Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 443: Chương 443: Cuộc điện thoại từ chồng chưa cưới




Sự thật chứng minh có lúc trực giác của cô thực sự rất chuẩn.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền tới một giọng nói rất dịu dàng nhã nhặn.

“Chào em, tôi là Chương Vân Tễ.”

Tề Tiểu Tô không ngờ giọng của Chương Vân Tễ lại dễ nghe như vậy, hơn nữa, còn rất nhã nhặn, lễ độ. Cô hơi sững sờ một chút, ngơ ngác đáp lại: “Chào anh, tôi là Tề Tiểu Tô.”

“Tôi gọi em là Tiểu Tô được không?” Chương Vân Tễ nói: “Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, cũng không quá mạo muội đúng không?”

Anh ta nói vậy rồi, Tề Tiểu Tô cũng không thể để ý quá được, đành đáp: “Thực ra, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi. Ngài Chương…”

Tiếng cười khẽ vang lên ngắt lời cô.

“Tôi mới hai mươi tuổi thôi, em gọi tôi là ngài Chương thế này cứ thấy già già sao ấy.”

Giọng nói và ngữ điệu của anh ta thực sự không giống một thanh niên hai mươi tuổi chút nào, ngược lại còn có vẻ rất già đời.

Tề Tiểu Tô chửi thầm trong bụng, nói tiếp: “Chương thiếu, nghe cô Chương nói anh có giữ ảnh sợi dây chuyền ngọc lục bảo đó, anh có thể gửi cho tôi không? Có ảnh rồi tôi sẽ cố gắng nhanh chóng tìm nó.”

“Sau đó trả lại sao?”

Ặc…

“Chẳng lẽ Chương thiếu không phản cảm với chuyện đính ước từ nhỏ sao? Không phản cảm với việc hôn nhân sắp đặt à? Chúng ta vẫn chỉ là người xa lạ lại bị buộc vào nhau thế này, anh không cảm thấy quá gượng ép hả?”

“Ừm, tôi cũng không thích chuyện hôn nhân sắp đặt, hơn nữa cũng không muốn bị trói buộc với một người xa lạ như thế. Có điều, cũng có phải là chúng ta bị trói vào với nhau ngay lập tức đâu đúng không? Thật ra tôi cho rằng, hôn ước này cũng như là tiền đề, là một cơ hội cho chúng ta có thể quen biết nhau, thử tiếp xúc qua lại với nhau. Ngại quá, thôi để tôi nói rõ ràng chút nhé,” Chương Vân Tễ mỉm cười nói: “Tôi đã từng được xem ảnh của em, nghe chuyện về em. Chỉ xét về diện mạo bên ngoài thì em rất xinh đẹp, lại đúng là mẫu người mà tôi thích. Còn xét về cách xử sự và phong cách, thì chuyện em đấu đá với Nghê Hào ở thành phố K, chuyện với anh em Biên gia, Nguyễn Dật Quân v.v…, cũng đều khiến tôi cực kỳ tán thưởng. Thế nên, tôi cảm thấy, em đáng để tôi thử qua lại.”

Phì.

Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy không biết phải tiếp lời như thế nào.

“Anh đã điều tra về tôi rồi à?”

“Tôi tin là việc này em cũng có thể thông cảm chứ nhỉ?! Mấy năm trước tôi vẫn còn nhỏ, chỉ chú tâm vào chuyện học hành, không hứng thú gì với mấy chuyện này. Nhưng giờ dần trưởng thành rồi, tôi thấy cũng nên hiểu một chút về chuyện của vợ chưa cưới của mình. Nếu không phù hợp, chúng ta có thể từ bỏ hôn ước, hai bên không làm lỡ dở nhau. Nhưng nếu phù hợp, chẳng phải nên nhanh chóng tiếp xúc với nhau để đỡ uổng phí thời thanh xuân tươi đẹp sao?”

Lại một lần nữa, Tề Tiểu Tô không biết phải nói gì.

Chương Vân Tễ hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.

Anh ta rất thẳng thắn, nghe có vẻ rất chân thành, hơn nữa, còn có thể coi là lý trí.

Nói thật lòng, nếu không có Thiếu soái, thì đối với cô, hôn ước này hẳn cũng không phải chuyện gì phiền phức, cách xử lý của cô có lẽ cũng sẽ như Chương Vân Tễ, đi tìm hiểu xem đối phương là hạng người như thế nào trước. Nếu có chút gì đó không phù hợp với yêu cầu của cô, thì cô sẽ nhanh chóng nghĩ cách từ hôn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bài xích chuyện thử tiếp xúc với đối phương. Vì cô cho rằng, chỉ có tiếp xúc trực tiếp với đối phương, tiếp cận Chương gia rồi, cô mới có thể tra rõ ràng nguyên nhân thực sự khiến năm đó bố mẹ cô đồng ý hôn sự này là gì.

Nhưng giờ đã có Thiếu soái rồi, cô là một người luôn yêu cầu sự chung thủy tuyệt đối trong tình cảm. Cô cảm thấy bất kể vì nguyên nhân gì, thì việc muốn thử tiếp xúc qua lại với đối phương cũng đã là một sự phản bội với Thiếu soái rồi.

Chân tướng năm xưa, cô có thể điều tra từ hướng khác, nhưng sẽ không cần dùng đến thân phận vợ chưa cưới của Chương Vân Tễ.

Thế nên, cô nói thẳng: “Tôi không phủ nhận rằng Chương thiếu nói rất có lý, nhưng tôi thực sự đã có bạn trai rồi. Trước khi qua lại với anh ấy, tôi cũng không biết có hôn ước như thế này.”

