Lúc Đan Ninh Ninh tỉnh lại, đầu vẫn còn đau và choáng váng, nhất thời không biết mình đang ở đâu, bây giờ là lúc nào.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, suy nghĩ một lúc, cuộc gặp gỡ trước khi ngất đi mới dần dần hiện lên trong đầu, cô kinh hãi hoảng sợ dồn sức ngồi dậy.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, người đứng cạnh cửa sổ quay đầu lại.
Đan Ninh Ninh ngẩn ra nhìn cô.
“Đan Ninh Ninh, tôi là Tề Tiểu Tô, còn nhớ tôi không?”
Tề Tiểu Tô thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, cho là cô ấy không nhớ mình.
“Tề, Tề Tiểu Tô? Sao cô lại ở đây? Đây là...” Đan Ninh Ninh nhìn xung quanh, “Đây là bệnh viện?”
Tề Tiểu Tô gật đầu, đi đến bên giường: “Đúng, đây là bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra cho cô rồi, đầu cô chỉ bị đập sưng một cục lớn, may mà không có chuyện lớn gì, truyền nước, nghỉ ngơi rồi sẽ không sao nữa cả.”
Nghĩ đến chuyện lúc trước, Đan Ninh Ninh sợ hãi vén chăn lên muốn nhìn xem quần áo mình có còn không, “Tôi, tôi có bị....”
Trước đó, lúc cô bước vào căn phòng ấy, thì có một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm màu trắng đi từ trong phòng tắm ra, mê mẩn quan sát cô, còn gật đầu rất hài lòng với Vạn Phúc, nói cô quả thực có thể đáng giá hai nghìn tệ, đợi ngủ xong sẽ trả tiền.
Cô đang định xoay người chạy thì bị đập một cái vào đầu...
Tề Tiểu Tô biết cô muốn hỏi cái gì, vội nói: “Không, cô không sao cả, không xảy ra chuyện gì hết.”
Đan Ninh Ninh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cô nhìn Tề Tiểu Tô, hốc mắt đỏ lên, “Tề Tiểu Tô, lại là cô cứu tôi phải không? Chắc chắn cô là quý nhân của tôi...”
Quý nhân...
Sao cô lại cảm thấy mỗi lần cô xuất hiện, Đan Ninh Ninh luôn sẽ gặp phải chuyện xui xẻo nhỉ?
Khụ khụ.
Nói nghe như thể mình giống như thần xui xẻo ấy.
“Lát nữa cảnh sát có thể sẽ tìm cô lấy lời khai.” Cô ngồi xuống cạnh giường, nhìn Đan Ninh Ninh, “Lần này Vạn Phúc làm ra chuyện như vậy với cô, cô muốn bao che hắn hay là nói thật với cảnh sát?”
Đan Ninh Ninh cắn môi dưới nói: “Tôi, tôi sẽ không bao che cho hắn đâu.”
“Vậy là đúng rồi.” Tề Tiểu Tô vỗ vỗ tay cô ấy, “Cô cứ dựa theo tình hình thực tế mà nói là được.”
Đương nhiên, cô không nói với Đan Ninh Ninh, Vạn Phúc đã bị cô đánh thành cái đầu heo rồi.
“Tôi cũng không ngờ Vạn Phúc sẽ trở nên đáng sợ như vậy.” Đan Ninh Ninh che mặt, nước mắt rơi xuống, “Tôi vốn dĩ muốn chia tay trong hòa bình với hắn, nhưng gần đây hắn cứ quấn lấy tôi...”
Tề Tiểu Tô thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy.
Cô không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể nhìn cô ấy khóc. May mà Đan Ninh Ninh cũng coi như kiên cường, khóc một lúc tâm trạng liền dịu xuống, ngượng ngùng xin lỗi cô: “Tôi đổi số điện thoại rồi, số trước đó ghi cho cô không liên lạc được nữa....”
Hoá ra là đổi số.
Tề Tiểu Tô lấy điện thoại ra: “Bây giờ có muốn trao đổi số nữa không?”
“Muốn! Đương nhiên muốn.” Đan Ninh Ninh vội vàng đọc số điện thoại. Tề Tiểu Tô gọi sang, điện thoại của cô ấy vang lên, vội vàng lưu lại số của cô.
Tề Tiểu Tô ở cùng với cô ấy một lúc thì cảnh sát đến. Đi đầu tiên là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc thường phục, phía sau có một nữ cảnh sát xinh đẹp và hai cảnh sát nam một trung tuổi, một trẻ tuổi mặc cảnh phục.
Chỉ là lấy lời khai thôi, hình như có hơi quá rồi thì phải?
Tề Tiểu Tô nghi ngờ.
“Cô Đan, vị này là đội trưởng Chu Cẩm Minh của đại đội cảnh sát hình sự thành phố chúng ta, Chu đội trường có mấy vấn đề liên quan đến chuyện trưa nay ở khách sạn muốn đích thân hỏi cô, hy vọng cô có thể trả lời đúng sự thật.”
Nghe lời này, Tề Tiểu Tô nhíu mày, cô khoanh hai tay trước ngực dựa vào bức tường bên cạnh, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhìn điệu bộ này, hình như còn không đơn giản như vậy?
Đội trưởng đích thân ra tay rồi.
