Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 725: Chương 725: Còn có ai tới nữa




Vật này trông rất giống hình dáng chiếc phi cơ của Vệ Thường Khuynh sau khi nó được ghép lại một nửa! Chính vì thế mà Tề Tiểu Tô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng rõ ràng cái phi thuyền này phải lớn hơn nhiều so với chiếc phi cơ được ghép một nửa của anh ấy!

Trước đó Vệ Thường Khuynh đã nghe thấy tiếng gọi của cô liền ném quả bóng vừa cướp đến tay cho Tô Á Thiên, sau đó anh quay người nhanh chân bước về phía cô.

“Chân em còn đang bị thương đấy, chạy nhanh như vậy để làm gì hả?” Thấy cô chạy tới chỗ anh, Vệ Thường Khuynh sầm mặt xuống, quát.

Tề Tiểu Tô nào còn để ý đến vết thương trên đùi nữa.

Cô giơ di động ra trước mặt anh. “Anh mau nhìn đi! Đây là cái gì?”

Vệ Thường Khuynh thấy được bức hình kia, con ngươi trong mắt anh hơi co lại, anh lập tức tóm lấy di động để xem cho kỹ hơn.

Hệ thống Tiểu Nhất kích động lên tiếng: “Nó cùng một loại với chiếc phi cơ của Thiếu soái, phi cơ Liên minh đời F6, một phi cơ hoàn chỉnh!”

Dù đã đoán được, nhưng khi nghe từ chính miệng Hệ thống Tiểu Nhất nói ra, Tề Tiểu Tô vẫn kích động đến mức suýt quên cả thở. Điều này có nghĩa là gì? Một phi cơ hoàn chỉnh đấy! Tức là bọn họ không cần mất nhiều thời gian đi tìm những mảnh vỡ kia nữa!

Vệ Thường Khuynh tỉnh táo hơn nhiều so với cô, anh nói luôn với Tiểu Nhất: “Kết nối với điện thoại của Nghiêm Tắc Thâm để xem trực tiếp xem!”

Hệ thống Tiểu Nhất làm ngay, Tề Tiểu Tô cầm điện thoại của mình ra, Hệ thống làm nó thành trạm trung chuyển, có thể để họ nghe thấy được mọi âm thanh ở công trường bên thành phố K, và trực tiếp nhìn thấy hình ảnh của chiếc phi cơ kia.

Nghiêm Tắc Thâm đang nói với Chúc Tường Viêm: “Thứ này quá lớn, để ở chỗ này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng công trình, nhưng nếu muốn di chuyển nó đi chỗ khác cũng hơi phiền toái nhỉ?”

“Đúng là phiền toái thật, nhưng cũng không phải là không được, dùng xe kéo cỡ lớn đến là có thể làm được, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm cho nó một nơi để phù hợp đã.” Chúc Tường Viêm nói tiếp. “Để em gọi điện thoại cho mấy đứa đi tìm địa điểm, rồi sẽ gọi một xe kéo cỡ lớn đến.”

“Được, cậu làm đi.”

Chúc Tường Viêm đi sang bên cạnh gọi điện thoại, Nghiêm Tắc Thâm thì tò mò đi vòng quanh chiếc phi cơ bằng kim loại này để nghiên cứu, vừa xem vừa tấm tắc nói kỳ lạ.

Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh. “A Khuynh?”

Bây giờ cô đang nghĩ đến một vấn đề khác và chắc Vệ Thường Khuynh cũng đã nghĩ đến nó.

Chiếc phi cơ của anh đã tìm được một nửa các mảnh vỡ, mà cái vừa đào được này là một chiếc phi cơ hoàn chỉnh, có là đồ đần cũng biết nó là một chiếc phi cơ khác.

Thế thì lại có vấn đề rồi, chắc chiếc phi cơ này không phải là của cái nhân vật thần bí cũng đến từ Liên minh, vẫn luôn núp ở trong bóng tối muốn giết cô đấy chứ?

Nếu như không phải của kẻ đó, vậy thì rốt cuộc là có bao nhiêu quân của Liên minh đến nơi này?

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng!

“Chúng ta lập tức đến thành phố K.” Vệ Thường Khuynh nhìn cô. “Bất kể thế nào cũng không thể để thứ này rơi vào tay gã muốn giết em được.”

“Sao? Ý anh là, chiếc phi cơ này không phải của hắn à?”

“Rất có thể là không phải.” Vệ Thường Khuynh lắc đầu. “Anh nghi ngờ hai người có hiềm nghi kia đều không được phân cho chiếc phi cơ kiểu này.”

Phi cơ mà còn phân biệt à, còn phải nhìn người để phân phối?

Tề Tiểu Tô cũng vừa biết vấn đề này nên hơi ngơ ngác: “Nói như vậy thì rất có thể còn có người khác từ Liên minh đến nơi này! Người đó là địch hay bạn?”

“Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn là đã có người tới đây, mà người này có chức vụ không thấp ở trong quân đội…” Vệ Thường Khuynh vừa nhìn cô, vừa nói với Hệ thống. “No1 điều tra thêm danh sách những người lúc ấy có được chiếc phi thuyền này, rồi gửi đến điện thoại của tôi.”

“Rõ!”

