Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 237: Chương 237: Cướp người không kiêng nể




Đã đi tới nước này rồi, chẳng lẽ cô còn sợ những phiền toái đó và nguy hiểm bây giờ sao? Chẳng lẽ cô có thể bỏ Thiếu soái mà không quan tâm sao?

Dù phải đối mặt với bao nhiêu người, dù phải tranh đoạt với bao nhiêu người, dù có bao nhiêu nguy hiểm và phiền toái, cô chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Cho dù bây giờ cô đã đầu rơi máu chảy, khắp mình toàn là thương tích, về sau còn có thể mất mạng.

Cô cũng sẽ không từ bỏ.

Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu vô tận phát ra từ trên người Tề Tiểu Tô, y như lúc Thiếu soái mang theo quân Liên minh đối đầu với vô vàn kẻ địch lúc còn ở Tinh tế vậy.

Về điểm này, Tề Tiểu Tô rất giống Thiếu soái, trong lòng bọn họ đều có nhận định rõ ràng về đúng và sai, chỉ cần xác định đây là chuyện nên làm thì dù có gặp phải khó khăn gì, họ cũng sẽ kiên trì không bỏ cuộc.

Loại kiên trì không hề sợ hãi này rất khó có được.

Ba, bốn ký chủ mà nó từng tìm chưa từng có ai có được.

Bọn họ chỉ ham hư vinh.

Bọn họ chỉ muốn biết sẽ có được những gì từ nó, tiền bạc, năng lực và tiền tài có thể đè đầu cưỡi cổ người khác, thứ để bọn họ có thể khoe khoang, thậm chí khi nhìn thấy Thiếu soái thì bọn họ đều điên cuồng muốn có được ngài ấy, trước tiên cũng chỉ là vì khi dẫn ngài ấy ra ngoài thì bạn bè thân thích của họ sẽ kinh ngạc, sẽ cảm thán, sẽ hâm mộ muốn chết, còn những người có xích mích với bọn họ sẽ ghen ghét tới đỏ cả mắt.

Cực kỳ vẻ vang.

Bọn họ không thực sự yêu Thiếu soái.

Nếu bảo bọn họ dùng bả vai non nớt để gánh nhiều mưa gió như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ từ bỏ.

Nói dễ hiểu, nếu bây giờ bọn họ là Tề Tiểu Tô thì bọn họ sẽ chỉ biết lo lắng vết thương trên trán lớn như thế liệu có để lại sẹo hay không? Lúc này, bọn họ sẽ liều mạng dò hỏi xem vết thương này có làm họ phá tướng không, đó mới là chuyện quan trọng nhất trong lòng họ.

Mà từ hôm qua tới giờ, Tề Tiểu Tô không hề kêu đau một tiếng nào, dường như đã quên hẳn vết thương đó rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất chỉ biết phân tích, mà qua phân tích, nó biết đây là một phẩm chất rất sáng chói, xét từ những phương diện nhỏ nhất, thì Thiếu soái sẽ thiệt thòi vô cùng nếu bỏ lỡ cô gái này.

“Tôi sợ quái gì? Cứu Thiếu soái ra rồi thì những cái này để anh ấy gánh tất còn gì?” Tề Tiểu Tô tự an ủi mình, nhún vai: “Anh ấy là quân nhân, là một người đàn ông, chẳng lẽ không thể gánh được những thứ mà con gái yếu đuối như tôi cũng gánh được, tôi là thân binh của anh ấy cơ mà!”

Hệ thống Tiểu Nhất đồng tình phụ họa.

Cho nên cô ấy mới không nghĩ tới thất bại, không hề nghĩ rằng nếu Thiếu soái mà chết thì cô ấy vẫn phải gánh hết thảy những điều này. Không, có lẽ cô ấy có nghĩ tới, nhưng tiềm thức của cô không thể chấp nhận chuyện không cứu được Thiếu soái.

Có điều, Tề Tiểu Tô nghĩ một hồi rồi lại tự vui vẻ lên: “Tiểu Nhất, cậu có từng nghĩ nếu Thiếu soái ra ngoài thì anh ấy sẽ định làm gì không?”

Vệ Thường Khuynh là người tới từ cuối thế kỷ 22, với anh mà nói có lẽ thế kỷ 21 rất lạc hậu, hơn nữa anh ấy còn là Thiếu soái của quân Liên Minh, tới nơi này thì lại chẳng là gì cả.

Không có tiền thì không có cơm để ăn, dù võ công có tốt thế nào thì cũng không thể thay cơm ăn được, cho nên anh ấy phải tìm việc đúng không? Ừ, võ công tốt, lại là quân nhân, hay là đi làm bảo vệ nhỉ? Vệ sĩ thì sao? Nhưng nhìn Thiếu soái thì thấy có vẻ anh ấy không giống người sẵn sàng làm việc và nghe theo sự sai khiến của người khác vì một chút tiền lương cỏn con này đâu.

Đừng nói bảo vệ hay vệ sĩ gì gì đó, dù tới công ty lớn làm ông chủ chắc anh ấy còn chẳng chịu đi ấy chứ nhỉ?

“Chà chà, nghĩ cái này thì thấy, không cẩn thận vấn đề sinh tồn của Thiếu soái ở thời đại này cũng sẽ gay to đấy.”

