Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 385: Chương 385: Có một người không muốn đi




“Ngồi cùng nhau chẳng phải sẽ đông vui hơn sao?” Chu Cẩm Minh giải thích. Lúc trước anh ta tới thành phố K công tác từng gặp gỡ Chúc Tường Đông nên hai bên cũng đã biết nhau, “Nhưng mà anh Chúc này, nghe nói gần đây anh bận lắm mà, sao vẫn có thời gian tới thành phố D thế?”

Chúc Tường Đông cười khoe hàm răng trắng sáng. Hắn nhìn Tề Tiểu Tô nửa nghiêm túc, nửa vui đùa, nói: “Bận cũng không thể quên tới ăn cơm, uống rượu tâm tình với Tiểu Tô được, nếu không cô ấy quên tôi thì biết làm sao bây giờ?” Nói xong, hắn lại đột nhiên duỗi tay nghịch tóc mái trên trán Tề Tiểu Tô, hạ giọng xuống, có mấy phần mờ ám: “Tóc dài nhanh quá, sao còn chưa cắt đi hả?”

Chu Cẩm Minh trợn trừng mắt, thầm mắng một tiếng vô sỉ.

Hồ Tu Trạch siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa đã vươn tay ra kéo tay hắn xuống rồi.

Chúc Tường Đông nói chuyện như thế với Tề Tiểu Tô, còn cả động tác kia nữa, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám, nhìn thế nào cũng thấy thân mật. Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô thực sự thích loại như Chúc Tường Đông này à?

Nếu nói về ngoại hình, quả thực Chúc Tường Đông có thể được coi là hàng thượng phẩm. Hôm nay hắn mặc nguyên một cây màu đen, quần dài màu đen, áo sơ mi đen, hai cúc trên cùng cởi ra, cổ tay áo cài chặt, giống hệt con người hắn nửa chính nửa tà. Sâu trong đáy mắt là sự lạnh nhạt không thể tới gần, môi mỏng tuy rằng cong lên nhưng nhìn thế nào cũng thấy có mấy phần lạnh lẽo.

Người đàn ông kiểu này có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ, tuy rằng thoạt nhìn không phải kiểu đàn ông ấm áp, không phải kẻ dễ trêu vào, nhưng vẫn sẽ có phụ nữ lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nếu là Tề Tiểu Tô, có vẻ... cũng rất xứng đôi nhỉ?

Hồ Tu Trạch lắc đầu, hất loại suy nghĩ này bay ra ngoài.

Sao Tề Tiểu Tô lại ở bên Chúc Tường Đông được cơ chứ.

Anh ta thấy Tề Tiểu Tô quay ngoắt đầu đi, tránh cái tay của Chúc Tường Đông đang định sờ thêm lần nữa.

“Chúc lão đại, anh thử sờ tôi phát nữa xem.” Tề Tiểu Tô nghiến răng. Cô rất ghét người khác sờ đầu mình, nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới cô và người nào đó đã đánh cược với nhau, nếu có thể sờ được đầu của anh, toàn bộ tài sản của anh đều sẽ thuộc về cô...

Không biết, ngoại trừ Hệ thống, Thiếu soái còn tài sản gì nữa nhỉ, chẳng lẽ là áo giáp và phi cơ kia à? Chờ tìm đủ rồi sẽ tặng cho cô hai thứ đó sao?

Vậy nếu anh ấy muốn về thì có nghĩa là sẽ phải tới cầu xin cô đúng không?

Nghĩ tới đây, hai mắt Tề Tiểu Tô sáng lên.

“Sao thế hả, giờ đầu sư tử nhỏ cũng không được sờ nữa phải không?” Chúc Tường Đông cười, giơ tay gọi phục vụ: “Ăn cơm trước đã, tôi đói quá rồi, vì để dành bụng chạy tới đây ăn cơm với em mà tôi còn chưa ăn sáng đâu đấy. Kết quả em lại tặng cho tôi hai cái bóng đèn thế này.”

Hắn nói xong liền liếc mắt về phía Chu Cẩm Minh và Hồ Tu Trạch.

Hai người kia đen mặt, đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Bạch Dư Tây vừa nhìn đã thấy ngay một bàn này, hơi khựng lại rồi cất bước tiến tới.

“Tiểu Tô.”

“Ể, thầy Bạch, thầy có hẹn với cảnh sát Chu và anh Tu Trạch ạ?”

Tề Tiểu Tô nói một câu mà có tới ba kiểu xưng hô.

Thầy Bạch. Cảnh sát Chu. Anh Tu Trạch.

Cuối cùng, chỉ có mỗi Hồ Tu Trạch là thấy tâm tình khá hơn một tí.

Bạch Dư Tây ừ một tiếng rồi lại nhìn Chúc Tường Đông, giọng nặng nề: “Nghe nói gần đây anh Chúc và Hồng lão đại thường hay qua lại với nhau lắm đúng không?

Tề Tiểu Tô chuyển hướng nhìn sang Chúc Tường Đông.

Hồng lão đại?

“Cậu chủ Bạch vừa mới đính hôn chưa được bao lâu, sao không tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với vợ chưa cưới mà lại đi chú ý tới chỗ của Chúc mỗ thế?” Chúc Tường Đông hơi nhíu mày.

“Nói vậy nghĩa là Chúc lão đại thừa nhận rồi?”

“Chuyện làm ăn mà, bình thường đúng không? Nếu cậu chủ Bạch thích thì chúng ta cũng có thể nói chuyện hợp tác đấy.” Chúc Tường Đông nói.

Bạch Dư Tây hừ lạnh: “Vậy không biết chuyện Hồng lão đại tặng cho anh Chúc mấy cô sinh viên xinh đẹp có phải cũng là chuyện làm ăn không?”

