kích động rất có thể sẽ thiếu tỉnh táo đúng không nào?

Con của họ thật sự là đứa trẻ rời khỏi viện Hồng Tâm vào năm đó sao?

Nhưng, rõ ràng Hồng Tinh đã nói bố con bé có chiếc nhẫn…

Ánh mắt của Đường lão xuyên qua đám khách khứa, rơi vào người Hồng Tinh đang bị mấy cô gái trẻ tuổi vây quanh. Có thể vì bị thất vọng nhiều năm, nên lúc đó ông ấy đã quá mừng rỡ và kích động, khiến đầu óc không được tỉnh táo lắm, giờ cẩn thận nhớ lại thì hình như lúc ấy Hồng Tinh cũng không nói đó là một chiếc nhẫn? Rốt cuộc là con bé có biết đó là cái gì hay không?

“Đường lão, theo cháu được biết, cha mẹ của người thanh niên đó đều đã mất, cậu ta được ông bà nuôi lớn từ nhỏ, nhưng sau đó ông bà của cậu ta cũng qua đời, cậu ta được một thầy giáo nuôi dưỡng, hai năm sau thì nhập ngũ.”

Ánh mắt của Đường lão rời khỏi Hồng Tinh, nghe thấy những lời này, ông thoáng giật mình: “Tham gia quân đội? Còn có ông bà nữa à?”

Cha mẹ đều mất, còn có cả ông bà, chắc không phải?

Chương Vân Tễ nhìn mặt ông, lại nói tiếp: “Nhưng theo cháu được biết, thì cha của cậu ta cũng không phải là con ruột của ông bà cậu ta, nghe nói cha cậu ta được nhận nuôi.”

Đường lão chớp mắt liên tục. “Vân Tễ, sao trước đó ông chưa từng nghe cháu nhắc đến chuyện này?”

Chuyện vợ chồng họ vẫn luôn đi tìm con trai chắc cả thủ đô này đều biết, trước đây Chương Vân Tễ cũng tới dự tiệc ở Đường gia mấy lần, lúc trước cậu ta không nói, gần đây nhất cũng không, đến lúc ông tìm được Hồng Tinh về lại nói ra? Cậu ta có dụng ý gì đây?

Thoáng cái Đường lão đã tăng thêm phần nghi ngờ với Chương Vân Tễ, bớt đi mấy phần tin tưởng đối với hắn.

Chương Vân Tễ nghe hiểu sự hoài nghi trong lời nói của Đường lão, nhưng hắn không có cách nào giải thích được, nếu nói ra chuyện ký ức hắn bị hỗn loạn chắc chẳng có ai tin: “Thực ra trước đó cháu chưa từng nhìn thấy chân dung của cụ ông nên cháu thực sự không nghĩ ra người này.” Anh ta dùng vẻ mặt chân thành tha thiết, bình tĩnh nói tiếp: “Cháu biết ông và bà vẫn luôn tìm cậu Đường, trong quá trình cực khổ đó chắc không ít lần bị thất vọng phải không? Nếu như không có chứng cứ xác đáng hoặc chỉ là nghi vấn thôi thì cháu cũng không dám tùy tiện nói ra, sợ để hai ông bà lại phải thất vọng một lần nữa.”

Giống với bức tranh chụp chân dung của cha ông sao?

Ánh mắt của Đường lão lại chuyển đến chỗ bức ảnh.

Đúng lúc này, Hồng Tinh cũng đưa mắt qua đây, nhìn thấy ánh mắt của Đường lão di chuyển, cô ta cũng nhìn theo và thấy được bức ảnh chân dung kia. Bức ảnh này mới được treo lên vào chiều tối ngày hôm nay, lúc ấy vì quá khẩn trương, trong lòng lại chỉ toàn nghĩ đến bữa tiệc nên cô ta không để ý đến nó, tất nhiên cô ta cũng chẳng có hứng thú gì với ông cụ Đường, một người đã qua đời cả, lúc đó cô ta chỉ nhìn thoáng qua còn nghĩ ông cụ rất đẹp, ngoài cái đó ra thì không nghĩ gì khác.

Nhưng bây giờ khi nhìn theo ánh mắt của Đường lão, cô ta cũng để ý đến bức ảnh đó hơn, nhờ thế mà cô ta cảm thấy người đàn ông trên bức ảnh trông rất quen mắt.

Hồng Tinh sửng sốt.

Tại sao cô ta lại cảm thấy quen mắt nhỉ?

Cô ta nhìn kỹ hơn nữa, một lát sau, hai mắt cô ta mở to ra. Tại sao lại giống như vậy!

Hồng Tinh bỗng bừng tỉnh.

Ngay lúc mỗi người đều có tâm tư riêng, bỗng có người bấm chuông cửa của Đường gia.

