“Giải trừ tia sáng đen trước đã, đợi bản Thiếu soái lên rồi nói tiếp!” Vệ Thường Khuynh đã nhận ra tâm tình của Tề Tiểu Tô, lập tức cũng trầm giọng xuống.
Hệ thống Tiểu Nhất không được nhạy bén như vậy, nó không hiểu tại sao chuyện vui như thế mà bọn họ lại không hưng phấn hoan hô: “Ờ…”
Tề Tiểu Tô dịu xuống một chút, đồng thời cũng có chút lo lắng cho Vệ Thường Khuynh, cô hỏi: “Tia sáng đen là cái gì?”
“Tia sáng đen là tia laze màu đen, cắt xương thịt dễ như trở bàn tay…” Vệ Thường Khuynh còn chưa dứt lời, Tề Tiểu Tô đã hít một hơi lạnh.
Gặp phải thứ như vậy mà anh nói chuyện vẫn bình thản như thế à?
“Không sao, anh nhìn bố trí của chỗ đó cảm thấy không đúng lắm nên kiểm tra lại rồi, anh không bị thương gì cả.”
“Vậy anh trai em…”
Không phải lo lắng cho anh à? Đầu Vệ Thường Khuynh đầy vạch đen, anh quay đầu lại nhìn Đổng Ý Thành, buồn bực nói: “Cậu ấy không sao, yên tâm đi, anh sẽ bảo cậu ấy đi sau lưng anh, sẽ không để cho cậu ấy đánh tiên phong đâu.”
“Anh cũng cẩn thận một chút.”
Nghe thấy câu này của Tề Tiểu Tô, trong lòng Vệ Thường Khuynh mới cân bằng hơn chút.
“Ừ, em cứ ở yên đó, đợi anh.”
Rời đi nhiều ngày như vậy, trên đường trở về anh vốn nghĩ liệu cô có tức giận không, liệu có tìm anh đến phát cáu rồi không, sau khi trở về anh phải dỗ cô thế nào, đâu có nghĩ sau khi trở về lại gặp phải những chuyện này, gặp phải Cung Phiên Long, khiến chuyện anh và Đổng Ý Thành trước đó ra đi không lời từ biệt cũng không nói được.
Vệ Thường Khuynh cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Nhưng anh phát hiện anh đi nhiều ngày như vậy, sau khi trở về vẫn không thể lập tức ôm lấy cô, hôn cô, đã khiến cho anh cảm thấy cả người khó chịu, trong lòng không thoải mái rồi.
Nếu như thật sự rời xa nơi này trở về Liên minh các hành tinh, anh phải làm thế nào đây?
“Thiếu soái, gặp trở ngại! Mau lùi lại, tia sáng đen sắp khởi động bắn quét rồi!” Giọng Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên vang lên.
Mặt Vệ Thường Khuynh biến sắc, lập tức xoay người chạy. “A Thành, chạy.”
Đổng Ý Thành nghe vậy không dám chần chừ, cũng lập tức xoay người chạy như bay.
Nhưng đúng lúc này, người ẩn thân trên núi nhô ra, giơ súng bắn quét về phía bọn họ.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy tiếng súng dày đặc vang lên dưới chân núi. Cô vô cùng lo lắng, chẳng trách người trong sơn trang ít như vậy, đều là đi xuống ngăn cản và giết Vệ Thường Khuynh cùng Đổng Ý Thành rồi sao?
“Tôi đi giúp đỡ!” Tề Tiểu Tô sao có thể ở trong không gian đợi bọn họ bị đuổi giết đến đây được, cô cầm súng lên sau đó phóng ra nhà sau. “Giết chết Cung Phiên Long, chắc sẽ không có ai điều khiển được hệ thống nữa!”
“Cô đứng lại! Dưới núi có tia sáng màu đen, nhà sau chắc chắn cũng có, tia sáng màu đen không phải là thứ mà bây giờ cô có thể ứng phó được!” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên.
Lúc này, đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, bắt đầu phát động tấn công rồi.
Nó nhất thời cũng không có tâm sức quan tâm đến Tề Tiểu Tô nữa, Tề Tiểu Tô đã xông thẳng ra nhà sau rồi, dọc đường cô kéo gã vệ sĩ trước đó bị cô đánh ngất, lúc đến cửa nhà sau, hai cây súng nhắm thẳng vào cô.
Tề Tiểu Tô lập tức dừng bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “Cẩn thận cướp cò đấy, nói cho ông chủ của các anh biết, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông ta, tôi đã nghĩ ra chỗ vệ sĩ của tôi có thể sẽ giấu người đàn ông kia rồi, các anh đi vào hỏi xem, có lẽ ông ta sẽ muốn biết tin tức này đúng không?”
Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, một gã cúi đầu xuống định lấy bộ đàm, chính là lúc này.
Tề Tiểu Tô lập tức chụp lấy cò súng của hai khẩu súng.