Cái gì?

Ba người còn lại ở đây đều lần lượt nhìn hai người bọn họ, không biết phải nói tiếp thế nào. Chu Cẩm Minh nhìn Bạch Dư Tây, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không phải Dư Tây chỉ một lòng muốn phá vụ án năm xưa thôi sao? Từ lúc nào lại bắt đầu chú ý tới cả chuyện của Chúc Tường Đông nữa vậy?

Hơn nữa, chuyện tặng nữ sinh đều là trò chơi giữa những kẻ có tiền, bọn họ đã tập mãi cũng thành thói quen rồi, chẳng ai lấy chuyện này ra để nói bao giờ cả. Dư Tây làm vậy là sao chứ?

Sắc mặt Chúc Tường Đông hơi đổi, rồi sau đó đột nhiên bật cười: “Sao hả, cậu chủ Bạch cũng có hứng thú à? Hiện tại nữ sinh là mặt hàng thế nào, chính anh cũng biết rõ mà? Nếu cậu chủ Bạch thích thì tôi cũng có thể tìm cho anh vài cô đấy.”

“Cả ảnh khỏa thân để ép buộc bọn họ nữa có đúng không?”

Bạch Dư Tây lại ném thêm một quả bom.

Tề Tiểu Tô ngồi thẳng người, cô có thể hiểu đại khái ý của Bạch Dư Tây. Nếu không có liên quan gì tới cô thì Bạch Dư Tây sẽ không thẳng thắn đối đầu với Chúc Tường Đông vào lúc này, vậy anh ta có ý gì? Chẳng lẽ, đám nữ sinh bị dùng ảnh khỏa thân để ép buộc có liên quan gì tới cô sao?

Thành phố J, Hồng lão đại?

Sắc mặt cô hơi biến đổi, nữ sinh ở thành phố J, lại có liên quan tới Hồng lão đại, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được ra một người.

Đan Ninh Ninh!

Ánh mắt Tề Tiểu Tô lập tức lạnh xuống nhìn Chu Cẩm Minh.

Chu Cẩm Minh nghĩ tới Đan Ninh Ninh, lần trước Tề Tiểu Tô đã cứu nữ sinh đó, nhưng mà anh ta cũng đã cho người xử lý hai kẻ phạm tội là Vạn Phúc và Tế Uy rồi, tuyệt đối không thể nào vì bọn họ mà xảy ra chuyện gì được? Anh ta còn nhớ rõ, lúc đó Tề Tiểu Tô nói với anh ta rằng, nếu dưới sự bảo vệ của cảnh sát mà người vẫn còn xảy ra chuyện, vậy thì...

“Dư Tây, cậu nói thẳng ra xem nào, rốt cuộc cậu đang nói ai?” Chu Cẩm Minh cũng khá lo lắng.

Nếu thật là Đan Ninh Ninh, nếu thật là chuyện liên quan tới Tế Uy, vậy thì anh ta xong đời rồi. Chu Cẩm Minh nhấp nhổm như đang ngồi trên lò than, mắt càng không dám nhìn về phía Tề Tiểu Tô.

“Hay là cứ hỏi anh Chúc đây đi?” Bạch Dư Tây nhìn về phía Chúc Tường Đông.

Chúc Tường Đông cũng biết chuyện này có gì đó kì quặc, nhưng hắn lại chẳng biết gì cả, sau khi nhận được ánh mắt của Tề Tiểu Tô, hắn liền giơ hai tay lên như nhận thua: “Tiểu Tô, em đừng có nhìn tôi như thế chứ, gần đây quả thực tôi có qua lại với Hồng lão đại, gã đó, ừm, đời sống riêng tư rất loạn, sau đó cảm thấy mọi người có phúc cùng hưởng nên gã đã tặng cho tôi mấy cô gái trẻ, tôi có nhận nhưng không hề chạm vào tí nào đâu. Tiểu Viêm vẫn đang trông giữ bọn họ, tôi cũng không biết bọn em đang nói tới cô nào. Chẳng lẽ có người mà em quen à?”

“Vô sỉ.” Tề Tiểu Tô trừng mắt với hắn, không nén được tức giận, “Chúc Tường Đông, tôi nói cho anh biết, các anh đừng có đem mấy cái chuyện dơ bẩn đó bày ra trước mặt tôi.”

Chúc Tường Đông sửng sốt một chút rồi xoa cằm nhìn cô: “Ôi chao, Tiểu Tô à, Tề tổng à, đã lăn lộn ngoài xã hội thế rồi mà em vẫn còn để ý mấy cái trò gặp dịp thì chơi này sao? OK, OK, OK, nếu em thật sự không thích thì tôi sẽ bảo Tiểu Viêm đuổi hết bọn họ đi.” Nói rồi liền cầm điện thoại gọi ngay cho Chúc Tường Viêm.

“Anh ạ?”

Chúc Tường Viêm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.

“Tiểu Viêm, chị dâu tương lai của chú không thích anh qua lại với đám phụ nữ khác, hôm nay anh trai chú sẽ bắt đầu ăn chay, mau tiễn hết đám con gái đó đi đi.”

“Chúc Tường Đông!”

“Chúc Tường Đông, anh nói bậy cái quái gì thế hả?”

Bạch Dư Tây và Tề Tiểu Tô đồng thời quát lên.

Chúc Tường Viêm sửng sốt, sau đó cười phá lên.

“Anh, hôm nay anh vừa đi là em đã tiễn hết đám con gái đó đi rồi. Nhưng mà phải làm sao đây, có một người nhất định không chịu đi.”

Đan Ninh Ninh đứng trước mặt anh ta, bướng bỉnh cắn môi nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.