Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 151: Chương 151: Có chút mờ ám - Làm lính của tôi




Tề Tiểu Tô bày tỏ rằng mình rất ấm ức.

Nói cho cùng, cô thật sự chỉ là một nữ sinh rất bình thường, làm sao có thể yêu cầu cô phải đối kháng được với sát thủ cầm súng chứ!

“Không phục? Muốn cãi à? Hử?” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Có biết nếu như em là lính của bản Thiếu soái thì đã sớm bị phạt quét nhà xí toàn doanh trại rồi không!”

“Tôi không phải lính của anh.” Tề Tiểu Tô cong môi, “Tôi căn bản không muốn có cấp trên như anh.” Cảm ơn nhé, làm như cô muốn làm lính dưới tay anh lắm ấy.

Vệ Thường Khuynh bị cô làm cho giận quá hóa cười.

“Vậy thì, xin lỗi nhé, bản Thiếu soái sớm đã nhận em rồi, bắt đầu từ lúc em theo tôi huấn luyện, em chính là lính của bản Thiếu soái rồi! No.1, cho cô ấy số hiệu! Là lính công vụ của bản Thiếu soái!”

“Rõ, Thiếu soái!”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đáp.

Rất nhanh, trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên một dãy số, còn có một bộ hồ sơ, trên đó viết tất cả tài liệu của cô, hơn nữa, sắp xếp cho cô là: Lính hạng ba!

Lính hạng ba Tề Tiểu Tô, người Trái đất thế kỷ hai mươi mốt.

Sao nhìn lại thấy buồn bực như vậy chứ?

“Lính hạng ba Tề Tiểu Tô, số hiệu của em là 0967!”

“6 cái…” Tề Tiểu Tô đang muốn mắng, Vệ Thường Khuynh đột nhiên dùng sức nhéo má cô, kéo má cô sang hai bên.

“Nếu như phát ngôn bất kính với sếp, em biết sẽ có xử phạt thế nào không hả?”

“Hu hu hu… xử phạt thế nào?”

“Giặt quần lót cho sếp một tháng.”

Tề Tiểu Tô lập tức trợn to hai mắt, đồ biến thái.

Nhưng mà, cô thật sự không dám mắng nữa. Hu hu, cảm thấy thật uất ức, hình như cô bị Thiếu soái và Hệ thống này ức hiếp rồi.

Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói: “Đừng ồn, nhìn bên ngoài đi.”

Sát thủ kia tưởng là bọn họ thật sự nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng nhảy theo ra ngoài. Tề Tiểu Tô nghẹn họng nhìn trân trối, đây cũng không phải là tầng hai tầng ba nha, cao như vậy…”

Rốt cuộc làm sao làm được?

“Xem ra sát thủ thật sự là nhằm vào em.”

Nếu như không phải là nhằm vào một mình cô, có lẽ sẽ còn đến chỗ Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi.

Có điều, cũng có thể bên đó bọn họ có vệ sĩ, đối phương không thành công.

“Nhưng em thật sự chưa từng đắc tội ai.”

“Hệ thống sẽ tra được.”

“Nhưng không phải mấy người nói là Hệ thống quân đội, không thể tùy tiện lẻn vào sao?”

“Cái này không gọi là tùy tiện.” Mặt Vệ Thường Khuynh không đổi sắc nói, mắt nhìn xuống, liếc cô hai cái.

Tề Tiểu Tô nhìn xuống theo ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc đồ lót! Cô hét lên một tiếng, dùng sức đẩy anh một cái, hai tay che ngực quay đi, “Vệ Thường Khuynh, đồ háo sắc!”

Vệ Thường Khuynh vô tội sờ sờ mũi.

“Bản Thiếu soái không cố ý. Vừa rồi là tình thế cấp bách.”

Loại tình huống vừa rồi, ai mà quan tâm được cô có mặc quần áo hay không?

Có điều, lần này thật sự là nhìn thấy hết rồi. Măc dù vóc dáng cô còn chưa dậy thì hoàn toàn, nhưng có thể nhìn ra được, qua hai năm nữa hẳn sẽ rất đẹp, ừm, rất tốt.

Nói tới cũng kỳ lạ, trước kia phụ nữ cởi hết trước mặt anh cũng có, nhưng anh nhìn không có cảm giác gì, tại sao cô gái vẫn còn non xanh này, trên người còn mặc đồ lót, nhưng anh lại nhìn mà phát nóng?

Xem ra, hẳn là anh nên sớm tiến hành kế hoạch trước kia nghĩ rồi.

Đáng tiếc, bây giờ năng lượng của Hệ thống còn chưa đủ, không có cách nào tra được nơi quá xa, bây giờ anh vẫn chưa tìm được người và thân phận thích hợp.

Vậy trước đó, anh nhất định phải xuất hiện nhiều hơn, cho dù phải tiêu hao năng lượng, cũng phải tiến hành truyền số liệu thực thể như vậy, trông chừng cô, nếu không không biết lúc nào cô sẽ bị người khác lừa đi mất.

Vệ Thiếu soái thầm suy nghĩ trong lòng.