Vệ Thường Khuynh kéo tay của Tề Tiểu Tô: “Em đi theo giúp anh nhé?”

Tề Tiểu Tô nhẹ gật đầu, tất nhiên cô phải đi xem rồi: “Em trả di động cho Nghiêm lão, rồi nói một tiếng với mọi người cái đã.”

“Cái gì? Giờ hai đứa cũng muốn đến công trường xem á?” Nghiêm lão hơi sửng sốt. “Sắp đến Tết rồi còn chạy đi đâu nữa?”

“Nghiêm lão, cháu với A Khuynh thật sự rất tò mò về thứ này, chúng cháu đi xem một chút thôi, rồi cùng trở về với Nghiêm tổng là được ạ.”

“Được rồi được rồi, các cháu muốn đi thì đi đi.”

“Vậy mọi người cứ ở lại biệt thự Long gia nhé, ông ngoại, ông nói một tiếng với bà ngoại giúp cháu nhé, vất vả bà mấy ngày nay bận làm cơm.” Bà Kim đã nghỉ, thỉnh thoảng cũng do đầu bếp của Minh Hoa Viên tới nấu ăn, nhưng bà ngoại Tô đã quen xuống bếp cả một đời rồi, nên không quen với việc gọi đầu bếp của nhà hàng tới nấu cơm, thế nên hôm nay bà nói sẽ tự mình xuống bếp nấu.

“Các con cẩn thận đấy, giờ đang gần Tết, đông người lắm.” Ông ngoại dặn dò hai người.

Nghiêm lão xua tay, cười: “Anh Tô đừng lo lắng chuyện đấy, bọn nó ngồi khoang hạng nhất, mặc dù có khả năng sẽ nhiều người hơn bình thường, nhưng không đến mức chen chúc đâu.”

Lúc này ông ngoại Tô mới yên tâm hơn. Mà Tề Tiểu Tô đã sớm đi theo Vệ Thường Khuynh ngồi lên ô tô, để Lương Lệ lái xe tiến về sân bay.

Ra khỏi công trường, Chúc Tường Viêm lái xe đưa Nghiêm Tắc Thâm về nội thành.

Trên xe, Nghiêm Tắc Thâm vẫn cầm điện thoại xem ảnh chụp vừa rồi, bỗng điện thoại reo lên.

“Cái gì? Vệ thiếu và Tiểu Tô muốn đến đây?”

Câu nói của Nghiêm Tắc Thâm làm Chúc Tường Viêm phải dựng lỗ tai lên. Tề Tiểu Tô muốn đến đây? Đưa cả vị hôn phu của cô ấy đi cùng? Có nên nói tin tức này cho anh trai của anh ta biết không?

Mà cho dù giờ có không nói, anh trai cũng sẽ biết tin này nhanh thôi.

Thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, Chúc Tường Viêm tranh thủ gửi một tin nhắn cho Chúc Tường Đông.

“Được, bọn con sẽ đặt phòng cho họ trước.” Nghiêm Tắc Thâm cúp điện thoại rồi nói với Chúc Tường Viêm: “Đặt thêm một phòng trong khách sạn nhé, Vệ thiếu và Tiểu Tô cũng muốn qua đây.”

“Bọn họ qua làm gì?”

“Hình như là có hứng thú với cái phi thuyền bằng kim loại kia, muốn đến xem một chút.” Nghiêm Tắc Thâm lắc đầu, đúng là tuổi trẻ thích gì làm nấy, vì cái thứ này mà sắp hết năm rồi còn chạy theo đến đây.

Lúc Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đến đã qua giờ cơm tối. Nhưng cô cũng không ngờ chào đón mình là một cảnh tượng như vậy.

Trong một phòng riêng ở nhà hàng lớn thuộc thành phố K, Chúc Tường Viêm đang buồn chán, cúi đầu cầm điện thoại nói chuyện với bạn gái, Nghiêm Tắc thâm đã uống khá nhiều chén trà, Chúc Tường Đông thì tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài đặt lên một chiếc ghế khác, hắn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo lông cừu đỏ thẫm, chiếc áo khoác dài đã treo lên móc trong phòng.

Tay hắn cầm một chiếc bật lửa, chốc chốc lại đánh lửa, rồi lại duỗi ngón tay ra đóng nắp lại. Hành động này cứ lặp đi lặp lại mà không thấy hắn hút một điếu thuốc nào.

“Chúc lão đại cai thuốc rồi à?” Nghiêm Tắc Thâm nói câu này hoàn toàn chỉ để cho có. Cai thuốc rồi còn mang theo bật lửa làm gì?

Nhưng Chúc Tường Đông lại trả lời rất thành thật: “Một nửa, lúc gặp mặt thì không hút, khi chỉ còn một mình thì hút rất nhiều.”

Lúc gặp mặt? Là chỉ lúc khi gặp người khác à?

Điện thoại di động của anh ta bỗng reo vang.

“Tiểu Tô, cô đến rồi à?”

Chúc Tường Đông đã đứng lên. “Vừa đúng lúc tôi muốn ra ngoài rửa tay, để tôi đón họ luôn cho.”

“… Được.” Nghiêm Tắc Thâm nhìn theo bóng dáng hắn đi ra cửa.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy ngay Chúc Tường Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.