Có thể là vì liên quan đến Úc Hà Tâm, ấn tượng ban đầu của Tề Tiểu Tô đối với đội trưởng đội cảnh sát hình sự không được tốt cho lắm.
Nhận ra được ánh mắt của cô, Chu Cẩm Minh nhìn sang Tề Tiểu Tô.
Nghe bảo vệ của khách sạn nói, lúc bọn họ đến, có một người ngất ở trong phòng vệ sinh, cô gái nhỏ này đang điên cuồng đánh Vạn Phúc, Vạn Phúc căn bản không chống đỡ nổi, bị đánh cho không ngừng kêu thảm.
Lúc mới nghe anh ta còn tưởng là một cô gái rất cường tráng, hoặc là giống như tuyển thủ chuyên nghiệp, bắp thịt đầy người, da dẻ đen nâu, nhưng bây giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô, anh ta cảm thấy khá là bất ngờ.
Đây rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên, trừ nhan sắc của cô.
Vóc dáng cô thậm chí còn có hơi nhỏ gầy, có thể ăn cho béo thêm chút nữa.
Vạn Phúc thì không nói, nhưng Tế Uy không phải là người bình thường, bị cô đánh ngất xỉu? À không, kết quả kiểm tra vừa rồi của bệnh viện, Tế Uy bị gãy một cái xương sườn, rất rõ ràng là bị đá gãy.
Ánh mắt Chu Cẩm Minh theo bản năng quét qua chân Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô ho khan một tiếng.
Chu Cẩm Minh lúc này mới phát hiện mình quan sát như vậy ít nhiều có chút thô tục, vội vàng lấy lại bình tĩnh, chuyển hướng đến Đan Ninh Ninh, sau khi hỏi mấy câu hỏi thông thường anh ta liền thay đổi giọng điệu, “Đan Ninh Ninh, cô có quen Tế Uy không?”
“Tế, Tế Uy? Không quen.”
“Chính là người đàn ông còn lại trong khách sạn. Sau khi cô đi vào đã nói gì với hắn?”
Đan Ninh Ninh theo bản năng nhìn Tề Tiểu Tô. Người đàn ông kia tên gì, cô đâu có biết, cô lại không quen hắn. Nhìn điệu bộ này, sao lại cảm thấy hình như chuyện không đơn giản như vậy?
“Hắn không nói gì cả....” Đan Ninh Ninh không biết làm sao, chỉ có thể nói mấy câu đáng giá hai nghìn tệ kia ra một lần.
Chu Cẩm Minh lại hỏi mấy vấn đề, lúc này mới kết thúc tra hỏi Đan Ninh Ninh. Sau đó anh ta vẫy tay với Tề Tiểu Tô, ra hiệu cho cô đi cùng mình ra ngoài.
Tề Tiểu Tô nhíu mày, đi theo ra khỏi phòng bệnh. Chu Cẩm Minh dẫn cô đi một đoạn đường ngắn, rẽ vào một hành lang ở cửa bên, đi đến một góc của vườn hoa bệnh viện, cây cối ở đây cao đến nửa người, trên bãi cỏ đầy những bông hoa nhỏ đang nở rộ, trong góc còn có mấy cái đầu mẩu thuốc lá.
Thấy Chu Cẩm Minh lôi bao thuốc ra, rút lấy một điếu, Tề Tiểu Tô không khỏi khẽ cười nói: “Xem ra chỗ này là nơi thả lỏng sau khi các anh hỏi xong lời khai.”
Người bị thương có liên quan đến vụ án được đưa đến bệnh viện, nếu như không phải là tình hình đặc biệt, có lẽ nên có phòng bệnh cố định, chính là phòng bệnh vừa rồi của Đan Ninh Ninh, nằm ở cuối hành lang, có một cánh cửa nhỏ, bên ngoài cửa có tường rào cao, canh giữ rất tốt.
Cảnh sát canh giữ sẽ tương đối nhàm chán, cho nên chỗ này có lẽ chính là chỗ bọn họ thường hút thuốc.
Nghe được lời của cô, Chu Cẩm Minh cười một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Cô là Tề Tiểu Tô?”
“Đúng.”
“Cô đá gãy xương sườn của Tế Uy rồi.” Chu Cẩm Minh nói.
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta: “Cho nên thế nào? Là phía cảnh sát muốn tôi trả tiền thuốc men, hay là gã ta định tố cáo tôi?”
Chu Cẩm Minh hơi sững ra, sau đó không nhịn được cười ha hả. Anh ta khoát tay nói: “Tiền thuốc men không cần cô trả, gã cũng không nói muốn tố cáo cô, có điều, Tế Uy là nghi phạm chúng tôi đã theo dõi từ rất lâu rồi, gã luôn qua lại với thủ hạ của Hồng lão đại, trước đó vướng vào Hồng lão đại, chúng tôi cũng không tiện ép quá mức, bây giờ làm như vậy, việc chúng tôi làm trước đây đều thành công cốc rồi.”
“Hồng lão đại?”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ cảm thấy không đúng, Chu Cẩm Minh nói cái này với cô là có ý gì? Nếu như chỉ coi cô là cô gái bình thường, hẳn sẽ không nói Hồng lão đại gì đó với cô chứ? Anh ta chắc chắn rằng cô cũng biết Hồng lão đại rồi?