Hệ thống Tiểu Nhất thật sự cạn lời khi nghe Tề Tiểu Tô tự tưởng tượng vui tới mức cười ầm lên. Nó thực sự không muốn nhắc nhở cô ấy rằng, Thiếu soái căn bản không cần suy nghĩ tới vấn đề kiếm tiền để ăn cơm đâu. Hơn nữa, Thiếu soái chẳng đến nỗi phát sầu vì việc nhỏ này, đáng lẽ cô phải nghĩ ngài ấy sẽ cho cô được bao nhiêu sự kinh hãi, à không, là niềm vui bất ngờ mới đúng.

Tề Tiểu Tô tự chọc mình cười một lúc rồi mới quay lại hiện thực: “Không buôn chuyện nữa, nếu mấy người đó đã là người thích hợp nhất thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào cả, đi cướp người thôi.”

“Bản Hệ thống sẽ đọc cho cô nghe một lượt về thông tin của bốn người này.”

“Ừ.”

Tề Tiểu Tô ngồi dựa vào thân cây, nghe Hệ thống Tiểu Nhất đọc tài liệu về bốn người kia. Bọn họ đã ký hợp đồng lao động với Mã Chí Thành, tuy cô không phải người chuyên nghiệp nhưng nghe đọc xong hợp đồng này cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Bọn họ đều là người phương bắc, không phải ở thành phố D, quê nhà cách thành phố D rất xa, sao lại chạy tới nơi này làm gì? Mỗi người lương tháng có chín ngàn tệ thôi ư? Có vẻ không cao lắm đúng không?” Về lý mà nói, trong ngành nghề này của bọn họ, nếu không làm chỗ quen mà bỏ đi ăn máng khác thì hẳn là có nguyên nhân gì đó.

Một là muốn có thu nhập cao hơn trước, hai là tới gần người nhà để tiện chăm sóc cho người thân, ba là có tiền đồ phát triển hơn. Ba cái này đều là suy nghĩ của người bình thường.

Nhưng bốn người này lại không phải thợ mỏ bình thường, lương tháng chín ngàn tệ không phải là cao, lại ở xa nhà, nếu nói về tiền đồ thì Myanmar mới là quê hương của ngọc, bọn họ ở đó thì càng phát triển tốt hơn ở đây mới đúng chứ? Hơn nữa, ở đây chỉ có một khu mỏ, rồi sẽ có lúc cạn kiệt, cũng chưa chắc có thể thu về tay, nếu nói là tiền đồ tương lai thì còn quá xa.

Cô vừa nói như thế, Hệ thống Tiểu Nhất cũng cảm thấy có điểm không đúng.

“Liệu có khi nào là bọn họ bị bắt tới đây không?”

Tề Tiểu Tô nhướng mày: “Có thể lắm, cái lão Mã Chí Thành đó vốn chẳng ra gì, đã thế tôi cứ đi gặp bốn người đó rồi nói tiếp!”

“Bản Hệ thống đã định vị được vị trí của họ thông qua số điện thoại.”

“Vậy tốt rồi, thế thì đi thôi.” Tề Tiểu Tô đứng lên, “Nhưng tôi đi, chỉ sợ cảnh sát sẽ lập tức đuổi theo.”

Hệ thống Tiểu Nhất kiêu ngạo đáp: “Yên tâm đi, bản Hệ thống sẽ chơi đùa với bọn họ!”

Về sau Tề Tiểu Tô mới biết, Hệ thống Tiểu Nhất nói chơi đùa chính là xâm nhập vào hệ thống camera theo dõi giao thông của thành phố D, tất cả camera trên những đoạn đường mà xe cô chạy qua đều bị nó động tay động chân, căn bản là không tìm được hành tung của cô.

Ngay lập tức, cảnh sát và đám sát thủ như bị mù, hoàn toàn mất đi bóng dáng của Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô cũng không biết cảnh sát thành phố D sau khi phát hiện ra điều này thì luống cuống tay chân tới cỡ nào. Cô dẫn La Thanh Đức tới một khu chung cư ở phía tây thành phố, sau khi xuống xe, ngẩng đầu nhìn khu chung cư này thì hơi nhíu mày.

Bởi vì đoạn đường qua khu chung cư này quá yên tĩnh, giống như không có người ở, người đi lại cũng chỉ có người già và trẻ con, có vẻ rất tĩnh lặng.

Tại sao Mã Chí Thành không chỉ trả lương thấp cho bốn thợ mỏ kia mà còn sắp xếp họ ở đây chứ?

“Cô Tề, hay là để chúng tôi đi lên đó xem trước xem thế nào?” La Thanh Đức không dám để cô đi mạo hiểm một mình nữa, cô vẫn còn đang bị thương đầy mình.

Tề Tiểu Tô thông qua sự truy xét của Hệ thống Tiểu Nhất mà biết được bốn người đó đang ở tầng nào, nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, các anh vào xem xét trước, nếu có người khác thì đừng đánh động tới bất kỳ ai.”

La Thanh Đức để lại hai người rồi mang theo những người khác tiến vào khu chung cư.

Tề Tiểu Tô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở một khung cửa sổ có bóng người lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.