Bên phải bắn trúng rồi, bên trái vẫn chưa cầm chặt được súng, đạn xẹt qua cánh tay đối phương, họng súng của gã kia lập tức hướng qua đây, nhưng động tác của Tề Tiểu Tô nhanh hơn hắn, cô đã bay lên quét chân qua, đá súng của hắn rơi xuống đất rồi.
“Ngoan ngoãn nằm xuống đi!” Cô quát lạnh một tiếng, họng súng nhắm thẳng vào hắn, lúc hắn không dám cử động nữa, cô giáng khuỷu tay lên cổ hắn.
Gã đàn ông kia lập tức ngã xuống.
Tề Tiểu Tô biết tiếng súng ở đây, Cung Phiên Long ở bên trong nhất định sẽ nghe thấy, nhưng ông ta không có phản ứng gì, có lẽ là vì tương đối tín nhiệm cơ quan ở nhà sau.
Cô dùng hai tay nhấc một tên vệ sĩ lên, dùng sức đẩy cửa vào.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng phụt phụt phụt, người kia lập tức biến thành thi thể rơi xuống đất.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì nôn.
Trong nhà này quả nhiên cũng có tia sáng màu đen.
Lúc nghe bọn họ nhắc đến tia sáng màu đen mặc dù cô cũng cảm thấy rất lợi hại cũng rất nguy hiểm, nhưng vẫn chưa có ấn tượng trực quan, bây giờ tận mắt nhìn thấy một người bị cắt thành thi thể trong nháy mắt, cô mới biết được độ nguy hiểm của cái tia giết người này khủng bố đến cỡ nào!
Như vậy làm sao mà cô vào được?
Trong sân tối om, cô cũng không nhìn thấy những tia laze kia.
“Có ánh sáng mới có thể nhìn thấy được.” Tiếng của hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Quá nguy hiểm, cô đừng có làm càn!”
Tề Tiểu Tô lấy cái đèn pin ra khỏi không gian, soi về phía trước, cuối cùng nhìn thấy một mảng tia laze màu đen chằng chịt phía trước. Không phải cả sân đều có, chỉ có chỗ cửa vào là có, hai bên là hai cái cột.
“Nếu như tôi cho nổ hai cái cột đó, có phải là có thể dỡ bỏ không?” Tề Tiểu Tô hỏi. Tia sáng màu đen này chuyên dùng để phát hiện những kẻ xâm nhập không dám quá lộ liễu, không dám dùng đèn pin cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn. Nhưng với người không sợ bị phát hiện như cô thì sao?
“Chính xác…”
Hệ thống Tiểu Nhất vừa dứt lời, Tề Tiểu Tô đã cười he he.
Lần trước lúc đi cứu Đổng Ý Thành, cô trà trộn vào trong căn cứ còn thuận tiện thó được mấy quả bom! Cứ vứt trong không gian mãi, sợ Vệ Thường Khuynh nói thứ này quá nguy hiểm nên cô còn chẳng nói với anh!
Bây giờ không phải vừa hay có tác dụng à?
Cô lập tức lấy bom ra, lui về phía sau, không chút kiêng dè nào ném nổ hai cây cột kia.
“Ầm!”
Tiếng nổ cuối cùng cũng khiến cho Cung Phiên Long ngồi ở bên trong đang lướt mười ngón tay như bay thao tác điều khiến hệ thống, mở tất cả các cơ quan ra định giết chết Vệ Thường Khuynh ở trong núi suýt nữa nhảy dựng lên.
Lão ta khiếp sợ quay đầu nhìn ra phía ngoài, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức tấn công đúng vào khoảnh khắc này.
Lập tức tấn công hệ thống của đối phương.
“Thiếu soái! Công chiếm! Có giữ lại hệ thống của đối phương không?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức hỏi Vệ Thường Khuynh.
Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Không giữ!”
“Rõ!” Hệ thống Tiểu Nhất hưng phấn nói: “Bẻ gãy hấp thu năng lượng của hệ thống số 387, thành công. Sửa đổi mật mã thao tác hệ thống số 387, thành công. Cắt đứt chương trình mệnh lệnh trung tâm của hệ thống số 387, thành công…”
Tề Tiểu Tô nghe thấy Hệ thống Tiểu Nhất nói một chuỗi “thành công”, sau đó nghe thấy tiếng gào thét bên trong của Cung Phiên Long.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Giọng lão ta mang theo sự tuyệt vọng vô hạn.
Tề Tiểu Tô lại bắt thêm một gã nữa, lại xông vào trong một đoạn, đẩy gã kia lên.
“Đóng tất cả các cơ quan.” Lúc này Hệ thống Tiểu Nhất mới nói.
Gã vệ sĩ bị đẩy kia ngã nhào xuống đất, không có bất cứ điều gì khác thường.
“Đóng tất cả các cơ quan rồi à?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đúng thế.”
“Sao không nói sớm!”
“Nhưng cô đừng quên, Thiếu soái đã từng nói với cô rồi, võ công của Cung Phiên Long mạnh hơn cô!”
Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở.
Tề Tiểu Tô cau mày lại: “Tôi lại cảm thấy để lão ta chạy thì sẽ căng hơn!”