“Bây giờ tôi không có quần áo để mặc, làm sao đây!”

Tề Tiểu Tô vừa xấu hổ vừa vội nói. Có phụ nữ mặc bikini cũng có thể rất tự nhiên rất thoải mái, bộ đồ lót trên người cô bây giờ còn kín đáo hơn bikini, nhưng cô không quen mặc như vậy trước mặt người khác, hơn nữa chỉ có hai người là cô và Vệ Thường Khuynh ở đây.

“Ra ngoài lấy quần áo.” Vệ Thường Khuynh mới vừa nói xong, cửa liền bị người ta đạp mạnh ra, hộ vệ của Nghiêm lão xông vào.

Hự, lúc này muốn ra ngoài cũng không tiện.

“Sao rồi, Tiểu Tô có ở đó không?” Bên ngoài, Nghiêm Uyển Nghi và Nghiêm lão được bốn vệ sĩ vây quanh, căng thẳng hỏi.

“Trong phòng không có ai, nhưng trên giường có vết đạn!” Vệ sĩ kiểm tra khắp nơi rồi nói.

Nghiêm Uyển Nghi đã sắp khóc lên: “Tiểu Tô sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Sắc mặt Nghiêm lão nặng nề: “Sẽ không đâu, con bé thông minh như vậy.”

“Nhưng có thông minh thế nào em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.” Giọng Nghiêm Uyển Nghi nghèn nghẹn. Mặc dù thời gian ở cùng Tề Tiểu Tô rất ngắn, nhưng cô thật sự cảm thấy rất hợp với Tề Tiểu Tô, cũng rất thích cô.

“Tìm đi, tất cả ra ngoài tìm.”

“Rõ.”

Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Tề Tiểu Tô lập tức nghiêng mình ra, vội nhặt áo khoác quần ngoài của mình mặc vào, nhưng lại phát hiện vừa rồi quần áo bị cuộn trên đất, tên sát thủ kia giẫm lên, quần áo đã bẩn cả rồi.

Cô lại thầm kêu lên một tiếng xui xẻo, nhìn Vệ Thường Khuynh theo cô ra ngoài: “Bây giờ làm thế nào đây?”

Nếu bọn họ cho rằng cô xảy ra chuyện lúc đang tắm, hoặc là lúc ấy chạy đi, lại thấy bộ quần áo này của cô ở trong phòng, đến lúc đó làm sao cô mặc bộ quần áo này xuất hiện được nữa?

Nếu không giải thích thế nào?

“Ra ngoài, mua quần áo.” Vệ Thường Khuynh bình tĩnh nói.

Tề Tiểu Tô trợn mắt, “Bây giờ? Hơn một giờ sáng rồi, còn có chỗ nào bán quần áo?”

“Đương nhiên có. No.1 tìm đi.”

“Thiếu soái, bản Hệ thống đang tìm.”

Tề Tiểu Tô không quá tin tưởng, nhưng trừ tin tưởng bọn họ, bây giờ hình như cô cũng không có cách gì khác. Đợi đến khi Hệ thống tìm được cửa hàng bán quần áo, Vệ Thường Khuynh kéo tay cô, “Đi.”

Thấy anh kéo mình đến cửa sổ, Tề Tiểu Tô ngẩn ra, “Nhảy cửa sổ?”

“Nếu không em bây giờ quang minh chính đại từ cửa lớn ra à?”

Được rồi.

Đợi cô đi đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống, cô mới phát hiện trên cửa sổ mỗi tầng đều có một thanh chắn. Nếu như to gan, thân thủ tốt, vừa vặn có thể bấu vào từng tầng xuống.

“Tôi không còn sức nữa…”

“Đừng kiếm bất cứ cớ gì, tôi xuống trước, em theo tôi.” Vệ Thường Khuynh không chút mủi lòng. “Cái này cũng coi là huấn luyện hôm nay.”

“… Huấn luyện hôm nay thật sự vẫn chưa xong à.” Tề Tiểu Tô lẩm bẩm.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cẩn thận vịn xuống. Vốn dĩ ban đầu vẫn tốt, nhưng tầng một tương đối cao, cô treo ở trên cửa sổ ngẩn ra không dám buông tay.

Vệ Thường Khuynh đã đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn cô, “Thả tay nhảy xuống đi.”

Tay Tề Tiểu Tô đã mềm ra, nhưng nhìn xuống dưới vẫn cảm thấy cao như vậy mà nhảy xuống cô nhất định sẽ trẹo chân, “Không được, cao như vậy tôi không làm được.”

“Xuống đây.”

“Không dám.”

Vệ Thường Khuynh day day ấn đường, đột nhiên nói: “Thật sự không xuống à?”

“Nói không xuống là không xuống.”

“Hình như quần em rách rồi, tôi đứng dưới này có thể nhìn thấy quần lót của em.”

“Cái gì?!” Tề Tiểu Tô khẽ hô một tiếng, lập tức buông tay ra nhảy xuống.

Vệ Thường Khuynh không ngờ cô nói buông liền buông, nhất thời không tránh được, vừa vặn bị mông cô đập lên mặt, hai người cùng ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.