Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 296: Chương 296: Cô là con bọ chó sao?




Nhưng Tề Tiểu Tô vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.

“Cái này thì dễ mà, có Thái Phong đó thôi.” Bạch Thế Tuấn mở miệng liền điểm danh một cái tên.

Thái Phong?

Tề Tiểu Tô chưa từng nghe qua.

Nhưng cô có Hệ thống mà.

Hệ thống Tiểu Nhất vang lên một hồi âm thanh lạch cạch như tiếng gõ bàn phím, sau đó lập tức nói cho cô biết: “Thái Phong là một nhà hàng cao cấp khác ở thành phố D, cũng nổi tiếng và có phong cách như Minh Phủ Tư Gia, luôn được coi là đối thủ cạnh tranh của nhau. Bản Hệ thống còn tra được một sự kiện khác, cuối năm trước ở thành phố J có một cuộc thi nấu ăn giữa các nhà hàng, Thái Phong đã bị Minh Phủ đánh bại.”

Âm thanh lách cách vẫn vang lên, lát sau Hệ thống lại nói tiếp: “Còn nữa, Thái Phong là do một cặp vợ chồng cùng nhau kinh doanh, bà chủ từng có mâu thuẫn với bà chủ Vu của Minh Phủ Tư Gia trong một bữa tiệc. Lúc đó, bà Vu kia đã bị mắng là một con hồ ly tinh lẳng lơ không an phận trước mặt rất nhiều người.”

Phụt!

Hồ ly lẳng lơ?

Không ngờ giữa mấy nhà hàng mà cũng có tranh chấp như thế.

Bạch Thế Tuấn đã ngắt cuộc gọi với người đàn ông kia, cuộc nghe trộm cũng dừng lại, Hệ thống Tiểu Nhất liền bổ sung lại đoạn đối thoại trước đó mà nó đã nghe được cho cô nghe.

Sau khi nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói, trong lòng Tề Tiểu Tô vừa sợ vừa giận, cô không ngờ lòng người cũng có thể độc địa tới trình độ này.

Thì ra, Bạch Thế Tuấn đã phái người theo dõi cô 24/24, hôm nay, sau khi xảy ra chuyện ở Trúc Nhã Cư, lão liền lập tức nghĩ tới một kế hoạch, muốn móc nối chuyện của Lưu Manh với chuyện của Đỗ Tử Thăng rồi đổ hết lên người cô.

Chuyện Đỗ Tử Thăng và Minh Phủ vốn đã có liên quan tới cô rồi, nếu không phải cô lập kế hoạch khiến cảnh sát và Đỗ gia không dám xuống tay với cô nữa thì có khi giờ cô đã sớm bị vu oan giá họa cho luôn rồi cũng nên.

Nhưng, nếu Trúc Nhã Cư lại xảy ra chuyện đúng lúc cô ở đây, nếu như nói động cơ của cô là vì muốn giúp Thái Phong loại bỏ bớt đối thủ thì bát nước bẩn này cũng sẽ dễ tạt lên cô hơn.

Cái này dễ hiểu mà, đúng không?

Mà để kế hoạch này thành công thì đầu tiên sẽ không để chuyện Lưu Manh bị áp xuống, không thể quá mức lặng lẽ được. Tiếp theo đây, có thể Bạch Thế Tuấn sẽ cho người tung chuyện của Lưu Manh ra khiến cho truyền thông bên ngoài đồng loạt đưa tin.

Thậm chí, Lưu Manh không thể không xảy ra chuyện gì được vì nếu cô bé ấy bình an thì chuyện này sao có thể làm ầm lên được?

Vì thế, nếu như Lưu Manh không chết thì cũng phải bị chứng minh là đã bị cưỡng hiếp.

Như vậy mới có thể làm mọi chuyện nổ tung lên, hơn nữa, điều này sẽ tuyệt đối khiến dân chúng nổi giận. Đến lúc đó, nếu cô đã hoàn toàn bị bôi đen, thì cái video cô có trong tay về Úc Hà Tâm và lão Đỗ kia sẽ chẳng có tác dụng nữa, vì khi ấy người dân sẽ không tin cô.

Nếu không còn bị video uy hiếp, Úc Hà Tâm và Đỗ gia chẳng còn gì phải bận tâm nữa thì sẽ đuổi tận giết tuyệt cô ngay, nếu không bọn họ sẽ không nuốt nổi cơn tức kia.

Bởi thế, ở trước mặt người khác, cô sẽ bị nước bọt của dư luận dìm chết, cô đã nghe không ít về bạo lực Internet trong kiếp trước, có người sau khi bị cư dân mạng mổ xẻ, tấn công thì có người tới tận nhà hất sơn đỏ, ra cửa bị nhổ nước bọt hoặc ném đá, ngay cả vào trại giam rồi cũng sẽ khó lòng mà sống yên được.

Thật tàn nhẫn.

“Sao Bạch Thế Tuấn lại hận tôi đến thế?”

Cô xét lại câu chuyện một lượt rồi trợn mắt há mồm, thật sự không nghĩ ra nổi, xưa nay không quen biết gì mà sao lão có thể ra tay với cô tàn nhẫn như thế chứ.

“Không phải hận, có lẽ là căm ghét.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đầu tiên, cô đắc tội với tình nhân của lão, mụ Vu kia và Vu thiếu lại nhận định cô có liên quan tới cái chết của Đỗ Tử Thăng.”