Chương Vân Tễ trầm mặc vài giây, thả lỏng nói: “Tôi biết, là người đàn ông bí ẩn mà Biên Hải Vi nói đúng không? Có chút quan hệ sâu xa với Biên gia.”

“Anh quen Biên Hải Vi à?”

“Ừm, khi nào em đến thủ đô sẽ biết, giới này thực sự rất nhỏ.”

“Nếu anh cũng đã biết chuyện này, vậy… chuyện hôn ước…”

“Giữa em với anh ta, vẫn là nam chưa cưới nữ chưa gả đúng không? Như vậy chẳng phải tôi vẫn còn cơ hội sao.” Chương Vân Tễ nói: “Em cũng không cần phải cảm thấy gánh nặng tâm lý đâu. Ý tôi là, chúng ta có thể gặp nhau trước đã, sau đó từ từ bàn bạc. Còn về hôn ước, nếu em thực sự cảm thấy nên từ bỏ, ít ra cũng chờ sau tiệc sinh nhật tôi đã, được không?”

Thấy anh ta cũng không phải dạng người vô lý, còn đồng ý có thể từ bỏ hôn ước, trong lòng Tề Tiểu Tô khấp khởi mừng thầm. Nhưng nghe đến câu cuối, cô lại không hiểu lắm.

“Vì sao phải chờ sau tiệc sinh nhật anh?”

Chương Vân Tễ cười khổ: “Nói ra thì có thể em sẽ cảm thấy gia đình tôi quá cổ hủ. Gia đình tôi có một truyền thống, rằng con trai tròn hai mươi tuổi là bước ngoặt lớn đầu tiên trong đời, thêm nữa, gia tộc tôi vốn đều đính hôn sớm, nên ngày đó đều sẽ chính thức đưa vợ chưa cưới đến. Từ đó về sau, có rất nhiều chuyện trong gia đình có sắp xếp cũng sẽ cân nhắc đến cả gia cảnh của bên nhà gái nữa, cũng coi như là một chuyện lớn. Vì vậy, tôi có thể nhờ em, ngày hôm đó tạm thời đóng vai vợ chưa cưới của tôi được không? Sinh nhật của tôi là giữa tháng sau.”

Hệ thống Tiểu Nhất bùng nổ: “Đương nhiên là không được! Dù diễn kịch cũng không được! Thiếu soái sẽ phát điên đấy! Tên Chương Vân Tễ này quá gian xảo! Anh ta vừa nói có thể xóa bỏ hôn ước, nhưng một mặt lại nhờ cô dùng thân phận vợ chưa cưới của anh ta để đến Chương gia gặp người lớn trong nhà. Sau khi gặp xong, chẳng phải hôn ước đó càng khó xóa bỏ hơn sao?”

Nó ra sức gào thét nhảy nhót điên loạn trong đầu cô, xem ra vô cùng phẫn nộ và kích động. Tề Tiểu Tô hơi đau đầu day day trán.

Hệ thống Tiểu Nhất nói có lý.

“Tôi nghĩ chuyện này không tiện lắm.” Cô thẳng thừng từ chối Chương Vân Tễ, “Hơn nữa, nếu đã có liên quan đến một số quyết sách sau này của gia tộc các anh, thì tôi đi lừa bịp người ta như vậy chẳng phải sẽ càng không ổn sao?”

Giọng nói của Chương Vân Tễ có vẻ hơi buồn bực: “Tiểu Tô à, thôi thì tôi nói thật với em vậy, coi như giúp tôi đi. Năm tôi mười lăm tuổi, mọi người đã biết tôi được đính hôn rồi, có vợ chưa cưới rồi, thế nên trước giờ trong nhà chưa từng bận tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi. Thế nhưng, em có biết đám anh em họ hai mươi tuổi chưa đính hôn sẽ như thế nào không?”

Tề Tiểu Tô hơi tò mò.

“Bà nội chúng tôi, các bác, các thím, cô dì chú bác v.v… ngày nào cũng sẽ cầm cả xấp ảnh ọt thông tin này nọ của các cô gái đến cho chúng tôi chọn. Chúng tôi chọn trúng ai thì sẽ đi xem mắt người đó. Thật đúng là phiền không chịu nổi! Vấn đề là, nếu em đi xem mắt ba người rồi từ chối ba người, thì cũng chưa chắc ba cô gái đó đã bỏ cuộc. Họ sẽ tiếp tục tìm mọi biện pháp để xuất hiện trước mặt em. Thực sự là tôi không muốn bị cả đám con gái vây quanh suốt ngày như thế. Vừa nghĩ đến những ngày tháng như vậy, tôi đã cảm thấy như gặp ác mộng rồi.”

“Ha ha.”

Tề Tiểu Tô không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Xem ra gia phong và truyền thống của Chương gia này đúng là kỳ lạ thật.

Thế nhưng, cũng giống mẹ anh ta vậy, Chương Vân Tễ cũng luôn kín đáo khoe khoang về mình.

Nếu như anh em họ nhà anh ta đều không đẹp trai lai láng gì, nếu như hoàn cảnh gia đình nhà họ cũng không phải cực kỳ tốt, thì liệu sau khi bị từ chối rồi, những cô gái đó vẫn còn cố mà bám lấy họ không chịu bỏ cuộc sao?

Chậc chậc.

Rốt cuộc Chương gia này là gia tộc như thế nào?

“Cô nhóc vô lương tâm, còn cười tôi nữa.”

Chương Vân Tễ bật cười trách cô.

Tề Tiểu Tô cứ cảm thấy giọng điệu của câu nói này hơi thân mật quá, nên cũng không cười nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.