Một lát sau, dì Hoa giúp việc đưa một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn vào, dẫn tới trước mặt Đường lão: “Thưa ngài, vị này là…”

Người đàn ông lớn tuổi kia ngắt lời bà, tự mình nói: “Đây chắc hẳn là ngài Đường Diệc Đức? Ông chủ phái tôi đến đây để lấy lại chiếc nhẫn Kim Qua, xin hỏi ngài Đường cần chúng tôi làm gì?”

Lời này giống như một quả bom, khiến Đường lão bị chấn động đến mức toàn thân lảo đảo.

Ông không dám tin nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, suýt nữa không nói nên lời.

“Anh, anh, anh, anh là người của ngài Long…”

“Vâng, ngài Đường có thể gọi tôi là Khương Thất.”

Bà Đường thấy tình thế bên này không tốt nên đi tới. “Lão Đường, ông sao vậy?”

“Bà, bà ơi, ngài Long phái người tới…” Đường lão vẫn còn trong nỗi khiếp sợ, thấy bà Đường tới, ông nắm chặt lấy tay bà, giống như thể chỉ có làm thế mới giúp ông có thêm một ít sức lực.

Chương Vân Tễ nghe không rõ, cũng không nhìn rõ được, ngài Long kia là ai vậy? Tại sao có thể khiến Đường lão có hành động lạ như thế? Nhìn dáng vẻ ông ấy không thể biết được là đang kích động hay đang sợ hãi, trông có vẻ khó tự kiềm chế.

“Chẳng lẽ ngài Long vẫn còn sống!” Bà Đường nghẹn ngào.

Khương Thất nhìn bà, sắc mặt hơi trầm xuống: “Bà Đường nói như thế là có ý gì? Sức khỏe của ông chủ chúng tôi vẫn rất tốt!”

“Không, không phải, tôi không có ý đó…” Bà Đường vội giải thích, nhưng Đường lão đã kéo bà lại để bà không nói tiếp nữa.

Năm đó khi họ nhìn thấy ngài Long lần cuối cùng thì ngài ấy đã lớn tuổi hơn rất nhiều so với bọn họ rồi, giờ đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã già nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nếu tính ra thì ngài Long hiện giờ cũng phải gần trăm tuổi rồi, còn khỏe mạnh chắc cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là bởi vì trước đó họ thường trò chuyện với nhau về ngài ấy nên nhiều lần suy đoán, có lẽ ngài Long gần trăm tuổi đã không còn tại thế nữa, cho nên vừa rồi bà Đường mới vô ý nói ra những lời nghĩ trong lòng.

“Bà, bà đi nói chuyện với mọi người, tôi sẽ đưa Khương Thất đến phòng làm việc để nói chuyện.” Đường lão đưa tay làm động tác mời với Khương Thất. Khương Thất khẽ gật đầu rồi đi theo ông vào phòng sách.

Từ đầu tới cuối, Đường lão không hề để ý đến Chương Vân Tễ nữa, cũng không cho hắn nửa ánh mắt. Chương Vân Tễ quay người nhìn hai người họ rời khỏi bữa tiệc với ánh mắt u ám.

Chương gia nhà hắn cũng không kém hơn so với Đường gia, thế mà lúc nào Đường Diệc Đức cũng luôn ra vẻ coi hắn như kẻ dưới là như thế nào? Vừa mới thấy thám thính được ít tin tức từ hắn thì thân thân thiết thiết, thế mà vừa có người đến, còn chưa biết là thủ hạ của người nào đấy, mà đã không thèm để mắt đến cậu chủ nhà họ Chương như hắn rồi.

Ít nhất cũng phải giới thiệu một chút chứ?

Một ngày nào đó, hắn sẽ giẫm hết bọn họ dưới chân!

Tần Yên Vũ đi tới bên cạnh Tư lệnh Ngũ, cô ta hạ thấp giọng, hỏi: “Tư lệnh, chú có biết người vừa tới kia là ai không?”

“Không biết.” Tư lệnh Ngũ lắc đầu. “Nhưng chú chưa từng thấy Đường lão kích động như thế bao giờ.”

“Vâng, đúng vậy.” Tần Yên Vũ luôn cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra: “Đúng rồi, vừa nãy cháu thấy bọn họ đều nhìn vào bức hình của ông cụ Đường, bức hình đó có vấn đề gì sao?”

Tư lệnh Ngũ nhìn một lúc lâu cũng không ra được cái gì.

Có vài người trời sinh ánh mắt không đủ sắc bén, giống như Tư lệnh Ngũ không thể nhìn ra được người ở trong bức họa có dáng dấp tương tự như Đổng Ý Thành.

Nhưng Hồng Tinh đã nhìn ra.

Toàn thân cô ta run lên, một phần là sợ hãi vì phát hiện này, một phần lại cảm thấy kích động và chờ mong. Nếu người thanh niên đó mới là cháu trai ruột của nhà họ Đường, thì cô ta với anh ấy sẽ có khả năng đến với nhau không? Chí ít thì bọn họ càng có cơ hội để gặp lại nhau rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.