“Không có bằng chứng... Hơn nữa, dù có là tôi đi chăng nữa cũng chẳng đáng để lão phải ra tay tàn độc như vậy?”

“Còn nữa, tiếp theo đó là Bạch Dư Tây.”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra.

Dù lão ta không muốn cô và Bạch Dư Tây ở bên nhau thì cũng chẳng tới mức căm ghét cô chứ nhỉ? Cô cũng có ở bên Bạch Dư Tây đâu, hơn nữa, chẳng phải Bạch Dư Tây đã đồng ý đính hôn với Úc Hà Tâm rồi sao?

“Cô phải biết rằng, có vài người lòng dạ bé như cái hạt vừng ấy, chỉ cần lão hơi cảm thấy cô gây trở ngại cho lão thì sẽ hận cô tới mức không thể đánh cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp không thể vực dậy được.”

Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục phân tích lòng người: “Trong mắt của Bạch Thế Tuấn thì cô chỉ như một con bọ chó, cô nghĩ lại mà xem, sao lão có thể chấp nhận chuyện một con bọ chó đậu lên người rồi cắn lão một cái được? Nghĩ đi! Tập đoàn Thế Giai đứng trong top 500 doanh nghiệp mạnh nhất cả nước, là một trong bốn con rồng đứng đầu thành phố D này, còn Tề Tiểu Tô cô thì có là cái cọng hành gì đâu chứ.”

Tề Tiểu Tô không nhịn được toát mồ hôi.

Hệ thống Tiểu Nhất như lâm vào trạng thái nghiện phân tích, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Loại người như bọn họ đều có một cảm giác ưu việt kì quái, nếu như bị con bọ chó nhỏ bé là cô đánh bại thì họ sẽ thấy rất mất mặt. Hơn nữa, bọn họ cũng muốn chứng minh rằng đối với người có thân phận, địa vị như họ mà nói thì muốn dí chết con bọ chó như cô chẳng tốn bao nhiêu công sức, vì thế, con bọ chó như cô...”

“Dừng, dừng, dừng!” Tề Tiểu Tô không nhịn được nữa, rốt cuộc nó định nói bao nhiêu từ “con bọ chó” nữa đây?

Cô thật sự giống con bọ chó đến thế à? Thật là...!

“Hiện tại phải đảm bảo rằng Lưu Manh an toàn trước đã.” Cô lạnh lùng nói và đứng lên khiến cho những người khác trong văn phòng đều hoảng sợ, bởi vì bọn họ không nghe được cuộc đối thoại của cô với Hệ thống Tiểu Nhất, chỉ phát hiện cô đột nhiên đứng bật dậy, đùng đùng giận dữ.

Tề Tiểu Tô nhìn sang Tô Vận Đạt: “Cậu út, cậu chăm sóc ông bà ngoại, cháu có việc phải đi trước đây.”

“Tiểu Tô, cháu định đi đâu thế?” Ông ngoại Tô thấy cô như thế thì khá lo lắng, nhìn cô như đang muốn tìm người đánh nhau ấy?

“Ông ngoại không cần lo lắng đâu ạ, cháu không sao đâu, ông bà về nhà trước đi.”

Đi ra cửa được vài bước, cô lại quay đầu vẫy tay với Tô Vận Đạt.

Tô Vận Đạt lập tức đi tới, “Sao thế?”

“Cậu út, cậu vẫn đang tìm việc ạ?”

Lúc trước, chuyện đi tìm việc lại vào nhầm động buôn ma túy có lẽ đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho anh ta, Tề Tiểu Tô chưa có thời gian hỏi han, giờ trước khi đi lại nhớ ra nên vội vàng hỏi một chút.

Tô Vận Đạt lập tức tỏ vẻ xấu hổ.

“Hiện giờ không dễ tìm việc...” Bằng cấp của anh ta thấp, trước kia làm việc ở siêu thị, giờ có đi tìm việc thì cũng chỉ có những việc như vậy. Có điều, anh ta cảm thấy lương làm việc ở siêu thị lại thấp quá, sau này về nhà mới còn phải trả đủ mọi tiền điện nước, còn cả tiền nuôi con nữa. Tiêu pha ở thành Nam chắc chắn sẽ cao hơn ở khu nông thôn nhỏ phía thành Bắc nhiều, nếu lương hàng tháng chỉ có một, hai ngàn thì chẳng đủ tiêu.

Hơn nữa, trải qua chuyện lúc trước, đúng như Tề Tiểu Tô đoán, quả thực vẫn còn làm anh ta thấy sợ, sợ ra ngoài tìm việc lại gặp phải đám người đó.

“Vậy là không tìm nữa ạ?”

“Tìm chứ, sao lại không tìm? Mợ út cháu giờ đang mang thai, nghén nặng quá nên không thể làm việc được, ông chủ của cô ấy rất bực mình, tìm mọi cách bức cô ấy từ chức làm cô ấy tối về cũng chẳng được ngủ ngon.” Vẻ mặt Tô Vận Đạt vô cùng đau khổ.

Lúc trước nhờ có khoáng thạch nên kiếm được nhiều tiền như thế, tới hơn bảy mươi mấy vạn, anh ta cảm thấy hơi hối hận vì đã mua nhà hơi sớm, giờ không tìm được việc nên thành ra áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.